"Người đâu, truyền Phủ y."Quách Tế Chung không nói hai lời, trực tiếp sai người dẫn Phủ y lên.
Lưu Ly chú ý tới, sau khi Quách Tế Chung hạ mệnh lệnh, thần sắc Quách lão phu nhân cũng không có biến hóa, ngược lại có vài phần cảm giác thoải mái hơn.
Lưu Ly nhíu mày, chẳng lẽ Phủ y đã rời đi hoặc là gặp chuyện không may, hoặc là Quách lão phu nhân tin chắc Phủ y sẽ không bán đứng bà ta?
Trong lúc Lưu Ly đang suy nghĩ có phải người của Quách Tế Chung sẽ vồ hụt hay không, thì Phủ y đã được dẫn lên.
Lưu Ly chú ý tới thời điểm Quách lão phu nhân nhìn thấy Phủ y, căn bản lúc đầu vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong nháy mắt lập tức trở nên không bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt có sự bối rối che giấu không được.
Hiển nhiên, Phủ y đến, nằm ngoài dự liệu của bà ta.
Về phần vì sao lại có loại tình hình này, Lưu Ly không hiểu.
Kế tiếp, Quách Tế Chung hỏi Phủ y vấn đề, Phủ y tất cả đều thành thật trả lời.
Bao gồm cả việc lão phụ nhân giả bệnh, động tay động chân vào dược thiện và đồ dùng của Nhiêu Thanh Nhã.
Thành thật khai báo như thế, khiến Lưu Ly nghĩ tới Trương viên ngoại trên công đường.
Lúc ấy Trương viên ngoại không biết bị Cố Tại Ngôn làm cái gì, cho nên tất cả những gì nên nói không nên nói đều nói ra.
Chẳng lẽ Phủ y trước mắt cũng là bút tích của Cố Tại Ngôn?
Mới nghĩ như vậy, Lưu Ly lập tức tự mình bác bỏ ý nghĩ này.
Cố Tại Ngôn rời đi rồi, làm sao lại có thể liên quan đến chuyện này?
Khi toàn bộ Phủ y cung khai xong, sắc mặt Quách Tế Chung khó coi, âm trầm đến cực điểm, cảm xúc đè nén sắp không nhịn được nữa.
Mà Quách lão phu nhân giờ này khắc này, mặt cũng xám như tro tàn.
Lưu Ly cảm thấy, kế tiếp tất nhiên sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không có ý định ở lại.
Dù sao có một số việc, nghe quá nhiều thật không có lợi.
Chỉ là Lưu Ly mới chuẩn bị rời đi, chợt nghe Quách Tế Chung sắc mặt đờ đẫn nhìn Quách lão phu nhân hỏi: "Đến cuối cùng là vì sao?"
Giờ khắc này, hắn thật sự bị tổn thương.
Mẹ của mình, tổn thương vợ con của mình, mà hắn lại giống như đồng lõa.
Lưu Ly: "…" Chẳng lẽ hỏi những chuyện riêng tư này, không nên cho trái phải lui đi sao? Cô thật sự không muốn nghe!
Tiếng lòng của Lưu Ly, Quách Tế Chung và Quách lão phu nhân hiển nhiên là không nghe thấy.
Khi Quách Tế Chunghỏi lần nữa, Quách lão phu nhân rốt cuộc không giả bộ nữa, cười khẽ một tiếng quỷ dị, trong ánh mắt nhìn Quách Tế Chung mang theo oán độc vô tận.
"Vì sao? Vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, tất cả những điều này là vì sao." Vẻ mặt Quách lão phu nhân có chút dữ tợn.
Mà bị ánh mắt như vậy nhìn, trong mắt Quách Tế Chung có vẻ đau đớn, lại có chút hoang mang, dường như có vài phần phỏng đoán, rồi lại giống như tìm không ra đầu mối.
Mà Lưu Ly bị xem như vật trang trí, lúc này vẻ mặt lại có chút đặc sắc.
Cô rất muốn hỏi, thật sự thật sự không cần cho lui sao? Cô thật sự không muốn nghe quá nhiều bí mật!
Nhưng, không khí trong phòng kỳ lạ, Lưu Ly biết lúc này mình vẫn nên làm cảnh thì tốt hơn, nên không lên tiếng.
Về phần hai đứa nhỏ, có lẽ cũng là cảm giác được cái gì, chỉ một trái một phải nắm mẹ nhà mình, im lặng không có phát ra tiếng gì.
"Bởi vì, ngươi là tiện chủng của tiện nhân kia!"Quách lão phu nhân vẻ mặt cừu hận: "Rõ ràng là ta thích ông ta trước, tiện nhân kia lại muốn chen chân, sinh ngươi còn chưa đủ còn mang cả ông ta đi, nếu bọn họ đối với ta như thế, ta đây muốn cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha!"
Quách lão phu nhân nói xong, cả người có chút điên cuồng.
Lưu Ly nhìn Quách lão phu nhân, hơi hơi nhíu mày, Quách lão phu nhân như vậy nhìn giống như là phát bệnh.
Mà kế tiếp, ánh mắt Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung lại thay đổi, trở nên si mê và tràn ngập thù hận.
"Quách Nghị, ngươi thật độc ác, ngươi đã cưới ta, vì sao phải đối xử lạnh nhạt với ta như vậy? Ta có chỗ nào so ra kém con tiện nhân kia?"
Hiển nhiên, Quách lão phu nhân coi Quách Tế Chung thành người khác.
Mà Quách Nghị, chính là cha của Quách Tế Chung.
Giờ khắc này, Quách lão phu nhân điên điên khùng khùng nói rất nhiều, từ trong đôi câu vài lời, Lưu Ly đại khái có thể chắp vá ra một câu chuyện xưa.
Đại khái chính là, cha Quách Tế Chung, Quách Nghị, khi còn là một tú tài, đã được Quách lão phu nhân nhìn trúng, nhưng Quách Nghị lại thích một người khác.
Mà Quách lão phu nhân ỷ vào thân phận địa vị nhà mình cao hơn Quách Nghị, liền cưỡng bức dụ dỗ Quách Nghị đính hôn với bà ta.
Trước khi thành thân, Quách Nghị thi đậu tiến sĩ, Quách lão phu nhân lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉ là ngày thành thân, Quách Nghị không đụng vào Quách lão phu nhân, mà nửa năm sau, Quách Nghị ôm về một bé trai, trực tiếp để dưới tên Quách lão phu nhân nuôi dưỡng.
Bé trai chính là Quách Tế Chung, mà mẹ đẻ của Quách Tế Chung, do khó sinh qua đời.
Quách lão phu nhân nhịn đau nuôi dưỡng Quách Tế Chung, chờ Quách Nghị hồi tâm chuyển ý, nhưng Quách Nghị lại uất ức thành bệnh, làm quan hai năm rồi qua đời.
Vì thế, Quách lão phu nhân đem tất cả cừu hận áp đặt lên người Quách Tế Chung lúc ấy còn hai tuổi, bà ta vừa cố gắng làm một người mẹ tốt, vừa căm hận Quách Tế Chung.
Loại cảm xúc phức tạp này, sau khi Quách Tế Chung cưới Nhiêu Thanh Nhã, hoàn toàn vặn vẹo.
Quách lão phu nhân cảm thấy, Quách Tế Chung bất quá chỉ là tiện chủng, vì sao có thể cưới người phụ nữ có điều kiện tốt như vậy? Bà ta cảm thấy Quách Tế Chung không xứng.
Cũng chính bởi vì những ý nghĩ này, Quách lão phu nhân mới có thể làm ra một loạt chuyện kia.
Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung, vừa khóc vừa nói, trong mắt có nước mắt, cũng có hận, nhìn vô cùng đáng thương.
Chuyện xưa như vậy Lưu Ly nghe cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao người thế nào trồng quả thế đó, Quách lão phu nhân bị phí thời gian cả đời tất nhiên đáng thương, nhưng hết thảy cũng là do chính bà ta cưỡng cầu.
Mà bà ta lại đem trái tim của mình ép buộc lên người một đứa bé, thậm chí vì trả thù mà ngụy trang hơn hai mươi năm, người như vậy thật ra rất đáng sợ, quá mức cực đoan.
Lưu Ly thân là người đứng xem, có thể bình tĩnh phân tích, nhưng Quách Tế Chung giờ phút này, nhìn vẻ mặt kia, hẳn là có chút khó có thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Gọi mẫu thân nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng không phải là mẹ đẻ, mà là mẹ nuôi, hơn nữa hắn cho rằng mẹ nuôi yêu thương mình, kỳ thật lại căm thù bản thân đến tận xương tuỷ...
Cho dù là ai bỗng nhiên nghe được chuyện như vậy cũng nhất thời không tiếp nhận được.
Trong phòng, lại lâm vào một trận trầm mặc.
Thật lâu sau, Quách Tế Chung mới mệt mỏi nói: "Người đâu, đưa lão phu nhân về tổ trạch."
Những việc bà ta đã làm với Nhã nhi, hắn không thể tha thứ, không thể không trừng phạt.
Nhưng dù sao bà ta cũng đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể không để ý đến bất cứ tình cảm nào, cho nên đưa về nhà cũ, là cách xử lý duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Quách lão phu nhân vốn còn có chút điên, vừa nghe Quách Tế Chung muốn đưa bà trở về nhà cũ, nhất thời liền nổi giận.
"Tiểu tiện chủng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là mẫu thân ngươi!"
Bị mắng là tiểu tiện chủng, trong mắt Quách Tế Chung vẫn mang theo vài phần đau xót.
Dù sao, mặc cho ai bị người làm mẹ mấy chục năm mắng như vậy, trong lòng đều sẽ đau đớn.
Nhưng mà, Quách Tế Chung không thay đổi chủ ý, có nha hoàn tiến lên bắt Quách lão phu nhân mang ra ngoài.
"Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, không thể đưa ta trở về nhà cũ, ta sẽ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ta không thể ở cái nơi rách nát như vậy."
Quách Nghị chỉ từng làm quan nhỏ, hơn nữa mất sớm.
Quách Tế Chung chẳng qua chỉ là huyện lệnh nho nhỏ, cách quan nhất phẩm còn xa, cho dù Quách Tế Chung là nhất phẩm, muốn thỉnh phong nhất phẩm cáo mệnh cho Quách lão phu nhân cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên, mọi người ở đây đều cho rằng Quách lão phu nhân đây chỉ là lời nói điên cuồng mà thôi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho người mang theo Quách lão phu nhân đến phòng bên cạnh trước.
Nhưng đúng lúc này, quản gia Quách phủ vội vã mà đến...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT