Viên Đào Đào có dáng vẻ một đại tỷ cầm đầu, phía sau là đám thiếu
niên có cả nam lẫn nữ tiền hô hậu ủng bám theo. Ngay cả mái tóc dài
ngang eo cũng cắt ngắn đi, gương mặt trang điểm theo tông đen xì, khiến
Viên Mục thiếu chút nữa không nhận ra.
Sắc mặt Viên Mục đen đến dọa người, cậu nổi giận gầm lên một tiếng: “Viên Đào Đào!”
Nhìn người đi tới có diện mạo cực kỳ giống với anh trai mình, Viên
Đào Đào cũng ngây ngẩn cả người. Ngay cả dáng vẻ giận dữ gầm lên kia của cậu, cũng có vài phần giống với lúc anh trai dạy dỗ cô trước đây. Trong lòng cô căng thẳng, lại nhanh chóng phản ứng lại mà bày ra cái vẻ thiếu nữ xấu xa “Vương Bá chi khí”, khinh miệt trừng mắt liếc cậu một cái,
cất giọng Bắc Kinh hỏi: “Làm sao?”
“Em nói chuyện đàng hoàng cho anh!”
Viên Đào Đào: “…”
Viên Mục nhìn phía sau cô, một đám nam nữ đều trang điểm lòe loẹt.
Thực ra ở Trung Ảnh thì dáng vẻ này cũng chả hiếm lạ gì, nhưng đây là em gái mình!
Viên Mục cảm thấy nhất định là đám yêu tinh kia dạy hư Đào Đào! Cậu kéo tay em gái, không buồn giải thích mà lôi cô đi.
Viên Đào Đào vừa giãy giụa vừa quay đầu nhìn đồng bọn xin giúp đỡ.
Rốt cuộc cũng có một nam sinh tỉnh táo lại, ngăn cản Viên Mục: “Này, anh là ai? Mau buông tiểu Đào ra.”
Tiểu Đào? Gọi thân thiết như vậy!
Viên Mục đánh giá nam sinh này, vóc dáng rất cao, dáng người thon
gầy, gương mặt nhỏ. Cậu lập tức liên tưởng đến dáng vẻ của thành phần
học thức phổ thông, nếu bắt gặp ở trường khác có khi còn có thể miễn
cưỡng coi là học bá. Nhưng Viên Mục lại kết luận: Cái thứ tiểu ma đầu mỏ chuột tai khỉ, vừa nhìn liền biết không phải loại tốt đẹp gì!
Đứng gần ánh mắt sắc bén của Viên Mục, nam sinh kia bỗng cảm thấy rụt rè, rõ ràng đối phương tay chân mảnh khảnh, thoạt nhìn tuổi tác cũng
không chênh lệch nhiều lắm lại khiến người nhận thấy đây không phải kẻ
dễ chọc.
Hơn nữa anh ta toát ra vẻ che chở rất tự nhiên đối với Viên Đào Đào,
làm cậu phân vân có phải mình đang xen vào chuyện nhà người khác hay
không?
Viên Đào Đào còn muốn lên tiếng, lại bị Viên Mục hung hăng trừng mắt
liếc một cái. Vốn dĩ diện mạo Trình Gia Mục và anh trai cô có bảy tám
phần tương tự, ngay tới cử chỉ, động tác cũng quen thuộc như vậy, khiến
Viên Đào Đào nhất thời hoảng hốt.
Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn im lặng, để mặc đối phương lôi mình đi.
Đám sinh viên bị bỏ lại phía sau khe khẽ nói nhỏ: “Là bạn trai cô ấy ha?”
“Không thấy bạn ấy nhắc đến a, nhưng đẹp trai ghê á.” Một nữ sinh có vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm bóng dáng Viên Mục phía xa.
“Chắc là giận dỗi nhau rồi, nếu thực sự không quen tiểu Đào đã sớm
bùng nổ rồi.” Tất cả đều gật gù đồng ý, lại nghe thấy một nữ sinh khác
nói: “Các cậu có thấy không? Hình như anh ta hơi giống với Ảnh đế đó.”
Nam sinh vóc dáng cao ráo ban nãy vội ngăn các cô lại: “Đừng nói bừa!”
“Đúng đúng, đừng có chọc khiến tiểu Đào buồn lòng.”
Viên Mục đen mặt không nói một lời, Viên Đào Đào đi cùng cậu một lúc, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Viên Mục cũng không quay đầu lại: “Trước tiên tìm chỗ tẩy trang đã,
xem em hóa trang thành cái gì kìa, người không ta người quỷ không ra
quỷ!”
Viên Đào Đào liền phát hỏa: “Anh là ai? Anh quản được tôi sao?”
Viên Mục: “Anh là…”
Mới vừa nói cậu lại đột nhiên dừng lại, Viên Đào Đào nhân cơ hội hất
tay cậu ra, lui về phía sau một bước nhìn cậu đầy vẻ đề phòng nhưng lại
không có ý bỏ đi.
Cô nghi hoặc nhìn Viên Mục, dưới ánh mắt dò xét của cô, Viên Mục đột
nhiên tỉnh táo lại. Vừa rồi mình quá lỗ mãng, nếu đám học sinh kia cố
chấp hơn hoặc khí thế của mình yếu hơn rồi để xảy ra xung đột thì hỏng
việc.
Đương nhiên không thể nói cho Đào Đào: “Anh là anh trai em, chẳng qua sau khi chết liền trọng sinh vào cơ thể người khác.”
Loại chuyện khó lòng tưởng tượng này làm sao có thể tin tưởng? Thật
vất vả mới lên kế hoạch làm lại cuộc đời, cậu không muốn dành cả nửa đời sau trong bệnh viện tâm thần.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu châm chước nói: “Anh là Trình Gia Mục, cũng coi như tiền bối của em. Thầy Viên Mục trước đây từng dìu dắt anh.” Đôi khi ở phim trường Viên Mục cũng sẽ giúp đỡ nhóm hậu bối một chút, những nghệ sĩ trẻ tuổi đều gọi cậu là thầy Viên.
Nghe được tên anh trai, Viên Đào Đào liền căng thẳng, cô nhìn mặt
‘Trình Gia Mục’, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương chân thật không
chê vào đâu được, nghi hoặc nói: “Tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới
anh.”
‘Trình Gia Mục’ bắt đầu liến thoắng như đọc thuộc lòng mà kể lại đủ chuyện của Đào Đào từ nhỏ tới lớn.
Viên Đào Đào: “… Được, dừng lại! Tôi tin anh!”
‘Trình Gia Mục’: “Hiện giờ em vẫn tốt chứ?”
Gương mặt Viên Đào Đào chợt lóe lên chút đau thương, nhưng lớp hóa
trang trên mặt đã giúp cô che giấu cảm xúc: “Vẫn tốt, hiện giờ không có
ai quản tôi, anh tôi có nhiều tiền như vậy lại không hề phung phí. Giờ
tất cả đều là của tôi, đương nhiên là rất tốt rồi.” Giọng điệu cô lúc
nhẹ lúc nhanh, lại cố ý nói lớn, quả thực giống như đang tự lừa gạt
chính mình.
Âm thanh của ‘Trình Gia Mục’ đột nhiên có chút khó khăn: “Thầy Viên đi rồi, bây giờ không có ai chăm sóc em…”
Viên Đào Đào đã không còn cha mẹ từ năm lên 4 tuổi. Tuy rằng có anh
trai ở bên, nhưng vì vắng bóng cha mẹ nên vẫn khiến cô trở thành đứa nhỏ ‘không mẹ chăm sóc’ trong miệng những đứa trẻ khác, lòng tự tôn đều trở nên mẫn cảm, không chịu được việc bị người khác thương hại.
Cô lại biến trở về bộ dáng bất hảo kia, cà lơ phất phơ mà nói: “Tôi
không cần người khác quan tâm, chỉ riêng anh trai tôi đã đủ phiền chết,
lại tối ngày lải nhải, còn mắng tôi. Hiện giờ tôi chỉ có một mình, tự
tại vui vẻ biết bao!” Dứt lời còn nhìn ‘Trình Gia Mục’ cười khiêu khích.
Hóa ra em ấy nghĩ như vậy sao?
Viên Mục bỗng cảm thấy khổ sở, cả đời cậu chỉ thật lòng hy sinh vì
hai người, một là Viên Đào Đào, một là Tiết Vũ, kết quả lại đều là tự
mình đa tình.
Nghĩ đến hai người Tiết Vũ và Khương Tư Thuân, Viên Mục lập tức hận
tới nghiến răng, nhưng Đào Đào là em gái cậu, dù thế nào cũng hận không
nổi.
Viên Đào Đào: “Anh làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”
‘Trình Gia Mục’: “Không có gì, là tự anh nhọc lòng, anh đã quên em
cũng đã 18 tuổi rồi.” Cậu điều chỉnh lại cảm xúc một chút, miễn cưỡng
cười cười, để lại một dãy số di động: “Có gì cần giúp đỡ thì cứ tới tìm
anh.”
Viên Đào Đào nhìn theo bóng dáng cậu, không rõ vì sao trong lòng đột nhiên run rẩy.
‘Trình Gia Mục’ bắt đầu lang thang đi dạo không có mục đích. Viên Mục ngẫm nghĩ, thấy đời này mình sống cũng thật thất bại. Từ năm 18 tuổi
mất đi cha mẹ, cậu liền bắt đầu một mình nuôi lớn em gái, không hề có
một ngày sống vì chính mình.
Đứng dưới camera trong trời nóng tới 40 độ, diễn cảnh tử thi nằm trên băng thiên tuyết địa, cuối cùng cũng bộc lộ được tài năng, lại bắt đầu
chạy đi lấy quan hệ, chạy show. Ngoại trừ lúc đóng phim thì còn lại
chính là đi xã giao, mệt như ch*. Thật vất vả lăn lộn giới giải trí ngư
long hỗn tạp ấy, cuối cùng cũng đạt được một vị trí nhỏ mà lại bất hạnh
đột tử.
Thôi, Viên Mục xem như chết không còn vướng bận. Cậu quả thực không ý thức được, em gái cậu đã trưởng thành, hơn nữa không ỷ lại cậu giống
như cậu tưởng tượng…
Tiếng di động đột nhiên vang lên.
Hàn Hữu: “Điểm danh, Tiềm gia hắc ám, tới mau.”
Hàn Hữu là bạn học thân nhất với Trình Gia Mục, lại học cùng lớp.
Tiềm gia là…. Lục lọi trí nhớ một hồi ‘Trình Gia Mục’ liền có đáp án:
Khổng Nhạc Tiềm!
Thầy giáo họ Khổng này cũng coi như một nửa ân sư của Viên Mục. Trong giới nghệ sĩ này địa vị rất quan trọng, rất nhiều minh tinh mặc dù danh tiếng có lớn bao nhiêu cũng chỉ có thể xưng là diễn viên. Mà thầy Khổng này thì hoàn toàn xứng đáng với cái danh nghệ thuật gia. Đừng nói Viên
Mục, ngay cả minh tinh hạng nhất như Hoắt Dật, Tống Thần, đạo diễn lớn
Thạch Trường An cũng muốn gọi ông một tiếng thầy Khổng.
Không thể tưởng được vậy mà ông ấy lại là thầy giáo của Trình Gia Mục.
Ức chế không được hưng phấn trong lòng, ‘Trình Gia Mục’ cất bước chạy một mạch về hướng phòng học. Hội trường to như vậy lại chỉ có chưa đến
một nửa người ngồi, mà phía cửa lại kín hết chỗ.
Trình Gia Mục lại nhận được tin wechat của Hàn Hữu. “Đợi ở cửa chút,
đừng đi. Thầy nói tới thì tính là đi trễ, không thấy coi như trốn học
luôn.”
Bên này cảm xúc của Khổng Nhạc Tiềm cũng không được tốt, mặt ông âm
trầm, đột nhiên rống lên một tiếng về phía cửa: “Ai còn dám dùng di dộng vậy! Đã đứng cửa còn có tư cách chơi di động lúc này sao?”
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía Trình Gia Mục, nơi tiếng thông báo wechat vừa vang lên, thôi xong quên để im lặng rồi.
Trình Gia Mục thầm kêu khổ trong lòng, nguyên chủ lăn lộn ra sao mà
đen dữ, lúc này không phải nên ngăn cản cậu bày trò trước mặt thầy giáo
mới đúng sao? Sao lại không theo kịch bản thế này!
Thầy Khổng bên này đang ngậm một bụng hỏa khí mà không có chỗ xả, như thể phát hiện ra đại lục mới mà nói: “Mau, mau lại đây. Không tới đúng
giờ còn chơi di động, xem ra là hiểu hết lời tôi giảng rồi đúng không?”
Xung quanh đều là tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.
Khổng Nhạc Tiềm: “Còn cười! Để tôi xem còn ai dám cười!”
Nháy mắt lại lặng ngắt như tờ.
Thấy dáng vẻ thầy Khổng mắng người còn khí thế như vậy, Trình Gia Mục cảm thấy có điểm vui mừng, không nhịn được mà cười một chút. Đổi lại
chính là ánh mắt hung hăng của Khổng Nhạc Tiềm, cậu lại vội vàng cúi
đầu.
Rất nhiều giáo sư đại học đều lựa chọn mở một bên nhắm một bên mắt
với học viên, đặc biệt là ở học viện Trung Ảnh, có không ít học viên
trước khi thi đậu đã có chút danh tiếng. Hiện tại cũng đã là học viên
năm 3, càng cố gắng nắm chặt cơ hội đầu quân tới các đoàn làm phim để
thực tập, khiến người trốn học ngày càng nhiều.
Khổng Nhạc Tiềm lại tuyệt đối không như vậy, ông là người bảo thủ
tuổi tác lại lớn, không có sức diễn mẫu cho đám trẻ, lại là người viết
ra 《 Lý luận cơ sở điện ảnh 》. Chưa nói nó có bao nhiêu buồn tẻ, càng
chết người hơn là ngay tới những người mang danh học thức, lý luận, ngồi đọc cũng phải lao lực. Vì vậy việc người ta trốn học ngày càng nhiều
cũng không thể tránh khỏi, vừa lúc có Trình Gia Mục đứng trước đầu súng, ông liền bộc phát tính tình.
“Hiện tại người trẻ mấy người, ỷ vào việc bản thân có gương mặt xinh
đẹp liền cho rằng có thể cứ vậy gặp may mà phất lên có phải không?”
Ông nghiêm khắc trừng mắt với Trình Gia Mục: “Người đam mê điện ảnh
chân chính cần đề cao tố chất cá nhân, vậy mà luận cảnh cũng không biết
còn nói gì tới thực tế? Giống như mấy người vậy, tâm to khí bạo lãng phí tuổi trẻ, thời điểm nên học tập thì không học, về sau cũng chỉ có thể
tự mình hối hận!”
Đã lâu Trình Gia Mục không được nghe Khổng Nhạc Tiềm dạy bảo, nghe
mắng nhưng lại cứ như đang tắm mình trong gió xuân, cậu nói lên lời nói
từ tận nội tâm: “Thầy Khổng, em biết sai rồi.”
Đám người trẻ hiện nay, đặc biệt tự tin vào “tiền vốn” tuổi trẻ nên
đều kiêu ngạo vô cùng. Thấy Trình Gia Mục khiêm tốn tiếp thu như vậy,
Khổng Nhạc Tiềm cũng nguôi giận không ít: “Vậy nói xem, nhân vật đại
biểu của học thuyết dựng phim có những ai?”
Trình Gia Mục nghĩ nghĩ rồi nói: “Eisenstein, Pudovkin, Vertov, còn có Kuleshov.”
Thấy cậu đối đáp trôi chảy, Khổng Nhạc Tiềm có chút ngạc nhiên, gật
gật đầu: “Thủ pháp quay dựng phim của từng người bọn họ có đặc điểm gì?”
Trình Gia Mục nói: “Vertov dựng phim dựa trên biểu hiện sinh hoạt,
tiết tấu cùng ý thơ. Pudovkin dùng song song cách dựng phim điện ảnh hóa và hiệu quả tự sự hài kịch. Kuleshov dựng phim thông qua việc sáng tạo
hóa sinh hoạt cơ bản. Còn Eisenstein dựng phim dựa trên hình thái ý thức mà sáng tạo.”
Trên mặt Khổng Nhạc Tiềm có chút ý cười, bàn tay vung lên: “Về chỗ ngồi đi.”
“Cảm ơn thầy!” Dưới con mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Trình Gia Mục bước vào hội trường, ngồi bên cạnh Hàn Hữu.
Trình Gia Mục thở ra một hơi: “Đúng lúc có nghe qua đoạn này.” Lời
này cũng không phải nói dối, năm 18 tuổi cậu đã phải chăm lo gia đình,
đương nhiên là phải bỏ học. Thế nên về sau, truyền thông và cư dân mạng
luôn lấy chuyện cậu không học cao để cười nhạo cậu không có học thức.
Nhưng mà sau này cậu đã gặp được Thầy Khổng, nghe buổi đàm đạo của
thầy còn hơn 10 năm đèn sách. Đời trước Trình Gia Mục đã học được không
ít thứ từ Khổng Nhạc Tiềm, nhưng khi đó cậu phải lo vấn đề sinh hoạt,
làm sao còn có thời gian học tập tử tế? Đoạn này, chính là giải thích
học thuyết điện ảnh năm đó Thầy Khổng nói với cậu.
Trình Gia Mục nghiêm túc nghe xong một tiết, tìm lại được cảm giác
làm học sinh thật lâu về trước. Một mình cậu phiêu bạt, dốc sức hơn mười năm, thời còn học sinh quả thật cũng không dám hy vọng hạnh phúc xa
vời.
Dù sao cậu cũng không mong một lần nữa chân chính bắt đầu lại cuộc
đời, có nhiều việc đã không còn ý nghĩa. Quả nhiên, không bao lâu liền
nhận được “mệnh lệnh” từ Hoắc Dật.
Chuông tan học vang lên, Hàn Hữu lập tức chuyển từ trạng thái phát
ngốc trở thành sung huyết, mời Trình Gia Mục: “Cùng ăn cơm tối đi.”
Trình Gia Mục lắc đầu: “Hôm khác đi, chuyện điểm danh hôm nay cám ơn nhé.”
“Gia Mục,” Hàn Hữu nói: “Bọn họ đều nói cậu… tớ không có tin, nhưng
khoảng thời gian này cậu đã đi đâu vậy?” Nói xong lại cảm thấy có chút
đường đột, dù sao thì cũng là việc tư của người ta, Hàn Hữu thấp thỏm mà nhìn cậu.
Trình Gia Mục vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng
“Không giống như cậu nghĩ đâu.” Trong lòng thì tính toán phải sớm giải
quyết việc với Hoắc Dật.
Hàn Hữu ngơ ngác gật đầu, cảm thấy bạn tốt có gì đó kì quái, giống
như sau một đêm liền trưởng thành, không giống như trước nữa… thật là
làm người ta lo lắng.
Lúc trở lại biệt thự của Hoắc Dật trời đã tối đen, khi đẩy cửa ra thứ nghênh đón cậu chính là mùi rượu sặc sụa cùng với chai rượu bay đến từ
chính diện.
Trình Gia Mục nhanh chóng né qua một bên, bình rượu va vào ngay cạnh cậu vỡ tung, phát ra tiếng “choang” thật lớn.
.
.
(*) Từ chap này, xem như ‘Viên Mục’ đã chịu chấp nhận thân phận của
‘Trình Gia Mục’ trẻ tuổi rồi nên t sẽ đổi danh xưng sang cậu cho dễ phân biệt :3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT