Ma ma vừa hét lên, hai người hầu đi theo Quách Tề Chung liền tiến lên phía trước.

Lưu Ly nhìn thoáng qua ma ma, không nói gì, cũng không phản kháng, để mặc người bắt cô mang đi.

Chủ viện rối loạn, trong tim trong mắt Quách Tề Chung chỉ toàn là Nhiêu Thanh Nhã, tất nhiên không đi xử lý Lưu Ly.

Vì thế, sau khi Lưu Ly bị hai người hầu trói chặt, vẫn luôn đứng ở trong phòng Nhiêu Thanh Nhã, mãi cho đến khi thầy thuốc trong phủ vội vàng chạy đến.

Bắt mạch xong, thầy thuốc của phủ chẩn đoán Nhiêu Thanh Nhã trúng độc độc Nửa Ngày.

Độc Nửa Ngày, nghe tên đoán nghĩa, từ lúc trúng độc đến lúc phát độc, chỉ cần đến thời gian nửa ngày.

Độc Nửa Ngày có thuốc giải, nhưng có cũng như không.

Vì thuốc giải của độc Nửa Ngày là Thiên Sơn Tuyết Liên và cóc đỏ vàng, đừng nói đến cóc đỏ vàng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, đến thánh vật Thiên Sơn Tuyết Liên, nghe nói cũng chỉ có Nhiếp Chính Vương mới có, ngay cả hoàng đế cũng không có.

Khi biết được kết luận này, Nhiêu Thanh Nhã đã bất tỉnh nhân sự, mà hốc mắt Quách Tề Chung đỏ hồng thống khổ, cả người đều run rẩy.

Khi Quách Tề Chung xoay người nhìn về phía Lưu Ly, tuy rằng Lưu Ly đã gặp qua đủ thể loại người, trong lòng Lưu Ly vẫn không nhịn được lộp bộp một chút.

Quách Tề Chung này, khi xử án quả quyết uy nghiêm, lúc bình thường lại như một thư sinh ôn hòa, mà lúc này, hai mắt Quách Tề Chung đỏ bừng, trong mắt tràn đầy phẫn hận, như muốn ngay sau đó ăn tươi nuốt sống Lưu Ly luôn vậy.

Tương phản như vậy, lúc này mới khiến lòng Lưu Ly lộp bộp.

"Sai lại thế này? Nói!" Quách Tề Chung nhìn về phía ma ma, cắn chặt răng nói ra, có lẽ là đang cố kiềm chế.

Thực ra cũng là vì Quách Tề Chung cực kỳ để ý Nhiêu Thanh Nhã, lúc trước yêu Nhiêu Thanh Nhã, Quách lão phu nhân không đồng ý, hắn ta vì muốn cưới, phải quỳ trước cửa phòng của mẹ ba ngày ba đêm, nước chảy đá mòn, mới có thể khiến Quách lão phu nhân gật đầu.

Cũng là lúc đó, Quách lão phu nhân đau lòng vì Quách Tề Chung không nghe lời, cơ thể mới không còn khỏe khoắn như trước.

Cho nên từ đó về sau, Quách Tề Chung càng hiếu thuận với Quách lão phu nhân hơn, chỉ vì chuyện này mà vẫn canh cánh trong lòng.

Cũng vì thế, có lúc hắn ta biết rõ Nhã nhi bị oan ức, lại vẫn luôn khuyên Nhã nhi phải nhẫn nại.

Ở trong lòng hắn ta, hắn ta và Nhã nhi phải bên nhau cả đời, mà mẹ của mình, lại không biết lúc nào sẽ không chống đỡ được nữa

Nhưng dù là vậy, hắn ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Nhã nhi sẽ bỏ hắn ta mà đi.

Người hại Nhã nhi, cho dù là ai, hắn ta cũng không thể tha thứ.



Quách Tề Chung nghĩ vậy, nắm chặt nắm tay.

"Đại nhân, vừa nãy khi lão nô đi tìm Lưu thần y, thấy Lưu thần y bỏ gì đó vào trong bát thuốc, nhưng vì cảm thấy đã nhiều ngày ở cạnh Lưu thần y cũng rất vui vẻ, cảm thấy Lưu thần y là người không tệ, mới không nghĩ nhiều, mong đại nhân tha lỗi cho lão nô sơ ý." Ma ma vẻ mặt bi thương tự trách.

Quách Tề Chung vừa nghe vậy, lập tức quay ra ý bảo thầy thuốc trong phủ.

Thầy thuốc của phủ đi đến trước bát thuốc kia, ngửi ngửi, xem xét, mới đưa ra kết luận: "Khởi bẩm đại nhân, ở đây có thuốc dẫn của độc Nửa Ngày."

Độc Nửa Ngày không thể một lần hạ độc thì xong, cần phải dùng nhiều lần, lại uống thuốc dẫn, mới có thể phát tác.

Cho nên người hạ độc độc Nửa Ngày, nhất định phải là người gần gũi, nếu không sẽ không có thể đạt được mục đích.

Quách Tề Chung là thanh quan, nên xử án rất cẩn thận, cũng không phải vì có ít chứng cứ mà trực tiếp kết tội Lưu Ly, mà cho người đi lục soát phòng của Lưu Ly, hỏi lại hạ nhân canh gác ở viện này, muốn biết có chứng cứ hay không.

Kết quả, lục soát phòng, quả nhiên lục được thuốc dẫn.

Khi nhìn thấy nha dịch cầm bình sứ trắng mà cô bị ép phải cầm, thần sắc Lưu Ly chợt thay đổi.

Bình sứ kia, cô để trong không gian, ai cũng không thể tìm được.

Cho nên, bình sứ này, là người khác đặt vào!

Lưu Ly nhìn về phía ma ma, lại thấy ánh mắt ma ma nhìn mình như cười như không.

Lòng Lưu Ly đã rõ, bọn họ tuy rằng uy hiếp mình phải chính tay hạ độc, nhưng lại chuẩn bị cả hai tay.

Hoặc là cô tự mình hạ độc bị bắt tại trận, hoặc là bọn họ chính tay hạ độc rồi vu oan cho cô.

Khó trách hai ngày nay ma ma ở trước mặt cô lại chưa từng nhắc đến chuyện hạ độc.

"Chúng nô tỳ không biết người hạ độc có phải Lưu thần y không, chỉ thấy Lưu thần y và ma ma ở chung không tệ, có cảm giác như tỷ muội lâu năm, cảm thấy những điều ma ma nói không phải là giả."

Lưu Ly: "..." Khi nào thì cô thành tỷ muội lâu năm với ma ma kia, sao cô lại không biết?

Đầu Lưu Ly đầy vạch đen, đã gần như hiểu hết kịch bản của ma ma kia.

Hóa ra vì chuẩn bị cho hôm nay, hai ngày nay nói chuyện phiếm với cô chỉ để chứng thực cho những lời hôm nay nói ra có sức thuyết phục.



Lưu Ly muốn đỡ trán, nhưng tay bị trói chặt, không thể động đậy.

Nhưng rất nhanh Lưu Ly lại nghĩ đến một chuyện, mình cũng không nghe theo họ hạ độc, vậy Bình Bình Yên Yên có gặp nguy hiểm gì không?

Lưu Ly lo cho Bình Bình Yên Yên, khi người khác nói gì đó, cô hoàn toàn không nghe lọt nữa.

Đợi cô tỉnh táo lại, đã thấy Quách lão phu nhân không biết khi nào đã đến trước mặt, còn dùng vẻ mặt thương tiếc an ủi Quách Tề Chung, hơn nữa khiến Quách Tề Chung ở bên Thôi Thanh Nhã thời gian nửa ngày cuối cùng này.

Còn Lưu Ly, cứ để bà xử trí đi.

Lưu Ly bức xúc, muốn phản đối.

Nhưng Quách Tề Chung và Quách lão phu nhân cũng chưa cô một cơ hội, cô đã bị đưa đến viện của Quách lão phu nhân rồi.

"Lưu thần y đúng là không nghe lời mà!"

Khi bị đưa vào nhà, Lưu Ly bị đẩy ngã xuống đất, liền nghe thấy tiếng thở dài của Quách lão phu nhân.

Lưu Ly ngẩng đầu nhìn về phía Quách lão phu nhân, lại thấy khóe môi Quách lão phu nhân ngậm cười, vẻ mặt sung sướng.

"Ngay từ đầu bà đã không định để tôi hạ độc đúng không?" Lưu Ly nhìn bà lão, ngữ điệu chắc chắn.

Quách lão phu nhân không nói gì, nhưng biểu hiện kia đã trả lời cho Lưu Ly rồi.

Quả nhiên, ngay từ đầu cô chỉ có tác dụng chịu tội thay.

"Thanh Nhã tỷ đã từng sảy thai hai lần, trong lúc mang thai tiếp xúc với hoa hồng nên dẫn tới sinh non, đây đều là xuất phát từ tay của lão phu nhân, đúng không?" Lưu Ly nhìn Quách lão phu nhân, phân tích từng câu từng chữ.

Ban đầu khi Nhiêu Thanh Nhã mang thai, Lưu Ly cũng không nhìn ra được nhiều, chỉ biết Nhiêu Thanh Nhã vì hoa hồng gì đó mới có thể sinh non.

Mấy ngày trước khi bắt mạch, cô phát hiện thực ra cơ thể Nhiêu Thanh Nhã cực kỳ suy nhược.

Mà từ trong miệng Nhiêu Thanh Nhã, cô biết được chuyện nàng ta từng sảy thai hai lần, lần đầu khi biết nàng ta mang thai, Quách lão phu nhân không ở huyện Lâm An, mà lại đến kinh thành.

Cho nên, cô đoán, trước đó Nhiêu Thanh Nhã sảy thai hai lần, cũng có liên quan đến lão phu nhân.

Từ khi Quách lão phu nhân quay về viện của mình thì tâm tình rất tốt, hiện giờ vừa nghe lời này của Lưu Ly, sắc mặt chợt trầm xuống, tức giận vì bí mật không muốn ai biết bị người khơi ra.

"Người thông minh sẽ không sống được lâu đâu." Quách lão phu nhân sâu kín mở miệng, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý cực kỳ rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play