Chuyện đột nhiên xảy
ra, mấy diễn viên quần chúng đã sớm bị ngựa hất xuống, trên đường con
ngựa kia còn đụng ngã mấy máy quay nhưng vẫn không có xu hướng dừng lại. Viên Đào Đào chưa từng thấy qua loại chuyện này đã bị dọa sợ, ngẩn
người đứng ở đó không nhúc nhích.
Nhân
viên công tác từ chuồng ngựa theo tới đây cách cô quá xa, những người
khác chạy đến không kịp, ai cũng không dám tới gần. Chỉ có Trình Gia
Mục. Cũng may vị trí của cậu cách Đào Đào tương đối gần, nhưng dù gần
thì cũng có hạn, tốc độ của cậu sao có thể so với ngựa đang phi nước
đại.
Hiện trường loạn thành một bầy,
Trình Gia Mục chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đứa em gái cậu nuôi từ
ngày còn uống sữa tới khi lớn lên thành một thiếu nữ, là người thân duy
nhất của cậu. Nếu con bé xảy ra chuyện gì, so với việc mình chết đi còn
khó chấp nhận hơn.
Viên Đào Đào vẫn ngây
ngốc đứng ở đó, hai mắt tuôn ra nước mắt tuyệt vọng, thân thể lại bởi vì kinh sợ mà không nghe sai khiến. Cô hy vọng mình có thể co chân bước ra ngoài, chí ít cũng xê dịch đi một chút chứ không muốn đứng im ở đây làm bia ngắm.
Nhưng cơ thể không thể động
đậy nổi, một khắc trước khi Trình Gia Mục nhào tới, suy nghĩ lóe lên
trong đầu Viên Đào Đào chính là: “Anh hai, em muốn đoàn tụ với anh.” Vậy mà lại không bi thương như trong tưởng tượng.
Lúc cô lần nữa có phản ứng chính là khi bị đại lực từ Trình Gia Mục nhào
đến, xung quanh đều là tiếng hô, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Trên người Viên Đào Đào không hề có chút đau đớn nhưng lại chảy nước
mắt đầy mặt. Tất cả mọi chuyện sau đó như bị quay chậm lại, cô thấy rõ
được biểu tình trên mặt Trình Gia Mục, có một khắc hiện lên vẻ đau đớn
cùng cực.
Lại nhìn thấy con ngựa điên kia giẫm qua người cậu, sau đó có người nhanh chóng đuổi theo, về sau nó
được người huấn luyện thuần phục thế nào cô hoàn toàn không chút hứng
thú. Chỉ nhớ rõ, lúc nó chạy qua dường như có âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, thực kỳ quái, dưới hoàn cảnh ồn ào như thế cô lại có thể nghe thấy rõ
ràng.
Âm thanh kia như thể nổ tung trong trí óc cô, nhất định là đau đớn vô cùng, cô nghĩ.
Chính là lúc đó, khi gương mặt Trình Gia Mục nháy mắt trở nên vặn vẹo, Viên
Đào Đào rất cuống, muốn mở miệng hỏi anh thế nào rồi? Tại sao lại phải
quên mình cứu cô, dù coi như là bạn thân của anh hai thì cũng không cần
phải đánh đổi tính mạng để cứu mình. Huống hồ dưới tình huống như vậy
làm sao có thể kịp suy nghĩ, đó rõ ràng chính là một loại bản năng.
Sau đó, hình như đầu Trình Gia Mục bị va chạm, cậu rốt cuộc không chịu nổi
mà nặng nề ngất đi. Một khắc trước khi mất đi ý thức, Trình Gia Mục vạn
phần lo lắng trầm thấp gọi một tiếng: “Bé ngốc, em không sao chứ?”
Viên Đào Đào nhìn thấy đôi mắt của cậu run lên một chút, rồi nếp uốn trên
hai mí mắt chậm rãi biến mất, dần dần khép lại, lông mi thật dài không
có chút tức giận, yên tĩnh trở lại. Nước mắt của Viên Đào Đào lúc này
mới mãnh liệt chảy ra, thời gian lại khôi phục tốc độ bình thường.
Rất nhanh đã có người đỡ Trình Gia Mục dậy khiêng đi, có người hỏi cô: “Thế nào? Có bị thương hay không?” Viên Đào Đào đều lung tung lắc đầu, không để ý sự ngăn cản mà đuổi theo xe cứu thương.
Không lâu sau khi họ tới bệnh viện, Hoắc Dật cũng vội vàng chạy đến. Khi biết được Trình Gia Mục là vì cứu Viên Đào Đào mới bị thương, lửa giận trong lòng hắn kém chút nữa là thiêu cháy cả bản thân hắn lẫn những người ở
đây. Viên Đào Đào đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoắc Dật, chỉ một mực rơi nước mắt.
Vậy mà không phải là bởi vì sợ hãi trước Hoắc Dật —— Viên Đào Đào một đường tới đây đều khóc, hai mắt
sưng lên như quả đào, nước mắt không ngừng chảy khiến tầm mắt của cô
cũng mơ hồ. Cô biết dường như Hoắc Dật đang mắng mình nhưng lại nghe
không vào, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người đang nằm trong phòng cấp
cứu kia.
Anh ấy gọi cô là ‘bé ngốc’,
ngoại trừ anh hai thì không có ai gọi cô là ‘bé ngốc’ hết, xưng hô này
đã mười năm rồi chưa nghe thấy đi? Từ khi nào thì bắt đầu? Là lúc cô
bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu phản nghịch, bắt đầu không nghe lời anh
hai.
Khi đó rất nhiều chuyện cô không thể lý giải, vì sao anh hai có thể lui tới mấy chỗ xa hoa trụy lạc, còn cô
đi quán karaoke ca hát với bạn học cũng phải báo cáo? Vì sao mấy người
bạn là minh tinh của anh hai có thể trang điểm diễm lệ, còn cô thì sơn
móng tay cũng bị mắng? Vì sao anh hai có thể ở bên một người đàn ông như Tiết Vũ nhưng lại không cho cô chơi đùa cùng với nam sinh?
Cả ngày chỉ biết nói mình phải học tập cho giỏi. Anh hai đi diễn đều là
mấy tháng liền không về nhà lấy một lần, nhà lớn như vậy lại chỉ có một
mình cô và bảo mẫu. Cô oán hận, hận anh hai, còn cãi nhau với anh, nói
với anh rất nhiều lời lẽ chua ngoa, kích thích anh.
Lúc anh hai định đưa Tiết Vũ về chính thức giới thiệu cho cô, lại không
biết cô đã không còn là con nít. Quan hệ giữa hai người họ cô đã sớm
hiểu, nhưng cô vẫn cố ý bốc đồng, bộc phát tính tình, nói đồng tính
luyến ái là chuyện buồn nôn nhất, đừng để cô gặp lại Tiết Vũ!
Điều anh không biết chính là, cũng không phải cô cảm thấy anh hai của mình
buồn nôn, mà là cô nhìn thấy quan hệ giữa Tiết Vũ và Khương Tư Thuân rất thân mật, không giống với người bình tường. Mà quan hệ giữa cô và anh
lại dần dần có khoảng cách, sớm đã không còn thân mật, cái gì cũng nói
như hồi nhỏ. Coi như cô có nói ra, anh hai cũng sẽ chỉ cảm thấy rằng là
cô điêu ngoa tùy hứng mà thôi, không bằng trực tiếp làm loạn khiến bọn
họ cãi nhau rồi chia tay.
Chuyện cô không nghĩ tới chính là, bọn họ không những không có chia tay, mà anh hai còn chuyển ra khỏi căn chung cư mà anh em họ đã ở cùng nhau mười năm nay,
rời đi cùng với Tiết Vũ. Sau khi anh hai đi rồi, cô tự giam mình trong
phòng khóc thật lâu, bảo mẫu đến gõ cửa gọi cô ăn cơm, Viên Đào Đào liền cắn môi khóc, không chịu phát ra một chút âm thanh.
Uất ức đến kinh thiên động địa, cô nghĩ, rốt cuộc cô đã mất đi anh hai.
Thế là càng thêm phản nghịch, cố ý đi về phương hướng ngược với hy vọng của anh. Hai anh em gặp nhau đều sẽ làm ầm ĩ, dường như đã trở thành hình
thức cố định. Sau đó, dù cô muốn thay đổi, cũng đổi không được —— đã
thành thói quen, một thói quen đáng sợ.
Mãi đến khi anh hai qua đời. Một vụ tai nạn xe cộ, anh hai đáng ghét, cứng
ngắc nhưng cũng yêu thương mình cứ như vậy mà không còn nữa. Cô là người thân duy nhất nên được thừa kế toàn bộ tài sản của anh, khi ấy cô mới
biết được hóa ra anh hai cũng không giàu có như trong tưởng tượng. Mấy
món đầu tư thất bại giống như mấy cái hố to không đáy hút máu của anh,
sự tiêu xài xa xỉ của cô dường như cũng chẳng phải ít ỏi, không đáng
nhắc đến như cô nghĩ.
Trách không được
anh luôn ở bên ngoài quay phim, trách không được mỗi khi anh về nhà đều
mệt mỏi, không muốn nói nhiều. Khi tự mình đến studio thực tập, Viên Đào Đào mới phát hiện thì ra làm diễn viên cũng không vinh quanh như mặt
ngoài, vì quay một cảnh mà phải lăn lộn trong nước bùn, quay chụp suốt
mười mấy tiếng đồng hồ đều là chuyện thường xuyên xảy ra.
Trách không được trong những năm ấy luôn thấy anh bị thương. Sau khi mất đi
anh hai, cô lại càng thêm nhung nhớ về chỗ tốt của anh nhưng anh hai lại không thể trở về. Lải nhải thì thế nào, đồng tính luyến ái thì đã sao?
Chỉ cần anh hai có thể trở về…
Bao nhiêu
lần trong mộng, cô nghe thấy anh ôn nhu gọi mình là bé ngốc tựa như ngày còn bé. Về sau Trình Gia Mục xuất hiện, dáng vẻ của anh ta lại giống
với anh hai, thậm chí so ra còn đẹp trai hơn, trẻ tuổi hơn, rực rỡ hơn.
Nhưng mà, vì Trình Gia Mục giống anh hai cho nên cô không dám tiếp xúc
nhiều với anh ấy, không dám để bản thân luôn luôn nhớ tới anh hai.
Nhưng mà, Trình Gia Mục lại dễ dàng được giáo sư Khổng Nhạc Tiềm yêu thích,
còn mời mình đến đoàn làm phim của đạo diễn Thạch Trường An. Cơ hội được một lần tận mắt nhìn thấy thần tượng, thậm chí còn có thể đi theo hắn
học tập, cô liền đáp ứng không chút do dự.
Không phải là cô không nghĩ tới phải chăng Trình Gia Mục có ý gì với mình,
nhưng trải qua bao nhiêu lần tiếp xúc cô cảm thấy anh muốn thân thiết
với mình, tựa như anh trai chứ không có ý tứ gì khác. Chỉ riêng chuyện
này đã đủ kỳ quái rồi, không phải sao?
Cô sớm nên nghĩ tới.
Chỉ là, loại chuyện này quá huyền ảo, quá mức không hợp với lẽ thường. Cô
chưa từng nghĩ theo hướng đó, nhưng khi nghĩ tới rồi thì rất nhiều
chuyện đều được giải thích.
Lúc bác sĩ
nói bệnh nhân không có nguy hiểm tới tính mạng, Viên Đào Đào lại một lần nữa nước mắt tuôn như mưa. Thừa dịp tất cả mọi người đang nghe bác sĩ
nói về bệnh tình, nói về những hạng mục cần chú ý, cô nhanh như chớp
tiến vào phòng bệnh, không để ý dáng vẻ thục nữ mà dùng tay áo lau mặt,
thuận tiện lau cả nước mũi, thế giới trước mắt cuối cùng cũng rõ ràng
một chút.
Trình Gia Mục vẫn còn đang hôn
mê, Viên Đào Đào nhìn gương mặt ngủ say an tĩnh của anh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm thật chặt tay anh không chịu buông ra.
“Cô làm gì thế!” Phía sau vang lên âm thanh mang theo sự tức giận của Hoắc
Dật: “Đều là cô hại, cô…” Thấy rõ hai mắt vẫn còn đang rơi lệ của Viên
Đào Đào, Hoắc Dật đột ngột im lặng, hắn không muốn tiếp tục mắng cô,
nước mắt của cô quá khổ sở quá chân thực, khiến hắn cảm thấy hàng nước
mắt này quá chướng mắt.
Hồi lâu, Hoắc Dật mới lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đi.”
Viên Đào Đào càng thêm dùng sức nắm chặt tay Trình Gia Mục, như thể sợ đối
phương cưỡng ép đuổi mình đi, khàn khàn cuống họng hỏi: “Tôi, anh, anh
ấy thế nào? Bác sĩ nói thế nào?”
Hoắc Dật thở ra một hơi thật sâu, nói: “Cánh tay trái bị gãy xương, não bị chấn
động nhỏ, không nguy hiểm tới tính mạng.” Viên Đào Đào nhè nhẹ gật đầu,
Hoắc Dật lại bổ sung: “Nếu như vị trí bị dẫm phải chệch đi một chút, tay cậu ấy sẽ tàn phế.”
Viên Đào Đào vô thức buông bàn tay đang cầm ra, thực chất bàn tay cô cầm là tay phải, cánh
tay trái đã sớm bị một lớp thạch cao thật dày bao lại. Lúc này, cô đột
nhiên nhớ tới một vấn đề: “Vì sao đã đổi ngựa, con ngựa kia vẫn kích
động phát điên?”
Hoắc Dật không trả lời
cô, lại có chút thay đổi cái nhìn về cô gái mới lớn này, nhanh như thế
đã chú ý tới vấn đề. Nhưng bây giờ hắn không muốn nói nhảm với cô ta,
thậm chí cũng không muốn nhìn nhiều thêm một cái, nhất là hình ảnh cô ở
bên Trình Gia Mục.
Hoắc Dật lạnh lùng nói: “Còn không đi?”
Viên Đào Đào sửng sốt, Hoắc Dật cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang nhanh
chóng biến mất, lúc chạm tới biên giới bộc phát, Viên Đào Đào lại đứng
dậy, nói: “Vậy phiền anh chăm sóc cho anh ấy.” Dứt lời cô liền quay
người ra khỏi phòng bệnh.
Người đi nhanh
như vậy Hoắc Dật lại có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không để ý. Hắn
chiếm cứ vị trí Viên Đào Đào vừa ngồi, cầm lấy khăn mặt bên giường lau
mồ hôi trên trán cho thanh niên đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh.
Cậu có đau nhiều lắm không? Trong hôn mê cũng đau tới thế này mà còn muốn quên mình đóng vai anh hùng sao?
“Đối với cậu, cô ta quan trọng như vậy sao?” Hoắc Dật thấp giọng hỏi cậu.
Bác sĩ nói vì Trình Gia Mục bị chút chấn động não nên thuốc sẽ tăng thêm tác dụng, sẽ không tỉnh lại ngay. Hoắc Dật lớn mật, nhẹ nhàng đặt lên
môi cậu một nụ hôn.
Cánh môi cực kỳ mềm
mại, nhìn cũng cực kỳ mỹ vị. Hoắc Dật nhìn gương mặt có bảy tám phần
tương tự với Viên Mục, không phân biệt được đến tột cùng là trong lòng
đang yêu thương ai. Có nhiều khi hắn trực tiếp đem hai người họ chồng
lên nhau, nhưng hắn biết rõ đó là chuyện không thể nào.
Hắn nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Trình Gia Mục, Tiểu Mục, A Mục.”
Một nơi khác, Viên Đào Đào ra khỏi phòng bệnh liền thấy Triệu Khang Nhạc
đang canh giữ ở cổng. Triệu Khang Nhạc thấy cô ra ngoài mới thở dài một
hơi: “Tiểu cô cô ơi, tôi thực sự sợ cô và sếp sẽ làm ầm ĩ lên đó.” Hai
người cũng xem như quen biết, hắn không hi vọng thấy cô bị sếp giận chó
đánh mèo.
Triệu Khang Nhạc lại căn dặn
nói: “Tiểu Mục ở tại bệnh viện nào, và cả chuyện sếp tới hỏi thăm về
chuyện của cậu ấy cô đừng nói với bên ngoài. Tuyệt đối đừng nói ra, biết không?”
Viên Đào Đào trấn định gật đầu, lại lau nước mắt một chút, nói: “Đã tìm được người hại anh ấy chưa?”
Triệu Khang Nhạc sững sờ, sau đó rất nhanh đã hiểu, hắn khẽ nói: “Chuyện này
cô không cần phải để ý đến.” Viên Đào Đào vẫn quật cường nhìn hắn, Triệu Khang Nhạc lại nói: “Đã tra được, nhưng mà Hoắc tổng sẽ xử lý. Không
phải cô muốn đích thân trả thù cho cậu ấy đấy chứ?”
Viên Đào Đào: “Nói cho tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT