Chương 345
Cô sợ.
Cô sợ Hoắc Vân Thành xem cô là thế thân của Đường Đường, cô sợ anh theo đuổi cô, cũng chỉ vì Đường Đường.
Cô có nên chấp nhận sự theo đuổi của anh không?
Hít sâu vài hơi, Thư Tình đuổi đi những cảm xúc không giải thích được, chậm rãi dạo bước trên con đường Paris không mục đích.
Hoàng hôn mặt trời lặn, Thư Tình vẫn không gặp được Hoắc Vân Thành.
Cho nên…giữa hai người họ, quả thật không có duyên sao?
Khóe môi nở nụ cười tự giễu, mang theo cảm giác chua xót, Thư Tình đang định gọi xe về khách sạn, đột nhiên bị một công viên cách đó không xa thu hút sự chú ý.
Công viên này…sao lại quen thuộc đến thế?
Như thể ngày trước cô đã từng đến đây.
Từng mảnh ghép mơ hồ xẹt qua trong đầu Thư Tình, hình như cha mẹ cùng đưa cô đến đây.
Thư Tình xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại gì đó, nhưng lại không nhớ nổi.
Bắt đầu từ khi cô có ký ức, cô đã sống cùng ông nội.
Ký ức lúc nhỏ, rất mơ hồ rất mơ hồ.
Như thể đã bị xóa đi thứ gì đó rất quan trọng.
Rốt cuộc là gì?
Thư Tình không biết.
Năm mười hai tuổi, Thư Tình bệnh nặng, thập tử nhất sinh, sau khi khỏe lại, rất nhiều chuyện trước đó, cô không còn nhớ được nữa.
Ông nội nói với Thư Tình, cha mẹ cô đã qua đời, khi cô còn rất nhỏ.
Nhiều năm nay, ấn tượng của Thư Tình với cha mẹ mình, gần như bằng không.
Mỗi khi cô muốn nhớ lại chuyện hồi nhỏ, đầu Thư Tình sẽ đau như muốn nứt ra, cho nên rất nhiều lúc, Thư Tình cố ý không nghĩ đến nữa.
Nhưng tại sao giờ phút này, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một nhà ba người đến công viên trò chơi?
Chân thật như vậy.
Hai chân Thư Tình, không tự chủ đi về phía công viên trò chơi.
Đứng trước cổng lớn, đôi mắt Thư Tình nhìn chằm chằm vào trong công viên trò chơi, cố gắng muốn nhớ lại gì đó, một mảnh ghép mơ hồ lóe lên trong đầu, đầu của cô lại bắt đầu đau nhức.
Thư Tình hơi chán nản, tại sao cô không nhớ được gì hết?
Ngay cả dáng vẻ của cha mẹ, cô cũng không nhớ được chút gì.
Sắc đêm, dần dần mờ tối.
Đèn neon biến đổi sắc thái, rọi xuống đường lớn từng vòng sáng đầy màu sắc.
Ban ngày trời quang mây tạnh, nhưng lúc này lại đổ mưa phùn.
Từng cơn gió lạnh ập đến, Thư Tình không nhịn được rùng mình ớn lạnh.
Đột nhiên, một cây dù lớn màu đen, phủ trên đỉnh đầu Thư Tình, che mưa chắn gió cho cô.
Thư Tình kinh ngạc quay đầu, lọt vào tầm mắt cô, là một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
“Hoắc Vân Thành, sao lại là anh?” Thư Tình ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, một cảm giác rung động khó hiểu, đang nảy nở trong lòng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hoắc Vân Thành khoác trên người bộ đồ tây màu xám khói, phác họa dáng người hoàn hảo của anh một cách tinh tế.
Đôi mắt sâu như biển của anh, nhìn chằm chằm vào gương mặt Thư Tình.