“Không liên quan gì tới cô!” Thẩm Tuấn Ngôn lạnh lùng mở miệng, không để ý tới Hoắc Thiến nữa, anh ta đi tới bên cạnh Thư Tình, tự tay thay cô lau mồ hôi trên trán: “Thư Tình, không sao chứ? Cấp cứu đến ngay đây.”

“Ừ.” Thư Tình gật khẽ, giờ khắc này, ngoại trừ dồn toàn lực làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh ra thì cô không còn để ý được nhiều như vậy nữa.

Mà tình trạng của Hạ Tinh Tinh vẫn không có bất cứ khởi sắc nào…

Advertisement

Tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, rất nhanh liền đến gần Hồ Tình Nhân, hai cảnh sát từ trên xe bước xuống.

Hoắc Thiến vừa nhìn thấy cảnh sát thì liền bước ra nghênh đón, cô ta chỉ vào Thư Tình, nói: “Là cô ta, chính là cô ta! Là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống Hồ Tình Nhân!”

Theo hướng chỉ của Hoắc Thiến, cảnh sát nhìn qua, chỉ thấy Thư Tình đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt chuyên chú làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.

“Qua xem thử.” Nam cảnh sát lớn tuổi hơn một chút mở miệng nói.

“Vâng, cảnh sát Vương.” Nữ cảnh sát còn lại gật đầu, đi theo sau cảnh sát Vương.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cánh sát Vương nhìn thoáng qua Hạ Tinh Tinh đang nằm dưới mặt đất, trầm giọng mở miệng hỏi.

“Cô ta rơi xuống hồ Tình nhân rồi bị đuối nước.”

Thẩm Tuấn Ngôn vừa mở miệng, Hoắc Thiến ngay lập tức ngắt lời anh ta: “Hạ Tinh Tinh không phải tự ngã xuống hồ, là Thư Tình đẩy cô ta xuống, tôi và bạn học đều nhìn thấy!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nói xong Hoắc Thiến âm thầm lia mắt ra hiệu với Lê Thiên Kình.

Lê Thiên Kình lập tức ngầm hiểu, cậu ta tiến lên một bước hùa theo nói: “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, chúng tôi đều có thể làm chứng.”

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cảnh sát Vương lạnh nhạt, mở miệng hỏi: “Là vậy sao?”

“Đương nhiên không phải.” Thẩm Tuấn Ngôn khẽ nhíu mày.

“Thẩm Tuấn Ngôn, lúc anh tới Hạ Tinh Tinh đã rơi xuống nước, anh căn bản chưa nhìn thấy gì cả, dựa vào đâu mà nói không phải Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ?” Hoắc Thiến chất vấn.

Thẩm Tuấn Ngôn lạnh nhạt hừ một tiếng, bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng chỉ về hướng Thư Tình: “Dựa vào việc hiện tại Thư Tình đang gắng sức cứu Hạ Tinh Tinh! Nếu Thư Tình cố ý đẩy Hạ Tinh Tinh xuống nước, sao giờ cô ấy lại phải cứu Hạ Tinh Tinh?”

“Các người còn chưa nhìn ra à? Thư Tình đang diễn trò đấy.

Hạ Tinh Tinh đã sớm chết chìm, Thư Tình làm bộ làm tịch cứu giúp chẳng qua chỉ là để xóa bỏ hiềm nghi của bản thân mà thôi.” Hoắc Thiến cười lạnh nói, “Làm hồi sức tim phổi cho một người chết, đúng là chuyện tiếu lâm.”

“Đừng quấy rầy, cô ta chưa chết, còn có thể cứu được.” Đôi mi thanh tú của Thư Tình nhíu chặt lại, dưới sự nỗ lực cấp cứu của Thư Tình, Hạ Tinh Tinh hộc ra một ngụm nước.

Hoắc Thiến sợ ngây ra, đừng bảo là Hạ Tinh Tinh không chết đấy nhé?

Ngẫm lại, nếu Hạ Tinh Tinh một lòng muốn đẩy Thư Tình vào chỗ chết thì coi như cô ta có tỉnh lại cũng tuyệt đối không tha cho Thư Tình.

Bất kể Hạ Tinh Tinh có chết hay không, Thư Tình chết là cái chắc rồi!

Cùng lúc đó, xe cứu thương chạy tới, bác sĩ mang theo thiết bị cấp cứu vội vội vàng vàng chạy qua.

“Cảnh sát, tình hình thế nào rồi?” Bác sĩ vội vàng dò hỏi.

“Cô gái này rơi xuống nước.” Cảnh sát Vương chỉ vào Hạ Tinh Tinh.

Thấy bác sĩ tới, Thư Tình đứng lên, làm hồi sức tim phổi trong một thời gian dài gần như đã vắt kiệt sức lực của cô.

Ngực phập phồng kịch liệt, Thư Tình ra sức hít sâu mấy hơi lấy lại sức.

Cô nói qua tình huống của Hạ Tinh Tinh với bác sĩ: “Thời gian đuối nước hơi dài, tôi đã làm nửa giờ hồi sức tim phổi cho cô ta, hiện giờ mạch đã đập trở lại, thế nhưng tình huống vẫn không khả quan lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play