Định thần lại, Trình Gia Mục liền nhịn không được chửi ầm lên: “Họ Hoắc kia, mẹ nó anh bị điên sao?
Hoắc Dật say khướt, không biết có phải do mùi rượu quá nồng hay không mà khóe mắt hắn nhìn như hơi hồng, áo ngủ mỏng manh làm lộ ra vóc dáng
cao lớn của hắn. Trái tim Trình Gia Mục như đập lỡ một nhịp, không thể
tưởng tượng được dáng vẻ của hắn vậy mà…
“Cút!” Lại một chai rượu rỗng bị ném về phía cậu, lần này Trình Gia
Mục vẫn né thành công, hơn nữa còn đập bể suy nghĩ vừa rồi. Dáng vẻ này
thì có gì hay! Biến thái!
Vừa cẩn thận né cái chai thứ ba bay đến, cậu vừa rít gào bật lại: “Anh gọi tôi về là để diệt khẩu chứ gì!”
Dường như lúc này mới thấy rõ mặt người tới, Hoắc Dật bỗng an tĩnh
trở lại, hắn nhìn Trình Gia Mục rồi ôn nhu nói: “A Mục, là anh sao?”
Thấy cảm xúc của hắn biến hóa nhanh như vậy, Trình Gia Mục càng thêm cảnh giác: “Anh, anh muốn gì?”
Hoắc Dật: “Lại đây.”
Trình Gia Mục: “Mơ đi.”
Hoắc Dật: “…”
Trình Gia Mục: “Lúc thì kêu tôi qua, lúc lại đuổi tôi đi, tôi mới không…”
Hoắc Dật đột nhiên đứng lên, dùng một tay vững vàng ôm Trình Gia Mục
vào lòng. Cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn quấn quanh, vậy mà cậu lại
không thể thoát ra được!
“A Mục” Hoắc Dật lẩm bẩm bên tai, gọi tên của cậu. Vừa ôn nhu, vừa
ngoan ngoãn, tựa như cái kẻ ngang ngược, thô bạo vừa rồi không phải hắn
vậy.
Trình Gia Mục khóc không ra nước mắt, ai nói kẻ say đều xiêu xiêu vẹo vẹo không đứng vững? Vì sao vị kim chủ này không chỉ nghiêm túc đứng
thẳng, sức lực còn lớn tới như vậy?
Đột nhiên trên vai trĩu xuống, Trình Gia mục thầm mắng bản thân là
miệng quạ đen, phi phi phi! Cậu vội vàng ổn định thân thể, nỗ lực chống
đỡ để cái tên say khướt đã nhũn thành bãi bùn kia đứng vững.
Cậu liều mạng lôi kéo người kia vào phòng ngủ, mệt muốn xỉu! Nguyên
chủ của thân thể này không khác gì trạch nam, chỉ hơi vận động quá mức
một chút cơ bắp liền nhức mỏi, huống chi giờ còn phải kéo một gã đàn ông cao lớn như vậy.
Tuy rằng Trình Gia Mục cũng không thấp, nhưng muốn khiêng Hoắc Dật
vẫn phải cố hết sức. Chiều cao của Hoắc Dật không hề chém gió, 1m85 hàng thật giá thật!
“Phải tập thể hình.” Trình Gia Mục nghĩ, dù không được như Hoắc Dật
thì ít nhất cũng phải khôi phục cơ thể cơ bắp thon gọn, không khoa
trương của đời trước.
Giới giải trí hiện nay thịnh hành việc yêu thích hoa mỹ nam, thẩm mỹ
của công chúng đều có khuynh hướng ưa thích khuôn mặt xinh đẹp, cao gầy
sạch sẽ như các tiểu nam sinh. Loại nam nghệ sĩ cường tráng như Hoắc Dật này chính là đã hiếm lại càng hiếm.
Nghĩ đến đây, Trình Gia Mục lại nhịn không được sự ghen ghét: Hoắc
Dật này là điển hình của kiểu người nhìn qua quần áo thì gầy, nhưng cởi
ra lại có da có thịt, hơn nữa khuôn mặt lại đẹp trai không thua bất cứ
một “hoa mỹ nam” nào. Khó trách vừa mới ra mắt liền thu hút fan nữ ở mọi lứa tuổi, thậm chí còn có không ít cậu trai trẻ chạy qua weibo của hắn
gọi một tiếng ‘chồng’. Mà weibo của mình thì toàn là các hủ nữ, ầm ĩ gọi “Viên mỹ nhân”. Đây quả thực là đãi ngộ khác nhau như trời với đất.
Cậu bỏ cánh tay đang dính trên người mình ra, kết quả vừa chạm vào
lại bị đối phương dùng sức bám lấy thật chặt. Trình Gia Mục vẫn chưa từ
bỏ ý định, một lát sau chờ cho hô hấp của Hoắc Dật dần dần đều đặn, cậu
lại thử một lần nữa.
Kết quả Hoắc Dật trực tiếp mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích.” Rồi sau đó dùng cả tay lẫn chân ôm toàn thân cậu vào lòng.
Trình Gia Mục thực sự đã mất kiên nhẫn, hơn nữa cả đêm lăn lộn mệt
không chịu nổi, liền dứt khoát giữ nguyên tư thế này mà chìm vào giấc
ngủ.
Lần này Trình Gia Mục cũng bị đá tỉnh. Cậu cực kỳ tủi thân, rõ ràng
tối hôm qua là Hoắc Dật ôm chặt lấy cậu, sáng hôm nay lại cứ như tránh
ôn dịch mà đá cậu văng ra.
Dường như Hoắc Dật vẫn không tin mình đã ôm Trình Gia Mục ngủ nguyên
một đêm, di chứng của việc say rượu còn chưa hoàn toàn biến mất làm hắn
có chút ngơ ngác.
Trình Gia Mục quả thực muốn bạo phát, rõ ràng cái gì cũng làm hết rồi, giờ hắn còn tỏ vẻ trinh tiết liệt nữ là muốn giở trò gì?!
Hoắc Dật: “Thật xin lỗi, tối qua tôi uống nhiều quá.”
Trên thực tế, trước mặt truyền thông hay công chúng, hoặc là đứng
trước Viên Mục Hoắc Dật đều biểu hiện vô cùng khiêm tốn, lễ giáo. Như
một công tử được giáo dưỡng cẩn thận từ hào môn thế gia.
Nhưng hai ngày ở chung ngắn ngủi này, đã khiến Trình Gia Mục hoàn
toàn đập nát hình tượng nhiều năm qua của đối phương trong lòng mình. M* nó, hắn chính là loại tâm thần phân liệt, hỉ nộ vô thường!
Nhưng mà sau khi tỉnh táo rồi lưu loát đá cậu rơi khỏi chăn, Hoắc Dật lại khôi phục phong độ lịch thiệp ngày thường mà chủ động xin lỗi.
Trình Gia Mục không thể không tỏ vẻ ‘ngoài cười mà trong không cười’
đáp: “Không có việc gì, không có việc gì, tối qua anh cũng không làm gì
tôi.”
Hoắc Dật: “Đợi chút nữa trợ lý sẽ tới đón cậu, hôm nay qua đoàn phim quay đi.”
Trình Gia Mục: “Hôm nay, đóng phim?”
Dường như Hoắc Dật không muốn nhiều lời, nhàn nhạt gật đầu.
Trình Gia Mục lại bắt đầu mông lung trong lòng. Nhớ năm đó lần đầu
cậu có cơ hội đóng một nhân vật có lời thoại, không biết đã phải bỏ biết bao công sức mới nắm được.
Lúc này ngược lại, ngay cả dốc sức thử vai cũng không cần liền trực
tiếp tham gia vào đoàn phim. Quả nhiên, đại thiếu gia có tiền có thế
không giống với người thường, không ngờ vậy mà có ngày chính mình cũng
có thể trở thành “tiểu phi công”.
Người tới đón Trình Gia Mục chính là gương mặt thân quen hôm trước,
lúc cậu đang rửa mặt vị trợ lý này liền an tĩnh đứng chờ một bên. Nhìn
thấy sếp nhà mình cùng một người đàn ông quần áo xộc xệch, đi ra từ cùng một phòng ngủ. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, mắt nhìn mũi, cứ
như vừa sinh ra hứng thú nồng đậm với cúc áo của chính mình.
Trình Gia Mục không khỏi âm thầm khen ngợi: Người trẻ tuổi này, có tiền đồ.
Cậu nhanh chóng sửa soạn xong, trợ lý liền nhiệt tình nói: “Tôi là
Triệu Khang Nhạc, là trợ lý cá nhân của Hoắc tổng. Phía đoàn phim cũng
đã liên hệ xong, cậu đi theo tôi là được.”
Trình Gia Mục nói: “Cảm ơn anh Nhạc.”
Trước khi rời đi, Hoắc Dật lại đột nhiên mở miệng: “Buổi tối nhớ về đúng giờ.”
“Vâng, Hoắc tổng.” Triệu Khang Nhạc thực tự nhiên mà trả lời thay Trình Gia Mục.
Trình Gia Mục: “…”
“Không ổn, tôi còn chưa xin nhà trường cho nghỉ học.” Bất tri bất
giác, cậu lại bị cuốn theo tiết tấu của Hoắc Dật. Vốn tưởng là có thể
nhanh chóng giải quyết “hợp đồng” với Hoắc Dật, kết quả tối hôm qua
không bị chai rượu ném chết, hôm nay liền dễ như trở bàn tay mà có được
vai diễn.
Chuyện này là thế nào? Đạn bọc đường sao?
Dù sao, Trình Gia Mục cũng không muốn để miếng ăn đã dâng đến miệng
lại bị nhổ ra. Nếu chỉ cô độc một thân một mình thì không nói, nhưng nỗi hận sát thân của cậu còn chưa được báo. Lấy thân phận hiện giờ của cậu, đừng nói đến báo thù, ngay cả mặt của hai kẻ kia còn khó thấy.
Huống chi cậu đã dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, ruốt cuộc cũng
rạng danh vậy mà lại xuyên vào một kẻ vô danh, vì khốn cùng thất vọng mà cứ thế qua đời, cậu hoàn toàn không cam tâm.
“Cậu không cần lo lắng chuyện này, nếu phía trường học tra hỏi tôi sẽ giúp cậu qua đoàn làm phim xin một giấy chứng nhận, giao lại cho giáo
vụ là được. Học viên năm 3 trở lên, nếu có cơ hội thực tập đều có thể
rời trường đi đóng phim.”
Trình Gia Mục cười cười, cảm kích nói với Triệu Khang Nhạc: “Cảm ơn anh Nhạc, phiền anh quá.”
Triệu Khang Nhạc nhìn thoáng nét mặt của Trình Gia Mục xuyên qua kính chiếu hậu, cảm thấy cậu thanh niên này không chỉ đẹp mà còn rất có lễ
phép. Cũng không vì quan hệ không bình thường với Hoắc tổng mà làm kiêu, không khỏi khiến hắn có thêm vài phần hảo cảm. Hắn cười nói: “Không cần cảm ơn. Là Hoắc tổng dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho cậu, đây đều là
bổn phận thôi.”
Đều nói Diêm Vương dễ qua, tiểu quỷ khó chơi, nhiều năm qua Trình Gia Mục vẫn luôn nhớ kỹ chân lý này. Thực ra chẳng qua chỉ là vấn đề thái
độ, đối xử với nhân viên càng lễ phép thì bọn họ sẽ càng dốc sức vì
mình, lại còn có thể giành được thanh danh gần gũi bình dị, vì sao lại
không làm? Huống hồ đó giờ các nhân viên công tác đều rất vất vả, cũng
đều là suy bụng ta ra bụng người thôi.
Trình Gia Mục: “Đúng rồi anh Nhạc, em còn chưa xem qua kịch bản.”
Triệu Khang Nhạc: “Ở ghế sau xe đó, cái folder màu lam, tôi cũng mới nhận được kịch bản sáng nay.”
Trình Gia Mục nghĩ thầm, đoàn làm phim bây giờ đều hỗn loạn như vậy
ư? Ngay cả kịch bản cũng chưa xem qua mà đã nhận diễn viên, chả trách
thị trường phim quốc nội bây giờ toàn tạp nham. Nhưng đây cũng là một
phần bản hợp đồng của nguyên chủ với Hoắc Dật, cụ thể diễn cái gì cậu
còn không biết.
Vừa mở kịch bản ra, Trình Gia Mục quả thực muốn gào thét, m* nó đây là cái gì? Phục chế từ điển Tân Hoa sao?
Phim truyền hình này tên là “Lấn Ma ký”, thuộc đề tài chuyện tiên
hiệp ngày xưa. Nam chính là một thiếu niên tu tiên, không chỉ có căn cốt thanh kỳ mà còn có danh sư dạy dỗ, liền thuận lý thành chương, niên
thiếu đã thành danh.
Nhưng người yêu thanh mai trúc mã của hắn lại vô ý sa đọa vào ma đạo, vì cứu người yêu trở về hắn bèn lẻn vào Ma giới, lại phát hiện đối
phương đã chịu dạy dỗ từ nhỏ, hoàn toàn phát điên. Ma đạo cũng không
giống như lời đạo trưởng phái chính đạo nói, ngược lại chính là bởi bị
các tu sĩ hãm hại mới khiến trăm họ lầm than.
Trình Gia Mục không xem hết, cậu cảm thấy tuy là chuyện xưa nhưng
thật ra cũng ổn. Đề tài chủ chốt là mâu thuẫn đôi bên, cũng đủ cẩu
huyết, nói không chừng sẽ có không ít người xem bỏ chịu bỏ tiền. Chỉ là
tuyến vai chính thật sự quá tệ!
Nam chính tên là Hách Liên Bách Xuyên, còn tạm chấp nhận. Nữ chính
tên là Chung Ly Hoàng, từ đây phong cách liền bắt đầu sai sai. Các vai
phụ phía sau gồm có: Công Dương Tốn (xùn), Bộc Dương Trình Trì (chí),
Thuần Vu Mỹ (měi), Sân (shēn) Đồ, Lang (liáng) Quang (guāng)… Cái thể
loại gì thế này?
Hợp lại thì, không phải nghiên cứu sinh tốt nghiệp thạc sĩ hệ tiếng Trung đều không xứng xem phim truyền hình!
Trình Gia Mục phát hiện nhân vật mình diễn chính là kẻ tên Lang
Quang, cậu lấy di động ra tra xét, âm này hẳn đọc là “Lương Quang”. Ngay cả chính nhân vật mình diễn có tên gọi ra sao cũng không hiểu, nhưng
cậu tin chắc rằng, ngay cả đạo diễn cũng chưa chắc có thể một hơi gọi
tên tất cả đám nhân vật này.
Lang Quang là một nhân vật phản diện nho nhỏ, sẽ nhận kết cục nhanh
thôi. Đây là kiểu nhân vật có tính cách đa đoan, tuy là vai ác nhưng
không phải kẻ không hiểu đạo lý, ngược lại còn mang chút sắc thái bi
tình, khiến người ta hận không thể đứng bên. Nhưng thật ra vai diễn này
rất thích hợp để cậu ra mắt công chúng, tăng tỉ lệ nhận diện.
Lúc họ tới đoàn làm phim, đạo diễn đang chỉ đạo quay, Triệu Khang
Nhạc đưa cậu tới ra mắt chủ nhiệm tổ sản xuất và giám chế trước. Lúc này Trình Gia Mục mới biết, hóa ra bộ phim truyền hình này được giải trí
Gia Sang đầu tư, bảo sao Hoắc Dật tùy tiện nói một câu liền có thể đưa
cậu vào đoàn làm phim.
Hai vị này đều không có dị nghị gì đối với việc sếp nhà mình nhét
người vào đoàn làm phim, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Mãi hai giờ sau đạo diễn Cao Nhậm mới gặp cậu, khiến Triệu
Khang Nhạc căng thẳng theo dõi biểu tình của ông, nhưng Trình Gia Mục
vẫn bình thản ngồi đó.
Tuy Trình Gia Mục chưa từng hợp tác với Cao Nhậm, nhưng vẫn biết ông
là một người am hiểu kịch trường. Lúc ở trên mạng muốn mắng là mắng, còn phàn nàn về ratings, theo một ý nghĩa nào đó thì chính là một đạo diễn
thương mại đầy thành công.
Cao Nhậm ngồi ngay ngắn trên ghế đạo diễn, lạnh lùng liếc mắt nhìn
Trình Gia Mục một cái. Ngoại hình của cậu cũng không tồi, nhưng đoàn
phim cũng chẳng phải nơi trưng bày bình hoa di động. Nhà đầu tư nhét
người vào diễn vốn là quy tắc trong giới, nhưng một Lý An Yến còn chưa
đủ, lại kéo thêm một Trình Gia Mục.
Tập đoàn giải trí Gia Sang không có đầu óc hay sao? Cho rằng mua đại
một cái bản quyền IP, rồi mời đạo diễn tốt vậy là vạn sự hoàn hảo? Diễn
viên toàn một đám chưa có kỹ năng diễn xuất, chẳng lẽ muốn ông quay slow motion sao?
Trình Gia Mục lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cậu nhìn một cái liền hiểu rõ sự băn khoăn và bất mãn của Cao Nhậm. Cậu cũng
không đề cập tới chuyện đóng phim, chỉ lễ phép chào hỏi một tiếng rồi
ngoan ngoãn đứng một bên, dáng vẻ nghe người phân phó.
Cao Nhậm không tìm thấy cơ hội gây khó dễ, liền hỏi: “Học viên năm 3
của học viện Trung Ảnh? Xuất thân chính quy ha, cũng không biết có bản
lĩnh hay không.”
Trình Gia Mục bày tỏ thái độ vãn bối đối với trưởng bối, cung kính
câu nệ mà đáp: “Cháu còn trẻ nên chưa có kinh nghiệm, xin được học tập
từ đạo diễn Cao.”
Không ngờ cậu trai trẻ này biết ăn nói như vậy, thái độ cũng không
kiêu ngạo, xu nịnh. Sắc mặt của Cao Nhậm cũng hơi hòa hoãn: “Hôm nay
quay phi trang, cậu đi chuẩn bị một chút đi.”
Có đôi khi do nhân viên, hoặc hạn chế thời gian quay tại sân, nên
trình tự quay sẽ không ấn định theo kịch bản, nói quay liền quay.
Trình Gia Mục nhíu mày, nếu đã nói chuyện với đoàn làm phim mà mình
lại không phải thiên tài học kịch bản, vậy thì việc này quả không hợp
quy củ.
Triệu Khang Nhạc liền nóng nảy nói: “Đạo diễn Cao, hay là để qua mấy
ngày nữa rồi quay đi? Trước tiên để tiểu Trình làm quen với tình hình
tại đoàn phim đã…”
Cao Nhậm đen mặt: “Tuyển diễn viên tôi đã không có quyền, giờ ngay
tới quay phim thế nào cũng không nghe theo tôi? Vậy mấy người mời tôi
làm gì? Sao không tự mình quay đi?”
Nói đến mức này rồi chỉ có thể lấy hòa bình để đối đáp, Cao Nhậm không hài lòng liền cứ thế biểu hiện ra ngoài.
Trình Gia Mục tưởng với địa vị của ông thì sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy để chỉnh cậu.
Nếu vậy thì là ai?
Nghe nói có một tân binh khác khiến đạo diễn Cao tức giận, không ít
người nghe được động tĩnh đã tụ tập lại đây. Trong đám người này, Trình
Gia Mục thấy được một gương mặt quen thuộc, đối phương nhướn mày với
cậu, lộ ra ý cười xấu xa.
Đạo diễn Cao rống lên một tiếng: “Bố trí sân đi, Lang Quang đổi trang phục chuẩn bị bắt đầu quay!”
.
.
(*) Cái này t không chắc lắm, nhưng đại khái là cách đặt tên nhân vật có hơi kì quái, đọc một kiểu viết một kiểu khó hiểu, khó phát âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT