Triệu Khang Nhạc vội
vàng nói: “Tiểu Mục cậu nghe tôi nói, không liên quan tới tôi. Không
phải tôi mật báo! Là sếp một mực đòi đi cùng tôi.” Trình Gia Mục im lặng lôi hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi đang nói, chuyện Hoắc tổng sẽ ở đây một thời gian là thế nào? Không phải nói mấy ngày nữa là phải trở
về sao?”
Triệu Khang Nhạc vẻ mặt đau khổ
nói: “Tôi thực sự không hiểu ý của sếp, tôi chỉ nghe thấy anh ấy gọi
điện muốn điều hai bảo tiêu tới cho cậu và Đồng Hoài Cẩn. Có lẽ là sếp
không yên tâm cho sự an toàn của cậu, muốn chờ bảo tiêu đến rồi mới đi
chăng?”
Cứ như vậy, hai ngày sau bảo tiêu đã đến. Nghe nói là lính đặc chủng xuất ngũ, được mời về từ công ty bảo an nổi danh cấp quốc tế, giá cả cũng không thấp. Nhưng cho dù bảo tiêu
đã tới, sếp lớn của bọn họ vẫn tìm đến studio thăm hỏi mỗi ngày, đôi khi còn mang theo laptop vào phòng nghỉ ngơi làm việc, thi thoảng lại gọi
điện chỉ huy từ xa.
Hoắc Dật là tổng giám đốc của giải trí Gia Sang, cũng là một minh tinh nổi tiếng, vừa đẹp
trai vừa nhiều tiền lại còn có tài, quả thực là một người đàn ông 5 tốt
cái gì cũng có. (đẹp – tình – quyền – tiền – tài) Lúc không có việc gì
làm thì lại tìm một cái ghế ngồi xem bọn họ quay phim.
Mấy cô gái trẻ như muốn phát cuồng, người to gan còn muốn qua bắt chuyện
nhưng đều bị hắn lễ phép từ chối. Dù vậy cũng không thể dập tắt nhiệt
tình của các thiếu nữ, bọn họ còn nghe nhau mà chú trọng cách ăn mặc
hơn, không có chuyện dậy không nổi đợi tới giờ làm mới vội vàng trang
điểm nữa.
Bao gồm cả thợ trang điểm cũng
không muốn để Hoắc Dật thấy dáng vẻ lúc chưa trang điểm của mình. Đối
với loại chuyện này, Trình Gia Mục biểu thị cậu đã cạn lời. Mấy cô nhóc
này vốn dĩ mở miệng là vây quanh mình, kêu một tiếng ‘tiểu Mục’, ‘anh
Mục’ giờ lại quay ngoắt. Còn nữ chính Lý Tử Bồng lại tỏ vẻ khinh thường: Hoắc tổng có thể để ý mấy thứ phấn son tầm thường này của các cô sao?
Trình Gia Mục cảm thấy tương đối mông lung, nhưng dù gì cậu cũng không còn là ảnh đế Viên Mục, lòng thầm nghĩ cũng không nhất thiết phải so cao thấp
mấy chuyện này với hắn.
Sự khinh thường
của Lý Tử Bồng được thể hiện hết sức rõ ràng, nhất là lúc Hoắc Dật từ
chối những món đồ ăn vặt mà mấy cô bé kia đưa qua. Cô sẽ không chủ động
đi tìm Hoắc Dật, Lý Tử Bồng cũng là người trong giới lâu năm, cô biết rõ như vậy sẽ không thể khiến đàn ông động tâm mà phải dẫn dụ hắn chủ động theo đuổi.
Nhờ có sự xuất hiện của Hoắc
Dật, đại bộ phận nữ giới trong đoàn làm phim đều gắng giữ vững tinh
thần, trang điểm tinh xảo, ngay cả thái độ làm việc cũng đoan chính hơn
không ít. Mặc dù, dưới một góc độ nào đó thì Hoắc Dật tới khảo sát đoàn
làm phim cũng là chuyện tốt, nhưng một hai ngày thì còn tốt chứ liên tục mấy ngày… Thạch Trường An có chút không hiểu nổi.
Nhân lúc nghỉ giải lao, Thạch Trường An sờ sờ lớp râu quai nón rậm rạp, ngữ
khí cũng không xem như khách khí, hỏi Hoắc Dật: “Hoắc tổng à, có phải
cậu có ý kiến gì với bộ phim này hay không?” Nói thế nào thì bộ phim này cũng có phần đầu tư của Gia Sang, nam chính lại là bộ mặt của công ty,
nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ.
Nhưng
Thạch Trường An không giống với những đạo diễn khác, hắn xuất thân từ
đài quốc gia, trên người còn có quân hàm, hưởng thụ cấp đãi ngộ ngang
với thiếu tướng đó. Hắn không cần hạ mình trước nhà đầu tư, đã đầu tư
vào phim của hắn thì chỉ có kiếm bộn chứ không thể lỗ, xem như bỏ đồ
kiếm một chén canh, nói không chừng Hoắc Dật còn phải tìm người kiểm kê
kết quả ấy.
Nếu như Hoắc Dật muốn giữa
đường nhét thêm diễn viên hoặc là muốn hắn sửa kịch bản, cho nghệ sĩ của Gia Sang thêm đất diễn hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Hoắc Dật lại lắc đầu, không mất lễ phép nói: “Đạo diễn Thạch nói đùa, chỗ
ngài chỉ đạo nghệ thuật làm sao còn đến phiên người khác xen vào? Chẳng
qua là đã thật lâu tôi không diễn xuất nên muốn đến xem để tìm cảm giác, không biết là có quấy rầy ngài hay không?”
Hóa ra là như vậy, nói ra thì đã hơn nửa năm Hoắc Dật không tham gia diễn
xuất, trước đó chí ít thì hàng năm đều diễn một bộ hoặc là quay phim
truyền hình. Mặc dù lượng làm việc không lớn nhưng cũng đủ để hắn duy
trì sự hiện diện. Vậy là hắn dự định đi diễn tiếp rồi sao? Bất kể nói
thế nào, chỉ cần không phải muốn khoa tay múa chân ở chỗ mình là tốt
rồi.
Trong lòng Thạch Trường An như buông được gánh nặng, cũng nhiệt tình hơn cười cười đáp lại: “Nói gì vậy chứ, cậu nguyện ý đến đây tôi hoan ngênh còn không kịp, dự định diễn phim
của ai thế? Tôi nghe nói Tống Thần đang chuẩn bị phim mới, quyền đạo
diễn bộ phim sáu tháng cuối năm thuộc về hắn.”
Ngồi nghe Thạch Trường An nói nhưng ánh mắt Hoắc Dật lại một mực nhìn về
hướng đối diện cách đó không xa. Trình Gia Mục và Viên Đào Đào đang sánh vai ngồi cạnh nhau, dường như đang cùng chia một túi đồ ăn vặt, cười
cười nói nói cử chỉ mười phần thân mật. Hoắc Dật híp mắt lại đầy nguy
hiểm.
Hắn hỏi: “Đạo diễn Thạch, cô gái
kia là ai?” Thạch Trường An nhìn thoáng qua: “A, cô bé đó là trợ lý thực tập của tôi, vẫn đang là học sinh, còn xuất thân chính quy từ Trung
Ảnh. Cậu đừng thấy con bé còn ít tuổi, thật ra rất có thiên phú cũng rất biết cố gắng, đúng rồi tên là Viên Đào Đào, là tiểu Mục của Gia Sang
các cậu đề cử cho tôi đó.”
“Viên Đào
Đào?” Hoắc Dật cũng có ấn tượng với cái tên này. Hắn còn nhớ chính là cô gái này, lúc Trình Gia Mục tham gia “Khiên chiến sung sướng” của đài
Sơn Trúc được sắp xếp ngồi phía trước. Thợ quay phim còn cho cô nàng lên sóng không ít, chính là người khóc dữ dội nhất lúc Trình Gia Mục hát ca khúc ‘Từng trải’.
Trừ việc đó thì Triệu
Khang Nhạc cũng từng nói với hắn, có một cô gái tên là Viên Đào Đào đi
cùng bọn họ lúc tới thử vai. Lúc ấy hắn đã khắc sâu ấn tượng về cô gái
này, chẳng qua Viên Đào Đào là đàn em của Trình Gia Mục, nói không chừng cũng là học sinh của Khổng Nhạc Tiềm. Cơ hội lớn như vậy, đưa thêm một
học sinh tới trải nghiệm chút chuyện đời cũng dễ hiểu.
Huống hồ, Trình Gia Mục quả thực là người cong không uốn nổi nên hắn cũng
không để ý chuyện với cô ta, nhưng bây giờ nhìn lại, đây rốt cuộc là
tình huống gì? Quan hệ của hai người họ cũng quá tốt rồi đi? Hoắc tổng
bắt đầu ăn dấm, rất có xu thế muốn biến thân thành ‘Ngao tổng’, thế
nhưng đang ở studio nên cũng không tiện phát tác.
Cùng Thạch Trường An nói qua loa vài câu xong hắn liền dạo bước đi đến trước mặt Trình Gia Mục, trầm mặt nói: “Công ty cho cậu cơ hội sáng tạo tốt
như vậy để cậu tới đây nói chuyện trời đất sao?”
Trình Gia Mục bị hỏi như vậy có chút khó hiểu, đây không phải công việc giáo
sư Khổng giới thiệu cho cậu sao? Vả lại bây giờ là thời gian nghỉ ngơi,
tất cả mọi người đều đang tán gẫu được chứ! Cậu vô thức liếc qua Đồng
Hoài Cẩn cách mình không xa.
Động tĩnh bên này hắn đều nghe được, Đồng Hoài Cẩn lập tức cầm lấy kịch bản nghiêm túc nghiên cứu.
Trình Gia Mục: “…”
Đồng Hoài Cẩn một bên thì ‘chăm chỉ làm việc, một bên thì nghĩ việc mình
trốn tránh sếp lớn là chuyện sáng suốt cỡ nào. Mặc dù sếp nghiêm khắc
nhưng cũng sẽ không cố tình gây sự như thế, nhất định là cố ý đến đây để gây chuyện, Tiểu Mục thật không may lại đụng phải họng súng.
Viên Đào Đào cũng chú ý tới áp suất thấp trên người Hoắc Dật, không biết sao lại cảm thấy dường như hắn có ý hướng về phía mình, không khỏi có chút
run sợ trong lòng, vội vàng run rẩy rời đi. Thấy em gái nhà mình bị Hoắc Dật dọa chạy, Trình Gia Mục có chút khó chịu.
Cậu đứng lên thấp giọng oán trách: “Anh muốn làm gì? Dọa đến Đào Đào rồi
anh có biết hay không?” Vừa nói xong Trình Gia Mục đã cảm thấy không khí quanh thân Hoắc Dật xuống thấp hơn, cơ hồ muốn đóng băng, cậu không
khỏi run lập cập.
Chỉ nghe thấy Hoắc Dật
nói: “Đào Đào? Gọi rất thân mật nha, quan hệ của cậu với cô ta thế nào?” Trình Gia Mục khẽ nhíu mày, hắn đang… ghen sao? Đương nhiên không thể
nói kia chính là em gái mình, cậu chỉ nói: “Là bạn tốt.”
“Tốt tới mức nào? Tốt tới trình độ nào, sao lại thân mật như vậy?”
Trình Gia Mục nhìn ánh mắt của hắn, đột nhiên dâng lên một chút chờ mong:
“Chính là bạn rất thân, là loại không có gì phải giấu nhau.”
Hoắc Dật gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có quên thân phận của cậu là gì.” Tia hi vọng vừa dâng lên của Trình Gia Mục lập tức bị dội tắt
phân nửa, có chút nhụt chí: “Đương nhiên tôi nhớ kỹ, anh yên tâm tôi
cũng không có cái gì với cô ấy, chỉ xem cô ấy như em gái thôi.”
Hoắc Dật lại vẫn không hài lòng: “Ha ha, đừng nói với tôi các người là làm anh em nuôi? Làm này là danh từ hay là động từ?”
Mặc dù biết là Hoắc Dật giận quá nên mới nói không lựa lời, nhưng lời này vẫn thành công chọc giận Trình Gia Mục: “Anh có ý gì?”
Hoắc Dật lạnh lùng nói: “Tôi có ý gì? Chẳng có gì hết, chính là đang cảnh
cáo cậu sau này không được phép lại gần cô gái kia nữa.” Trình Gia Mục
tức đến bật cười: “Hoắc tổng, đương nhiên tôi nhớ kỹ thân phận của mình, cũng nghiêm ngặt làm việc dựa theo điều khoản trong ‘hiệp nghị’.”
Cậu thấp giọng nói bên tai Hoắc Dật: “Mỗi đêm tôi đều ngủ cùng anh, anh còn có cái gì không yên lòng? Ngay cả lời cũng không cho nói, chẳng lẽ anh… thích tôi rồi?”
Ngữ khí của Trình Gia Mục rất nhẹ, như mảnh lông vũ mềm mại gãi vào trong tâm của Hoắc Dật.
Hiệu quả mang tới lại to lớn, Hoắc Dật hét lớn một tiếng “Nói bậy!” khiến
nhân viên công tác xung quanh đều quay đầu nhìn, đại khái là nghĩ sếp
lớn đang mắng nghệ sĩ. Mặc dù Trình Gia Mục có chút danh khí nhưng vẫn
là người mới, loại chuyện này trong ngành cũng không có gì đáng kinh
ngạc.
Nhưng mọi người vẫn ném qua ánh mắt thương hại, ý là gặp phải ông sếp nóng tính cũng thật không may. Trình
Gia Mục lại mặt không đổi sắc, cậu còn đang mặc đồ cổ trang, dáng vẻ ôn
nhuận như ngọc, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười trào phúng.
Quả nhiên là như vậy sao? Thật sự anh chỉ coi tôi như đồ chơi? Vì sao lại không chịu thừa nhận mình có chút động tâm?
Ngược lại người không kìm được trước lại là Hoắc Dật, sắc mặt hắn âm trầm quay người bỏ đi.
Lý Tử Bồng cũng nhìn qua, nhẹ nhàng liếc Trình Gia Mục, ánh mắt lại không
rời khỏi Hoắc Dật, thẳng đến khi nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất
mới nở nụ cười.
Những người khác cũng
không tiện nói gì, lúc này an ủi thì cũng sợ sẽ khiến Trình Gia Mục xấu
hổ. Tuy vậy Đồng Hoài Cẩn cũng không quan tâm mấy thứ đó, hắn lại gần
nhỏ giọng nói: “Sao sếp lại nổi bão rồi?” Sau đó lại dùng dáng vẻ người
từng trải vỗ vỗ lên vai cậu: “Cậu còn trẻ, quen dần là được. Mặc dù tính tình sếp có chút thiếu hụt, nhưng xét tổng thể mà nói thì hắn làm người cũng không tệ lắm.”
Trình Gia Mục bị ép
xóa bỏ cảm xúc không cam lòng vừa rồi, nhàn nhạt hỏi: “Anh cũng thường
xuyên bị hắn mắng sao?” Đồng Hoài Cẩn kiêu ngạo nói: “Không phải thường
xuyên! Mỗi lần tôi gặp sếp đều là dáng vẻ luôn cố gắng vì công việc,
nghiêm túc kiếm tiền!”
Cuối cùng thì có gì đáng tự hào a!
Cười nói châm chọc với Đồng Hoài Cẩn một hồi, tâm tình Trình Gia Mục cũng tốt hơn không ít.
Thấy Hoắc Dật đi rồi, Viên Đào Đào lại đánh bạo quay lại. Đồng Hoài Cẩn cho
rằng Viên Đào Đào bị Hoắc Dật dọa sợ, an ủi cô: “Đừng sợ, ngao tổng, à
không, Hoắc tổng vốn dĩ đã như thế, đừng để trong lòng.”
Viên Đào Đào lắc đầu, có chút không kiềm chế nổi kích động nói: “Không phải
chuyện này. Tôi biết một vụ drama lớn, các anh có muốn nghe hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT