“Ôi trời!” Thư Tình còn chưa dứt lời, Thẩm Tuấn Ngôn đã bước nhanh qua, quần áo cũng chưa kịp cởi mà cứ thế bước xuống hồ nước lạnh như băng.
Thư Tình hơi lo lắng nhìn Thẩm Tuấn Ngôn đang lặn dưới nước, nếu như cô nhớ không lầm, kỹ năng bơi lội của Thẩm Tuấn Ngôn khá là bình thường.
Cũng may, mấy phút sau Thẩm Tuấn Ngôn đã tìm được Hạ Tinh Tinh đang đuối nước.
Advertisement
Thư Tình vội vàng gọi cấp cứu: “Alo, Hồ Tình Nhân có người bị đuối nước, xin mau đưa xe cứu thương qua đây.”
Thẩm Tuấn Ngôn kéo Hạ Tinh Tinh, có hơi tốn sức bơi về phía bờ, Thư Tình vội vàng đi qua giúp đỡ.
“Thẩm Tuấn Ngôn, anh không sao chứ?” Thấy thể lực của Thẩm Tuấn Ngôn không chống đỡ được nữa, Thư Tình bơi về phía anh ta, cùng anh ta kéo Hạ Tinh Tinh vào bờ.
Thẩm Tuấn Ngôn lắc đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Không sao.”
Hai người đồng tâm hiệp lực cứu Hạ Tinh Tinh lên bờ, đặt cô ta lên trên thảm cỏ.
“Hạ Tinh Tinh, cô sao rồi?” Thư Tình vỗ vỗ khuôn mặt Hạ Tinh Tinh.
Thế nhưng mắt cô ta vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi tím bầm, không có bất kỳ phản ứng gì.
Thư Tình sờ mạch đập của Hạ Tinh Tinh, không thấy nhảy lên.
“Thư Tình, Hạ Tinh Tinh chết rồi!” Hoắc Thiến tiến lên một bước, chỉ vào Thư Tình lạnh lùng nói: “Là cô đẩy cô ta xuống hồ, hại cô ta chết chìm! Cô là hung thủ giết người!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giọng nói của Hoắc Thiến giống như tiếng vo ve của ruồi nhặng cứ không ngừng vang lên ở bên tai Thư Tình, trong lòng hơi bực, cô quay đầu lại, lạnh lùng lườm Hoắc Thiến một cái: ‘Câm mồm!”
Hoắc Thiến trước giờ chưa từng thấy một Thư Tình lạnh lùng như vậy, khí thế mạnh mẽ của cô ập vào mặt Thư Tình khiến cô ta không khỏi ngẩn người lui về sau một bước.
Thư Tình quỳ xuống đất, hai tay không ngừng đè lên ngực Hạ Tinh Tinh rồi ép xuống, làm hồi sức tim phổi cho cô ta.
Tình huống của Hạ Tinh Tinh bây giờ vô cùng nguy kịch, nếu đợi cấp cứu qua đây thì quá muộn, đến lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Cho dù là hiện tại, Thư Tình cũng không nắm chắc có thể cứu được Hạ Tinh Tinh.
Dù sao thì Hạ Tinh Tinh cũng đuối nước trong một khoảng thời gian quá dài.
Lúc đầu cô đã tính kĩ thời gian đi cứu Hạ Tinh Tinh, nếu cứu trong khoảng thời gian đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bị Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình cản trở, thế là bỏ lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất.
Bây giờ Thư Tình cũng chỉ có thể cố gắng làm hết sức.
Hồi sức tim phổi là việc yêu cầu thể lực, mười phút qua đi, cho dù tố chất thân thể Thư Tình có tốt thì dần dần cũng có chút chật vật.
“Thư Tình, cần tôi giúp một tay không?” Thẩm Tuấn Ngôn ngồi xổm bên cạnh Thư Tình, thấy cô mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi, hơi đau lòng hỏi.
Thư Tình lắc đầu: “Không cần, anh đi thúc dục xe cứu thương đi.”
Thẩm Tuấn Ngôn đứng lên gọi điện thoại, Hoắc Thiếm châm chọc khiêu khích nói: “Thư Tình, cô đừng giả mù sa mưa, Hạ Tinh Tinh đã chết rồi, cô còn diễn kịch cho ai xem? Đừng tưởng hiện giờ cô làm trò là có thể thay đổi sự thực cô là hung thủ giết người!”
Thư Tình ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chuyên tâm làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.
Hoắc Thiến đang muốn tiếp tục mở miệng, xa xa liền truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.
Một chiếc xe cảnh sát đang đi về phía Hồ Tình Nhân.
Hoắc Thiến không kìm được kích động, cô ta lạnh lùng nhìn Thư Tình đang quỳ trên mặt đất làm hồi sức tim phổi: “Thư Tình, cảnh sát tới rồi, hung thủ giết người nhà cô không thoát được đâu!”
Thẩm Tuấn Ngôn cúp điện thoại, nghe thấy những lời này của Hoắc Thiến không khỏi nhíu lại hai hàng lông mày: “Tôi cảnh cáo cô, đừng vu oan Thư Tình!”
“Tôi vu oan cô ta? Hừ, tôi tận mắt nhìn thấy.” Đối mắt Hoắc Thiến vừa chuyển, tầm nhìn rơi trên người Thẩm Tuấn Ngôn: “Anh và Thư Tình có quan hệ như thế nào? Sao quan tâm cô ta như vậy?”