"Hả?" Nghe Tom hỏi, Harry hơi sửng sốt, vẻ mặt nhất thời ngây ngốc.
Ai nói cho nó về những thành kiến với các Nhà khác này ư? Đương nhiên là thủ hạ đắc lực của Voldemort, ân nhân cứu mạng của nó, cuối cùng còn hy sinh tính mạng của chính mình để lật đổ Voldemort – Severus Snape.
Còn có, chính nó khi là Gryffindor cũng cảm nhận được thành kiến của học trò Slytherin đối với những học trò Nhà khác.
Mà lần đầu gặp Draco Malfoy, nó cũng đã nói, nếu như nó bị phân vào Hufflepuff, nó sẽ thôi học.
Thành kiến đáng sợ giữa các Nhà đã sớm ăn sâu vào trong xương trong tủy Harry rồi.
Slytherin dùng thái độ mà cậu đã nói đối đãi với học sinh nhà khác, mà các học sinh nhà khác cũng dùng một thái độ gay gắt không kém đối xử với Slytherin.
Giờ ngẫm lại, khi đó bọn họ chỉ là một đám thiếu niên hơn mười tuổi, có điều từ nhỏ đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng của những người đi trước.
Mà những thành kiến đó có lẽ đều do thiếu niên dù giả cười cũng khiến người ta cảm thấy mừng rỡ này tạo thành.
Vậy mà bây giờ, Tom lại hỏi nó, ai nói cho nó những điều này!
Nó có thể nói những thành kiến này đã cùng nó lớn dần suốt bảy năm qua được không? Harry còn nhớ ngày đầu tiên tới Hogwarts, nó đã bàng hoàng thế nào khi thấy Potter và Malfoy cười đùa với nhau.
Nghĩ đến đây, nó cười khổ, lấy bừa một cái cớ: " Ừm, tôi nghe vài học sinh trong trường nói thế."
Vì không biết Harry lại có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, Tom nghe giải thích liền thoải mái hơn.
Là huynh trưởng của Slytherin, giờ còn là Thủ Lĩnh Nam Sinh của Hogwarts, hắn hiểu rõ hơn ai hết, một bộ phận rắn nhỏ rất tự cao, tự cho mình cao quý hơn những học sinh Nhà khác.
Bởi phần lớn Slytherin là hậu duệ của Gia tộc thuần huyết, cho dù hiện nay gia tộc lụi bại, nhưng tư tưởng thuần huyết là cao quý nhất đã ăn sâu bén rễ.
Mặt khác, ba Nhà khác, dù ít hay nhiều cũng có một hai Máu Bùn, khinh thường chúng, hay thậm chí là dùng thái độ khinh bỉ khi nói về những Nhà khác không phải không có.
Mà hơn nữa, trọng điểm của hắn không phải ở đây.
Cho nên, Tom không chú ý đến vẻ mặt chột dạ của Harry, giọng nói không chút lo lắng, thản nhiên hơi hạ giọng chỉnh lại quan điểm của Harry, đồng thời quay về chủ đề ban đầu của hai người: "Mỗi Nhà đều có những học sinh ưu tú, hơn một ngàn năm trước, bất kể là Slytherin hay Hufflepuff, Ravenclaw, Gryffindor, đều là những phủ thủy vĩ đại." Tom cười, ăn miếng bánh Harry đã cắt ra, "Nhưng em vừa hỏi một phù thủy vĩ đại cần có những phẩm chất gì, không phải là đang muốn nói, Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ dựa vào dũng khí, sự thông minh, cơ trí, vững vàng để lựa chọn Quán quân đấy chứ?"
Harry nhún vai, "Đây là anh tự nói.
Nhưng mà, tôi nghĩ sẽ không khác biệt mấy đâu.
Dù sao Tam Pháp thuật vẫn là cuộc thi để học sinh của ba quốc gia cọ xát, cũng là để tìm ra Phù thủy ưu tú, cho nên không thể nào dựa vào sự nhát gan, lỗ mãng, vụng về để vô địch được, có đúng không?"
Tom nuốt miếng bánh cuối, lẳng lặng ngồi suy ngẫm về lời Harry nói, thậm chí còn không hề hay biết James Lee kia đã lén nhờ người chuyển cho Harry một mảnh giấy da dê.
Harry thấy Tom đang ngồi trầm ngâm cũng không nói thêm gì nữa, mà tò mò nhìn sang nam sinh tóc đỏ, lập tức sững sờ.
Không giống các học sinh khác của Hogwarts háo hức mong đợi cuộc thi đấu, đã một lần trải qua cuộc thi đấu, hơn nữa kinh nghiệm tuyệt đối không dễ chịu gì, Harry không chút để ý đến học sinh hai trường kia.
Phản ứng này hoàn toàn khác vẻ lạnh nhạt của Tom.
Ít nhất Tom cũng âm thầm quan sát những học trò rất có thể sẽ trở thành đối thủ của hắn của hai trường kia, mà Harry từ đầu đều luôn cúi xuống nghịch ngón tay mình, mãi đến khi đồ ăn đưa lên lại chỉ cắm đầu ăn.
Chính vì vậy, nó không hề nhìn thấy một nam sinh tóc đỏ dài ngang vai ngồi trên dãy bàn Slytherin, hơn nữa vẫn luôn nhìn trộm nó, còn quyết liệt đấu mắt với Tom.
Lúc này, vì bất ngờ nhận được mảnh giấy da dê kia nó mới tò mò ngẩng đầu nhìn người đã gửi cho mình, mà vừa nhìn thấy người liền sửng sốt, thậm chí thiếu chút nữa đã bật khóc – nam sinh tóc đỏ ngồi cách nó bảy tám người phía đối diện chính là Ron Weasley!
Tuy rằng Harry không lập tức bật khóc, nhưng thân thể lại khẽ run, mảnh giấy da dê trên tay nó không được giữ vững mà bị rơi xuống bàn ăn.
"Harry?" Đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy da dê rơi xuống chiếc đĩa mình vừa ăn xong, Tom đang suy đoán nội dung sẽ có trong cuộc thi đấu lúc đầu là hơi sửng sốt, sau liền tìm nguyên nhân.
Thấy Harry bên cạnh khẽ run, tiếng hít thở càng dồn dập, lập tức gọi khẽ một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn theo hướng Harry đang nhìn, đúng lúc nhìn thấy nam sinh vì Harry như sắp khóc nhìn mình chằm chằm mà bối rối.
Sao lại là nam sinh kia? Hắn chỉ không để ý mấy phút nó lại nổi ý với Harry rồi, lại còn chuyển tới một mẩu da dê?
Không nhìn rõ vẻ mặt của Harry, Tom đơn giản cho là Harry bị nội dung trong mảnh giấy kia làm cho tức giận đến toàn thân phát run.
Hắn duỗi tay, trước ánh mắt gần như muốn phun lửa của nam sinh kia, cầm mảnh giấy da dê dính đầy dầu mỡ lên, dùng ngón tay mở ra, xem nội dung trong đó rốt cuộc là gì lại có thể khiến Harry tức giận như vậy – đến hắn cũng chưa có được vinh hạnh đó đâu!
Cúi đầu liếc sơ, coi như không tồi, chỉ là ngữ pháp sai một vài chỗ, còn nội dung...
Người đẹp thân mến (Tom vì cách xưng hô này mà khẽ run), tuy rằng lá thư này có chút đường đột và mạo muội, nhưng từ lúc ngồi xuống dãy bàn Slytherin, nhìn thấy bồ cúi đầu ăn bánh bí đỏ bình thường lại có thể lộ ra nụ cười hạnh phúc, mình liền có cảm giác rất khác lạ.
Mình là James Lee, học trò trường Durmstrang, hy vọng có thể kết bạn với bồ.
Mong chờ câu trả lời,
James của bồ.
Ngón tay Tom phát ra một tiếng rắc, thật không ngờ lại có kẻ gan to đến thế, dám lôi kéo người của hắn.
"Kết bạn? Thời gian nó ở đây không ngắn, nhưng cũng không quá dài để yêu đương chứ?" Tom nhìn James Lee kia, cười lạnh, vò mảnh giấy da dê lại, dùng thần chú không tiếng động đốt đến tro cũng không còn.
"Harry, ta cảm thấy nên nhắc nhở em, đối với..." Lời nói của Tom đột nhiên bị một tiếng lẩm bẩm làm cho khựng lại, bởi vì hắn nghe được rõ ràng Harry vừa thốt ra một cái tên.
Ron!
Lại thêm một cái tên xa lạ với hắn.
Từ lúc đầu đến giờ, Tom đếm được có ba cái tên lạ từ miệng cậu phát ra.
Dudley, Hermione, giờ còn có Ron.
Lúc nghe được cái tên Dudley, hắn đã nhờ một số đàn anh khóa trên ngày trước quan hệ không tệ, sau khi tốt nghiệp làm việc trong Bộ Pháp thuật, hoặc trong những lĩnh vực khác mà có tiếp xúc với nhiều người để tìm kiếm cái tên này, nhưng trong tất cả các ghi chép về Pháp sư, Phù thủy ở Anh quốc đều không có ai tên Dudley cả.
Chỉ tìm ra duy nhất một người, nhưng người đó đã chết từ mười năm trước rồi.
Có điều, dựa theo lời nói lúc Harry nói ra cái tên kia, Dudley chỉ là một cậu bé bằng tuổi nó mới đúng.
Cho nên, Tom kết luận, Dudley mà Harry nhắc đến nhất định là một Muggle, từng sống cùng Harry một thời gian.
Còn về Hermione, lại chẳng có một chút thông tin gì.
Nhưng theo giọng điệu của Harry, cô ả đó chắc chắn là một Phù thủy.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một Ron! Quan trọng nhất là, Harry lại nhìn thằng nhãi James Lee chướng mắt kia mà thốt ra cái tên này.
Trong lòng Tom lập tức dâng lửa giận, không chút che giấu giễu cợt: "Em không đọc mảnh giấy nó vừa chuyển tới sao? Nó tên James Lee, không phải Ron."
Harry như không nhận ra sự giễu cợt trong lời nói của Tom, ngơ ngác hỏi lại: "Cậu ấy không phải Ron sao?" Cũng không đợi Tom đáp, giọng nói mơ hồ của nó đã lại vang lên, "Tôi quên mất, Ron không thể nào ở nơi này được."
Nghe lời nói trong vô thức của nó, Tom đang định lên tiếng chợt kinh ngạc, sau đó thở phào một hơi.
Lẽ nào, chủ nhân cái tên kia đã chết rồi?
Nhớ lại Harry không chỉ một lần nói nó từ nhỏ đã bị kẻ thù điên cuồng đuổi giết, có lẽ những người nó nhắc tới chính là những bạn bè đã vì bảo vệ nó mà chết.
Đột nhiên nhớ ra chuyện đã gần như quên mất, Tom nhíu mày nhìn Harry, lúc này mới phát hiện ra hai má nó đầm đìa nước mắt từ lúc nào.
Có lẽ là đang nhớ tới người bạn đã hy sinh tính mạng vì nó? Tom suy đoán, tâm trạng phức tạp.
Hắn không thể nói rõ được rốt cuộc hắn cảm thấy may mắn vì Harry vẫn sống sót, hơn nữa mình còn được gặp nó, hay là cô đơn vì hắn không có lấy một người bạn như vậy.
Nghĩ đến Harry từng kinh ngạc nói nó nghĩ hắn không hiểu tình yêu, Tom càng thêm trầm mặc.
Hắn không nói gì, đưa một chiếc khăn, nhìn Harry lau nước mắt trên mặt, cũng không nhìn tên James kia nữa mà cúi đầu buồn bã nhìn ngón tay mình.
Nhìn Harry như vậy, Tom đột nhiên cảm thấy hắn không sánh bằng thiếu niên nhìn yếu đuối, nhưng lại rất kiên cường trước mặt này.
Ít nhất, hắn không có lấy một người bạn tình nguyện hy sinh tính mạng vì hắn, cũng không có lấy một người khiến hắn nguyện hy sinh tính mạng mình.
Nghĩ đến đây, Tom có chút chần chừ.
Hắn phức tạp nhìn Harry, sau đó mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiệc tối sắp tàn rồi, chúng ta về thôi."
"Ừ." Harry khịt mũi đáp, lúc đứng dậy lại không cầm lòng được mà quay đầu nhìn nam sinh tóc đỏ vẫn ngồi tại chỗ, chưa rời đi cùng những học sinh trường Durmstrang khác.
Tom nhận ra động tác rất nhỏ này, trong lòng đấu tranh, sau đó mở miệng: "Nam sinh kia tên James Lee." Không phải là Ron đã chết vì em – Tom thầm bổ sung.
Hắn tuyệt đối không muốn Harry vì chuyện cũ mà có thiện cảm với tên James Lee kia!.