Bình Bình và Yên Yên cùng nhìn về phía cửa, lại thấy một bà lão vẻ mặt hiền từ, được hai nha hoàn đi cùng bước vào.

Yên Yên thấy người đi vào đúng là không phải mẹ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng, Bình Bình ngay lúc này nắm lấy tay Yên Yên.

"Bà à, mẹ của chúng cháu đâu?" Trên mặt Bình Bình treo vẻ thất vọng, nhìn Quách lão phu nhân, trong mắt đầy chờ mong hỏi, như một đứa trẻ bình thường.

Quách lão phu nhân nhìn Bình Bình và Yên Yên, trên mặt rất tự nhiên xuất hiện vẻ từ ái.

"Đây chính là hai đứa con của Lưu thần y sao? Quả nhiên nhìn rất đáng yêu." Lời này của Quách lão phu nhân, là nói với nha hoàn, đôi mắt nhìn Bình Bình Yên Yên lại như nhìn thứ quý hiếm, như thể rất thích chúng vậy.

Bình Bình và Yên Yên lại đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Quách lão phu nhân, tỏ ra muốn gặp mẹ mình.

"Ai, khổ thân hai đứa nhỏ bé thế này đã phải xa mẹ rồi, nhưng thật không khéo, nhưng con dâu của bà mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ các cháu vì cứu mạng con dâu bà, chỉ có thể để các cháu ở đây mấy ngày rồi." Trong mắt Quách lão phu nhân tràn ngập từ bi và áy náy.

Trong mắt hai đứa Bình Bình và An An tràn ngập thất vọng, hốc mắt đều đỏ, lại quật cường không nói gì cả.

Thấy vậy có vẻ Quách lão phu nhân rất hài lòng, sau đó cho hạ nhân chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, lúc này mới rời đi.

Tất cả đi rồi, Bình Bình kéo Yên Yên vào trong phòng.

Hai đứa bé trong lòng đều hiểu, không nói gì cả chỉ liếc nhau thoáng qua, ngay sau đó Bình Bình cởi ra một món trang sức bên hông.

Tiếp đó, Bình Bình đặt món trang sức lên miệng, thổi ba lần.

Ba lần, cũng không hề có âm thanh, nhưng khi Bình Bình thổi trang sức, Nhạc Nhạc lại cười...

Khi Lưu Ly bị đưa đến viện của Nhiêu Thanh Nhã, Nhiêu Thanh Nhã đã ngã bệnh,

Trước khi Lưu ly trở về, Quách Tề Chung đã cho đại phu xem bệnh cho Nhiêu Thanh Nhã.

Bởi vì lão phu nhân quanh năm có bệnh, nên trong phủ cũng có thầy thuốc.

Kết quả chẩn bệnh của thầy thuốc trong phủ là Nhiêu Thanh Nhã sau khi sinh con thân thể mất sức, nên mới suy yếu như vậy, cần nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nên khi Lưu Ly tới thì thấy sắc mặt Nhiêu Thanh Nhã tái nhợt nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, Quách Tế Chung ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng, lại có hơi sốt ruột.

Thấy Lưu Ly tới, Quách Tế Chung mở miệng: "Điệp Lão Tam xuất hiện, bản quan đến xử lý một chút, thân thể Nhã nhi ốm yếu, mong Lưu nương tử quan tâm nhiều hơn."

Nói xong câu đó, Quách Tế Chung không đành lòng nhìn Nhiêu Thanh Nhã, sau đó vội vàng rời đi.

Quách Tế Chung đi rồi, Lưu Ly tới bên cạnh giường Nhiêu Thanh Nhã, đặt tay lên mạch Nhiêu Thanh Nhã, lại nhăn mày.



Mạch của Nhiêu Thanh Nhã cũng không có gì dị thường, tuy rằng cơ thể suy nhược, nhưng cũng không đến nỗi thành ra như vậy.

Lại xem mí mắt của Nhiêu Thanh Nhã, tuy rằng là hơi khép, Lưu Ly lại chắc chắn, giờ này khắc này Nhiêu Thanh Nhã đã ngất đi rồi.

Chẳng lẽ, Quách lão phu nhân đã làm gì Nhiêu Thanh Nhã?

Hai ngày sau đó, Lưu Ly không thể ra khỏi viện, hơn nữa, cô luôn bị người theo sát.

Vì lão ma ma kia bên cạnh Quách lão phu nhân lấy cớ là chăm sóc cũng đến viện.

Mà tình hình của Nhiêu Thanh Nhã sau hai ngày, lại không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt nào, thậm chí sắc mặt càng tài nhợt hơn.

Còn Quách Tề Chung, ông ta lại không trở về.

Từ trong miệng lão ma ma nọ biết được, Lưu Ly đã biết lý do Quách Tề Chung không thể trở về.

Điệp Lão Tam bị bắt, đã nhận tội.

Nhưng Điệp Lão Tam lại không phải nghi phạm duy nhất, dù sao giết người cũng không chỉ có ba người.

Trong số người chết, có một người là quả phụ, bởi trước đó phu quân buôn bán, nên trong tay có không ít tiền, hai người còn lại là cô nương của Túy Hồng Lâu, đều có chút của cải.

Vòng tay và trâm mà Lưu Ly có được từ nhà họ Điệp kia, chính là từ một cô nương của Túy Hồng Lâu.

Sở dĩ vòng và trâm bị phát hiện, cũng có nguyên nhân sâu xa.

Bởi vì hai đồ vật kia, thực ra một trong số đó là của hồi môn của vợ một khách làng chơi, lại bị khách làng chơi tặng cho một cô nương của Túy Hồng Lâu, khi việc này bị vợ của khách làng chơi làm ầm lên, cô gái kia vừa lúc bỏ mạng, đồ vật cũng không cánh mà bay.

Hai thứ này, trở thành tang vật trọng điểm mà Quách Tề Chung muốn tìm.

Mà đối lập với điểm giống nhau của ba người chết, chính là cả ba đều có tiền, còn là phụ nữ có thân phận thấp hèn, nên ngay từ đầu, Quách Tề Chung đã nhận định hung thủ là cùng một người.

Nhưng sau khi bắt được Điệp lão tam, từ trong lời khai của Điệp Lão Tam, Quách Tề Chung lại biết được, người chết tổng cộng có bốn người, hung thủ cũng không phải một mình hắn ta.

Một hung thủ khác, là em rể mới của Điệp Lão Tam, Lý Căn Tử, cũng chính là chồng mới của Điệp Trúc Lam.

Người chết không bị Quách Tề Chung phát hiện, là tình nhân trước đó của Điệp Lão Tam, bởi vì nhà nghèo, nên không có người báo án, thế nên cũng không có ai biết được.

Khi Điệp Lão Tam ở bên quả phụ mục tiêu đầu tiên, bị tình nhân của mình phát hiện, sợ làm hỏng chuyện của mình, Điệp Lão Tam đẩy tình nhân của mình xuống sông, lại vừa lúc bị Lý Căn Tử ăn không ngồi rồi nhìn thấy, nên ba vụ án mạng sau, đều là Điệp Lão Tam và Lý Căn Tử cùng nhau ra tay.



Bởi vì chưa bắt được Lý Căn Tử về quy án, nên Quách Tề Chung mới cực kỳ bận rộn như vậy.

Ma ma kể chuyện này cho Lưu Ly, đều là dùng cách kể chuyện phiếm, còn kể rõ ràng tỉ mỉ.

Trong lòng Lưu Ly có nghi ngờ, phụ nữ trong hậu viện có thể hỏi thăm về tình hình vụ án sao? Nếu không sao lão ma ma biết rõ ràng tỉ mỉ như vậy?

Còn nói với cô, sẽ không sợ cô tiết lộ vụ án ra ngoài?

Nhưng rất nhanh, Lưu Ly cạn lời nhận ra hiện thực, bản thân mình hiện giờ không có tự do, căn bản là không có khả năng tiết lộ vụ án.

Nhưng trong lòng cô lại có nghi ngờ mới.

Lão ma ma này, sao lại kể cho cô nghe những chuyện này?

Sau hai ngày ở cùng với ma ma này mà nói, nếu không phải trong tay Lưu Ly còn có một lọ độc dược mà ma ma này đưa, chỉ bằng cách ở chung 'nhẹ nhàng' với ma ma này hai ngày nay, cô chỉ cảm thấy ma ma trước mắt này là người rất dễ dàng ở chung.

Cho nên nói, người như thế nào sẽ nuôi ra nô tài như vậy, ma ma này cũng thật có tính mê hoặc.

Trên thực tế, hai ngày nay, hạ nhân trong viện này trong mắt Lưu Ly đúng là như ma ma của lão phu nhân, đều rất dễ chịu.

Kể từ đó, Lưu Ly càng không thể hiểu mục đích mà ma ma kia kể lại vụ án cho cô biết.

Cứ luôn cảm thấy, hai ngày nay ma ma này luôn tỏ thái độ hòa hợp thật không phù hợp chút nào.

Mà rất nhanh, Lưu Ly đã biết được nguyên nhân.

Đến ngày thứ ba Lưu Ly ở trong viện, Quách Tề Chung đã trở về.

So với ba ngày trước, trạng thái của Quách Tề Chung không được tốt lắm, một thân mỏi mệt, mặt đầy râu.

Nhưng khi ông ta nghe nói tình hình của Nhiêu Thanh Nhã không có chuyển biến tốt, không kịp rửa mặt nghỉ ngơi, đã chạy tới bên này thăm Nhiêu Thanh Nhã.

Chỉ là khi Quách Tề Chung đẩy cửa bước vào, Lưu Ly đang cầm một chén thuốc, dáng vẻ phải đút thuốc cho Nhiêu Thanh Nhã.

Nhưng giây tiếp theo, Quách Tề Chung thấy Nhiêu Thanh Nhã vốn đang mê man đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Máu, là màu đen, vừa thấy đã biết là trúng kịch độc.

Trong đầu Quách Tề Chung nhất thời đều rất kinh khủng, sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.

Mà lúc này, ma ma bên cạnh đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Lưu thần y, sao cô có thể hạ độc phu nhân?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play