Cảnh quay lần này là đoạn Lang Quang lạm sát kẻ vô tội, sau khi bị nam chính phát hiện thì liền bỏ trốn.
Phòng hóa trang công cộng siêu cấp ồn ào, Triệu Khang Nhạc vừa tức
giận lại vừa thấp thỏm, kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh Trình Gia Mục,
khuyên bảo: “Hay là đừng quay hôm nay, tôi lại qua đó nói chuyện với đạo diễn Cao một chút.”
Trình Gia Mục đang ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho chuyên viên
trang điểm tùy ý bôi vẽ trên mặt mình. Gương mặt của cậu trắng nõn lại
mềm mại, chuyên viên trang điểm do dự một chút liền bỏ hết phấn nền tông nam xuống, đổi thành tông thường dùng cho nữ.
Thấy cậu không nói lời nào, Triệu Khang Nhạc lại tiếp tục: “Chuyện
này cũng phải trách tôi, là tiểu tử Lý Quang Minh kia đảm bảo với tôi
vai diễn này chỉ có vài lời kịch, hơn nữa về sau còn có thể sửa chữa
kịch bản…”
Trình Gia Mục biết không phải do Triệu Khang Nhạc làm, hắn là trợ lý
được Hoắc Dật tín nhiệm, giao toàn quyền phụ trách liên hệ với đoàn
phim. Hơn nữa hắn đích thân đưa mình tới đây, đương nhiên sẽ không làm
trò tự vả.
Nhưng hiện tại, cậu cần tập trung nghĩ cách ứng đối với việc lát nữa
phải quay phim, vì thế liền nhắm mắt trầm tư, tùy ý để Triệu Khang Nhạc
lải nhải. Cuối cùng chuyên viên trang điểm cũng không thể nhịn được nữa, mất kiên nhẫn nói: “Đều do anh hết, làm gì cứ dính vào đây vậy!”
Triệu Khang Nhạc cảm thấy mình bị ghét bỏ, dùng vẻ mặt hậm hực mà
ngồi cách xa một chút. Trình Gia Mục cảm thấy hắn bị nói như vậy có chút tội nghiệp, lại hơi buồn cười, bèn nói: “Anh Nhạc, không sao đâu.” Lại
quay sang cười cười với chuyên viên trang điểm: “Làm phiền chị rồi.”
Đôi mắt của Trình Gia Mục vừa lớn vừa trong, con ngươi đen bóng, tạo
sự tương phản rõ rệt trên gương mặt trắng trẻo. Khi cười rộ lên ánh mắt
lại sáng lấp lánh, có chút đáng yêu. Chuyên viên trang điểm vốn đang sốt ruột vì thời gian quay phim có hạn, thấy cậu nhìn mình như vậy nội tâm
liền mềm mại, giọng nói cũng pha ý cười: “Không phiền, là việc của chị
mà.”
Bị phân biệt đối xử, Triệu Khang Nhạc càng thêm buồn bực.
Nước da của Trình Gia Mục vốn trắng, không cần dùng phấn quá dày, chỉ cần một lớp lót mỏng cộng thêm phấn nền cùng tông tán lên là được, chỉ
có đôi mắt thì tương đối khó. Lang Quang là nhân vật tà ma ngoại đạo,
hình tượng phải yêu mị, âm tà, nhưng đôi mắt to tròn trong trẻo của
Trình Gia Mục, còn cả gương mặt đáng yêu này nữa, nhìn giống như một con búp bê sứ vậy.
Trình Gia Mục cũng tự ý thức được điểm này, chả trách đời trước các
fans đều gọi cậu là “Viên mỹ nhân”. Nghĩ tới việc bản thân đường đường
là nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại có danh xưng thiếu khí phách
như vậy, thật không khỏi có chút bế tắc.
“Chị à, hay là thử tông này đi?” Cậu chỉ cho chuyên viên trang điểm
thấy bộ phấn mắt thật lớn đang đặt trên bàn, đề xuất kiến nghị. Cậu còn
nhớ trước đây mình từng dùng qua loại này, có thể mang lại hiệu quả
tương đối ăn khớp với yêu cầu của đạo diễn.
Chuyên viên trang điểm như thể được khai thông bế tắc: “Đúng đúng,
tông màu cam có thể làm nhạt bớt tiêu điểm, hẳn là dùng được!”
Hoàn thành lớp hóa trang, chuyên viên trang điểm không khỏi há hốc
miệng, đánh giá cậu nửa ngày mới lên tiếng: “Quá, quá đẹp! Thế này hẳn
là không thành vấn đề!”
Lời vừa thốt lên, mấy diễn viên phụ xung quang và các nhân viên trang điểm khác không khỏi ngoái đầu qua nhìn. Triệu Khang Nhạc vốn đang sứt
đầu mẻ trán đến nhũn cả chân, tầm mắt lại vẫn luôn bị bóng dáng của
chuyên viên trang điểm che khuất. Hiện giờ nhìn thấy hiệu quả sau khi
hóa trang, càng không thèm che dấu niềm vui mà khen ngợi: “Thật tốt
quá!”
Trình Gia Mục đã đội tóc giả, vài sợi còn rơi trước trán khiến ngũ
quan càng thêm đẹp đẽ diễm lệ. Hàng mi dày kết hợp với đôi mắt to, vì cố tình trang điểm nhấn mạnh mà trông có vẻ mị hoặc, giảm bớt vài phần
đáng yêu lại thêm mấy phần yêu nghiệt. Cậu gần như đã lột xác thành một
chàng trai lãng tử, vừa liếc nhìn một cái liền khiến các cô gái trong
phòng đỏ bừng mặt.
Nhưng niềm vui của Triệu Khang Nhạc chỉ thoáng qua một chút rồi biến
mất, trang điểm đẹp thì thế nào? Cũng đâu phải tạo hình chụp ảnh, cậu ấy đang đao thật kiếm mà đi đóng phim. Đừng thấy Trình Gia Mục trấn định
như một tay lão làng mà nhầm, Triệu Khang Nhạc biết, cậu chỉ có vài
tiếng để vội vàng lướt qua kịch bản một lần, có khi giờ phải quay trang
nào cũng không biết! Chẳng lẽ cậu ấy có khả năng nhìn lời thoại một lần
liền thuộc chắc?
Vốn dĩ Triệu Khang Nhạc cảm thấy, tuy đứa nhỏ Trình Gia Mục còn nhỏ
nhưng không hề ngông nghênh, EQ cũng không thấp nên có chút quý mến. Giờ thấy cậu ấy liều lĩnh muốn thể hiện như vậy, đột nhiên cảm thấy tuổi
trẻ đúng là thiếu ổn trọng, bèn tự tính toán trong lòng xem nên xử lý
việc này thế nào. Nếu Hoắc tổng đã giao người cho mình thì không thể mắc sai lầm! Nghĩ đến thủ đoạn và tác phong cứng rắn của sếp nhà mình, hắn
không nhìn được mà hơi run rẩy.
Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ một đứa nhỏ còn chưa tốt nghiệp, lại
không có bối cảnh như vậy thì có thể đắc tội với ai, xem ra vẫn là do
mình quá sơ suất.
Bản ghi chép trường quay được gõ lên, toàn bộ diễn viên đều vào chỗ.
Cảnh đầu tiên là lúc Trình Gia Mục lạm sát kẻ vô tội. Xung quanh có
không ít quần chúng tụ tập ngắm nghía, trong đó có cả mấy cô gái vừa rồi ngồi trong phòng hóa trang. Nghe nói có tân binh diễn xuất, họ cũng tới hóng hớt, qua việc bàn tán ầm ĩ cuối cùng ai rảnh rỗi không có việc gì
đều tới đây xem. Biểu cảm của Cao Nhậm nghiêm túc tới đáng sợ, tựa như
chắc chắn kẻ này hoàn toàn không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào, chỉ
dựa vào quan hệ với ông lớn để tới đây phá đám.
Mà Triệu Khang Nhạc lại mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc,
trong đầu nhanh chóng tự hỏi, đợi lát nữa sau khi diễn tập xong nên làm
sao để xử lý cục diện rối rắm này.
“Thật là kỳ quái, túi da của nhân loại xấu như vậy, nhưng máu lại
thật ngọt.” Trình Gia Mục âm u nói, ngay sau đó liền vung tay chém
xuống, màn ảnh rung chuyển, đám diễn viên quần chúng bị máu me bắn tung
tóe. Trình Gia Mục lại nhìn về phía máy quay, làm một động tác “liếm
máu”. Cao Nhậm nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, chỉ trong khoảnh
khắc đã bị kinh ngạc, vẻ mặt của cậu ta thật ăn khớp, diễn xuất nhập tâm nhanh như vậy.
Trình Gia Mục chọn lựa giữa đám tử thi, muốn tìm một vài kẻ vừa mắt
để lấy về hưởng thụ. Cậu giết người cũng chỉ để thỏa mãn thú vui, không
cần giết toàn bộ.
Lúc này một người đàn ông run rẩy gào lên: “Ngươi giết muội muội của ta! Ngươi đúng là đại ma đầu!”
Nghe thấy hai chữ “Ma đầu”, Trình Gia Mục lại thấy như vừa nghe được
cái gì hài hước, liền ha ha cười lớn, giọng nói lại cực kỳ hung ác: “Ma
đầu sao? Vậy nên ma đầu đều nên bị đuổi tận giết tuyệt? Không phải người của tộc ta tất có dị tâm, các người chính là một đám tự cao tự đại như
vậy, kỳ thật so với chúng ta lại càng tàn nhẫn hơn!”
Năm ngón tay của cậu hơi dùng sức một chút, liền bóp chết thôn dân đang sống sờ sờ kia.
“Ma đạo to gan! Buông hắn ra!” Vai chính Hách Liên Bách Xuyên lên sân.
“Chính nghĩa ư? Thật là đáng tiếc.” Trình Gia Mục buông kẻ trong tay ra, thi thể kia không còn sức chống đỡ liền ngã xuống.
Hách Liên Bách Xuyên rống giận: “Lạm sát người vô tội, quả nhiên ma giới yêu vật đều là ác ma điên loạn!”
Đột nhiên Trình Gia Mục quát lớn một tiếng: “Vớ vẩn!”
Diễn viên đóng vai Hách Liên Bách Xuyên bị sốc vì cậu đột ngột bộc
phát khí thế, hắn thực sự cảm thấy có chút sự hãi, ngơ ngác đứng hình
mất vài giây.
“Cắt! Sao lại thế này?” Cao Nhậm hô.
Thiếu chút nữa Triệu Khang Nhạc đã quay đầu bỏ chạy, hắn đã làm tốt
chuẩn bị tinh thần để xử lý thay Trình Gia Mục, ai ngờ tiếp theo Cao
Nhậm lại nói: “Quân Ly, thế này thì làm sao diễn tiếp!”.
Cằm Triệu Khang Nhạc suýt nữa đã rớt xuống đất, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa lao đi, bằng không liền lớn chuyện.
Bạch Quân Ly chính là người đóng vai Hách Liên Bách Xuyên, cũng coi
như một vị tiểu sinh đang lên. Hắn liền mau chóng phản ứng lại, vẻ mặt
có chút phức tạp: “Thực xin lỗi đạo diễn Cao, em quên thoại.” Không ngờ
đối phương lại có năng lực khống chế mạnh như vậy, thế mà mình lại bị
một tân binh cướp mất nhịp diễn.
Vốn dĩ, quay phim thì NG vài lần đều là chuyện bình thường, nhưng
Trình Gia Mục lần đầu tiên đóng phim, lại NG do đối thủ quên thoại. Cao
Nhậm có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không nói gì, xua xua tay ý bảo họ
tiếp tục. Thư ký trường quay lại hô diễn lần nữa, Trình Gia Mục liền
diễn lại từ đầu một lần.
Bạch Quân Ly: “Nếu là vì sống còn, no bụng, ngươi chỉ giết một người là đủ rồi, vì sao còn muốn tàn sát toàn thôn?”
Đoạn này về sau sẽ làm rõ, mẫu thân của “Lang Quang” mà Trình Gia Mục đóng đã bị thôn dân ở đây thiêu sống, nhưng lúc này vẫn chưa đề cập
đến. Trình Gia Mục chỉ lạnh nhạt nói: “Kim Đan chân nhân? Ta khuyên
ngươi không nên xen vào việc của người khác! Các ngươi tự xưng là chính
nghĩa, nhưng vẻ mặt thật khiến người ta ghê tởm!”
“Hừ! Thứ tà ma ngoại đạo, gặp ai cũng giết, nợ máu chồng chất còn dám xảo biện! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!” Dứt lời liền rút kiếm xông lên, Trình Gia Mục ngăn cản vài chiêu liền phát hiện mình không phải
đối thủ của hắn, oán hận tới mức run rẩy cả người, độn thổ bỏ đi. Chỗ
này khâu hậu kỳ sẽ thêm vào hiệu ứng khiến cậu biến mất.
“Cắt!” Cao Nhậm không nhịn được nói: “Không tồi!”
Sau khi xem màn biểu diễn với tiêu chuẩn cao như vậy, các trai xinh
gái đẹp đi theo và những kẻ đứng quanh đợi xem náo nhiệt đều có chút
choáng ngợp. Đặc biệt là Bạch Quân Ly, rõ ràng đối phương là một tân
binh mình còn chưa từng nghe nói qua. Vậy mà khi đóng vai ác, chỉ trong
một thời gian rất ngắn đã có thể đắp nặn nhân vật thành công tới vậy,
thậm chí còn thể hiện được cảm giác yêu tà chân thật. Mình đóng vai
chính mà còn bị dọa sợ khiến quên cả lời thoại!
Mặc dù Triệu Khang Nhạc không am hiểu những thứ này, dù diễn hay diễn dở ra sao cũng như nhau. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được, cái khác
không nói, chỉ riêng việc Trình Gia Mục đọc thuộc kịch bản một chữ cũng
không sai đã khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Huống chi hiện giờ nhìn phản
ứng của những người ở đây, xem ra kết quả rất khả quan.
Cục đá đè nặng trong lòng hắn như đã được buông bỏ, cười đến mức
không khép nổi miệng: “Thật tốt quá Tiểu Mục!” Hắn thấp giọng khen: “Mới đó mà cậu đã đọc thuộc hết kịch bản rồi sao!”
Trình Gia Mục đâu chỉ thuộc làu kịch bản, mà diễn xuất còn cực kỳ
tốt, giống như tiêu chuẩn cho giới chuyên nghiệp vậy. Dù là cảm xúc trên màn ảnh, độ nhập tâm với nhân vật hay năng lực diễn thoại, đều không
phải việc một tân binh có thể làm được. Thậm chí rất nhiều diễn viên gạo cội cũng chưa chắc có được loại năng lực khống chế này. Tuy nhiên việc
Triệu Khang Nhạc chú ý lại là “học thuộc kịch bản”.
Trình Gia Mục vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói với hắn: “Trí nhớ của em rất tốt, chỉ cần xem lời thoại một lần là thuộc.”
Diễn xong cảnh này, biểu cảm trên mặt Cao Nhậm liền thay đổi, cười
tủm tỉm nói với mọi người: “Vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Giọng
điệu nhẹ nhàng khiến các nhân viên công tác nổi cả da gà.
Triệu Khang Nhạc nghe được lại không hề khó chịu chút nào, như thể
đang tắm mình trong gió xuân. Nhướn mày đi tới trước mặt đạo diễn, nếu
sau mông hắn có một cái đuôi, lúc này nhất định sẽ vểnh lên tận trời.
Hắn hỏi: “Đạo diễn Cao thấy cậu ấy thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT