Quách lão phu nhân nói xong, rồi giơ tay lên vỗ vỗ.
Động tác vỗ tay hẳn là ám hiệu, tiếng vỗ tay vừa dứt, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra!
"Sao lại là ngươi?"Quách lão phu nhân vốn vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Ly, nhưng khi nhìn thấy người tới ở cửa, cũng bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đồng tử mở to, vẻ mặt bất ngờ.
Lưu Ly quay đầu lại, lập tức thấy Quách Tế Chung đứng ở cửa, khóe môi hơi nhếch lên, đối với sự thanh tỉnh hiện giờ trên mặt không có chút gì bất ngờ.
Quách Tế Chung nhìn Quách lão phu nhân, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ cùng giãy dụa: "Mẫu thân, người vì cái gì......"
Quách Tế Chung vẻ mặt đau đớn, giọng nói hơi run rẩy.
Quách lão phu nhân chỉ thất thố trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
"Tế Chung, con đang nói cái gì vậy?"Quách lão phu nhân vẻ mặt không hiểu, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Quách Tế Chung nhìn mẫu thân mình như thế, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt vẫn tràn đầy đau đớn: "Mẫu thân, Nhã nhi tốt như vậy, vì sao người lại đối xử với nàng ấy như vậy? Còn có…"
Hít sâu một hơi, Quách Tế Chung tiếp tục hỏi: "Con của ta, bọn họ có gì sai? Khiến cho mẫu thân thống hận như vậy?"
Vốn tưởng rằng, nhiều năm như vậy không có con nối dõi, là số mệnh đã định.
Nhưng ai ngờ, tất cả những chuyện này đều là do người mẹ mình yêu thương làm nên.
Những người đó cũng là hậu đại của bà, vì sao bà phải làm như thế?
Sắc mặt Quách lão phu nhân khẽ biến, nhưng vẫn là vẻ mặt hiền hòa nhìn Quách Tế Chung, giống như lúc trước nhìn hắn: "Tế Chung, con nói bậy bạ gì đó? Làm sao mẫu thân có thể thống hận tôn nhi của mình chứ?"
Nói xong, Quách lão phu nhân tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lưu Ly ở một bên: "Tế Chung chuyện con nói tới không phải là chuyện mà nữ thần y mới nói ban nãy đó chứ? Tế Chung, người phụ nữ này lai lịch không rõ, lòng mang ý xấu, nàng ta đây là muốn ly gián tình mẫu tử chúng ta, con chớ nên tin, bằng không sẽ bị nàng ta lừa."
Nói như vậy, chính là đem toàn bộ đổ lên người Lưu Ly.
Nếu là trước kia, Quách Tế Chung tất nhiên sẽ tin tưởng mẫu thân mình, nhưng hiện tại, nhìn mẫu thân mình vẫn như cũ một bộ bình tĩnh chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn lại cảm thấy lòng lạnh một vùng.
Mẫu thân bà, đúng là biết che giấu như thế sao?
Cho nên, thời điểm Nhã nhi và mẫu thân có mâu thuẫn, mẫu thân cũng là như thế, lúc này mới làm cho hắn hiểu lầm Nhã nhi, còn kêu Nhã nhi ẩn nhẫn nhường nhịn?
Hắn sao lại vô liêm sỉ như vậy?
"Tại sao chứ?"Trong mắt Quách Tế Chung, thống khổ, áy náy, tự trách, hoang mang đủ loại cảm xúc đan xen nhìn Quách lão phu nhân.
"Tế Chung, con…"
"Đến cuối cùng mẹ muốn gạt con đến khi nào?"Quách Tế Chung thấp giọng gào thét, không giống với hình tượng thường ngày.
Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung, trên mặt lúc sáng lúc tối, ngay sau đó vẻ mặt hiền hòa chậm rãi rút đi, chỉ còn lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quách Tế Chung.
Lưu Ly nhìn Quách lão phu nhân, nhíu mày, đáy mắt mang theo vài phần hoài nghi.
Bởi vì lúc này ánh mắt Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung rất kỳ lạ, lạnh lùng mà lại xa lạ, thậm chí còn mơ hồ mang theo sự thù hận và chán ghét, đây cũng không phải là ánh mắt nên có đối với con mình.
Mặc dù ánh mắt kia chợt lóe rồi biến mất, cô không nhìn quá rõ ràng, nhưng điều này cũng làm cho cô không nhịn được muốn suy nghĩ sâu hơn.
Chỉ là lúc này, Quách lão phu nhân bỗng nhiên nhìn về phía cô, giọng nói lạnh lùng chất vấn: "Lưu thần y cũng có con, như thế nào lại ở đây châm ngòi tình cảm mẫu tử chúng ta? Chẳng lẽ Lưu thần y không sợ báo ứng ở trên người những đứa con sao?"
Lưu Ly vừa nghe lời này, nhất thời đồng tử hơi co lại, nhìn về phía Quách Tế Chung.
Bởi vì Quách Tế Chung mấy ngày nay thật sự bận rộn, hơn nữa hôm nay sự việc lại đột ngột xảy ra, cho nên cô không kịp để Quách Tế Chung giúp cô mang Bình Bình và Yên Yên ra ngoài.
Cô cho rằng chỉ cần có thể bắt được đuôi hồ ly của Quách lão phu nhân, hai đứa nhỏ cũng sẽ không có việc gì.
Nhưng mà, cô thật không ngờ hôm nay Quách lão phu nhân lại đột nhiên ra chiêu chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới bà ta cũng có thể ra tay với hai đứa bé.
Mà giờ khắc này, trong lời nói của bà ta đối với bản thân, lại là đang uy hiếp.
Lưu Ly lòng nóng như lửa đốt, Quách Tế Chung lại có chút khó hiểu.
Chỉ là, không đợi Lưu Ly bảo Quách Tế Chung giúp mình, ngoài phòng đã truyền đến hai giọng nói không hài hòa lắm.
"Mẹ là thật sự ở chỗ này sao?"Đây, không ngờ là giọng nói của Yên Yên?
"Đi vào xem một chút sẽ biết."Giọng nói của Bình Bình nghe rất bình tĩnh.
"Nhưng mà, nếu bên trong có lão phù thủy thì làm sao bây giờ?"Yên Yên hiển nhiên rất do dự.
"Đừng sợ, có ca ca ở đây."
Sau đó, Lưu Ly liền nhìn thấy, Bình Bình nắm tay Yên Yên, đi về phía bên này.
Bộ dáng bình tĩnh kia, không hiểu sao lại làm cho Lưu Ly nghĩ tới Cố Tại Ngôn......
Nhưng rất nhanh, Lưu Ly rất nhanh ngừng suy nghĩ trong lòng, đôi mắt nhìn Bình Bình và Yên Yên, trong lòng chỉ còn lại một câu hỏi: Sao Bình Bình và Yên Yên lại ở chỗ này?
Ngay khi Lưu Ly nhìn thấy Bình Bình và Yên Yên, Bình Bình và Yên Yên cũng nhìn thấy Lưu Ly.
"Mẹ----"
Hai đứa trẻ đồng thời kêu lên, sau đó liền chạy về phía Lưu Ly.
"Mẹ, con đến giải vây cho người."Bình Bình lên tiếng.
Yên Yên: "Mẹ, có phải cũng có bà phù thủy bắt mẹ đi hay không?"
Giọng nói của hai đứa nhỏ quanh quẩn trong phòng, Quách Tế Chung sửng sốt, Quách lão phu nhân cũng không dám tin.
"Các ngươi---"
Quách lão phu nhân chỉ vào Bình Bình và Yên Yên, cảm giác trong cổ họng có cái gì đó đang nghẹn lại.
Đám người chết tiệt kia, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không trông được sao?
"A, chủ nhân của bà phù thủy."Yên Yên hô một tiếng, lập tức liền ôm lấy đùi mẹ nhà mình, lên án nói: "Mẹ, bà phù thủy bên cạnh bà lão kia thật là đáng sợ, bà ta muốn đem Yên Yên bán vào kỹ viện.. Mẹ, kỹ viện là cái gì?"
Vừa nghe lời này của Yên Yên, Lưu Ly trong cơn giận dữ.
Lúc này Bình Bình vừa vặn cởi bỏ dây thừng trói cho cô, Lưu Ly lập tức nhìn về phía Quách lão phu nhân, ánh mắt lạnh lẽo.
Hãm hại cô, không sao.
Nhưng mà, dám làm tổn thương con của cô, vậy thì không thể tha thứ.
"Bà phù thủy cũng muốn Bình Bình vào cung hầu hạ quý nhân."Bình Bình nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu như đang trần thuật sự thật.
Một bé trai, đi vào trong cung hầu hạ quý nhân, vậy chẳng phải là… Trái tim thật độc ác!
"Quách lão phu nhân!"Lưu Ly hoàn toàn bị chọc giận, thanh âm lạnh như băng: "Phủ y là người của bà sao?"
Vốn là, ngay từ đầu cô đã không có ý định xen vào việc của người khác.
Thế nhưng, cô không muốn trêu chọc vào chuyện không đâu, chuyện không đâu lại muốn trêu chọc tới cô.
Nếu dám ăn hiếp con của cô, như vậy cũng đừng trách cô vạch trần gốc gác của bà ta.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nơi này là Quách phủ, ngươi đừng vội nói hươu nói vượn."Quách lão phu nhân có chút chột dạ trách cứ.
"Quách lão phu nhân thân thể khỏe mạnh, lại nói bệnh nguy kịch, nếu không có Phủ y giúp đỡ che giấu, ta nghĩ, lão phu nhân hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy nhỉ?"
"Còn nữa, hôm nay trong thuốc kia cũng không có thuốc dẫn nửa ngày, thuốc dẫn thật ra là ở trong lư hương, nhưng Phủ y lại nói trong thuốc có thuốc dẫn, tất nhiên là bị lão phu nhân sai khiến, không biết ta nói có đúng không?"
Lưu Ly nói mỗi câu, đều có vẻ hùng hổ dọa người, cũng khiến cho Quách lão phu nhân trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Hoặc là nói, bỗng nhiên lại bị vạch trần, trong lúc nhất thời bà ta không kịp phản ứng.
Nhưng mà rất nhanh, Quách lão phu nhân giống như con gián đánh không chết, nhìn về phía Quách Tế Chung, vẻ mặt mệt mỏi mở miệng: "Tế Chung, nếu con không tin ta, vậy tự mình đem người đi xử lý đi, nữ đại phu này nói đạo lý rõ ràng, nếu con tin, thì lập tức đi hỏi Phủ y kia, ta lớn tuổi, là không giúp được con."
Nói như thế, Quách lão phu nhân tựa lưng vào ghế ngồi, một bộ dáng bị thương cực kỳ lại không muốn bị truy cứu.
Lưu Ly nhíu mày, chỉ cảm thấy không đúng.
Phủ y là người của Quách lão phu nhân, cô gần như có thể xác định.
Nhưng, vì sao chuyện cho tới bây giờ, Quách lão phu nhân vẫn có thể bình tĩnh như thế? Lại còn bảo Quách Tế Chung đi hỏi Phủ y?
Theo bản năng, Lưu Ly nhìn về phía Quách Tế Chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT