"James?" Harry kinh ngạc, khóe môi giật giật để lộ một nụ cười khó hiểu, sau đó nói lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, hình như học trò trường Durmstrang còn chưa có chỗ nghỉ, mà phòng tôi và Alphard còn trống ba giường, không biết bọn họ...?" Harry ngập ngừng, lần này hiệu trưởng trường Durmstrang không mang học trò trường mình đến bằng thuyền thần như Karkaroff làm ở mấy thập niên sau, tuy cách xuất hiện vẫn khiến học sinh trường Hogwarts sửng sốt, nhưng dù thế nào phương tiện của bọn họ không giống có thể cho nhiều người như vậy nghỉ ngơi.
Cho nên nó suy đoán, nói không chừng học trò trường Durmstrang sẽ được sắp xếp nghỉ tạm ở ký túc xá Slytherin.
"Chớ coi thường thảm bay khổng lồ kia, trước bữa tiệc tối ta đã đi xem, lều của Durmstrang được sắp xếp ở bìa Rừng Cấm, cách cỗ xe của Beauxbatons không xa,sự tráng lệ..." Tom vừa cùng Harry đi dọc hành lang tối tăm về hầm Slytherin vừa cười lạnh: "...!vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ta cảm thấy đám người kia không phải đến vì trận đấu mà đến vì muốn phô trương thì đúng hơn."
Tiếng cười nhạo của Tom thu hút sự chú ý của Harry chú ý, nó hơi cúi đầu, "Có vẻ anh không thích Durmstrang? Nhưng tôi lại nghe được, ngôi trường này rất chuộng Pháp thuật Hắc Ám..."
"Pháp thuật chỉ là công cụ mà thôi." Tom ngắt lời Harry, còn bổ sung thêm một câu, "Grindelwald nói với ta như vậy.
Hơn nữa ta thật sự không thể nào coi trọng học trò trường Durmstrang." Đặc biệt là thằng nhãi James Lee kia.
"Từ lúc nào quan hệ của anh với Grindelwald lại trở nên tốt như vậy?" Harry bĩu môi, không đồng tình với Tom: "Ta lại cảm thấy James Lee kia không tồi, nói không chừng cậu ấy sẽ là Quán quân của Durmstrang."
Vẻ mặt đang mang ý cười của Tom lập tức trầm xuống, nói ra suy nghĩ của mình: "Một thằng nhãi chỉ biết chằm chằm nhìn em, vừa ngồi xuống đã tìm bạn để giết thời gian, em còn trông cậy nó xuất sắc đến cỡ nào chứ?"
Harry không hiểu, ánh mắt ngây thơ nhìn Tom, "Ý anh là từ lúc ngồi xuống cậu ấy đã nhìn tôi? Tôi không hề biết.
Đúng rồi, tờ giấy cậu ấy chuyển cho tôi đâu?" Nói xong, nó chìa tay ra trước mặt Tom, muốn đòi lại.
Nghe được câu nói sau cùng, Tom liền chột dạ, bối rối giật giật khóe môi: "Thứ đó...!anh lỡ tay đốt đi rồi." Đáng chết, sao hắn phải chột dạ chứ? Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Dù cho tờ giấy đó vốn là của James Lee chuyển cho Harry, hắn đốt thì có làm sao.
Harry cũng đâu có đồng ý với thằng nhãi kia...
Nghĩ đến đây, Tom sững sờ.
Thời gian này hắn không ngừng suy nghĩ, thậm chí còn tìm đến Grindelwald dò hỏi về chuyện giữa ông ta và Dumbledore, nhưng vẫn chưa xác định được cảm giác chân thật của mình.
Thế nhưng, dưới tình huống gần như hờn dỗi này, hắn lại đột nhiên nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, dù thế nào, hắn sẽ không buông Harry ra, càng không có khả năng đứng nhìn Harry ở bên một thằng nhãi tóc đỏ hay tóc xanh gì đó không biết từ đâu nhảy ra.
Nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, chưa thu về, Tom đột nhiên giơ tay nắm lấy, giữ chặt, không cho Harry rút lại.
"Sao thế?" Harry theo bản năng hỏi.
Tom hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Harry: "Vấn đề kia, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi."
"Vấn đề gì?"
Vẻ mặt không hiểu của Harry khiến Tom nổi nóng, lập tức kéo Harry vào một gian phòng trống, dóngd cửa, ếm mấy bùa chú lên rồi mới quay đầu nhìn Harry đã ngồi lên một chiếc ghế cũ kỹ, đang đung đưa hai chân, nhìn hắn.
"Xem ra em không chút lo sợ ta sẽ làm gì em nhỉ?" Tom giả cười hỏi, không tự chủ được nhớ lại đêm đó, Harry nằm trước mặt hắn, thân thể khẽ run.
"Anh định làm gì tôi sao?" Harry hỏi lại, còn vỗ vỗ mặt bàn trước mặt nó, "Ngồi đi đã.
Tôi đoán anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi."
Mặc dù bị sự chủ động bắt chuyện của Harry làm mất tự nhiên, nhưng Tom quyết định không để ý đến.
Hắn đi tới đối diện Harry, nhảy lên ngồi trên mặt bàn, cúi đầu nhìn xuống Harry đang cố gắng tỏ ra không sao cả.
Từ trên nhìn xuống, Tom có thể nhận ra được sự căng thẳng, bất an của Harry vô tình để lộ ra từ trong những động tác rất nhỏ.
Phát hiện như vậy khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
"Ta đã hiểu rõ vấn đề em đã hỏi ta hồi hè – cảm giác của ta đối với em chỉ là sự hấp dẫn sinh lý hay là tình cảm nảy sinh từ trái tim."
"Cho nên?" Harry khó khăn hỏi, lại phát hiện giọng mình run run.
Trái tim vốn bất an, vì chờ đợi đáp án của Tom mà đập càng nhanh.
Chính nó cũng không biết nó muốn được nghe thấy đáp án nào.
Tom đột nhiên nghiêm túc muốn trả lời câu hỏi đó của nó, chỉ là vì xúc động nhất thời, hay hắn thực sự thích nó?
Nếu như chỉ đơn thuần là xúc động nhất thời, Harry có thể trầm tĩnh lại.
Từ trước đến giờ nó vốn không phải người trong sáng gì.
Trước khi quyết đấu với Voldemort, khi biết mình sẽ phải chết, nó đã từng sống rất tùy hứng.
Nếu như phát sinh quan hệ với Tom không những có thể làm giảm ham muốn của hắn với nó, hơn nữa có ích cho chuyện sau này.
Dù hiện tại nó đã có tình cảm với Tom, sau này chắc chắn sẽ đau khổ, nhưng ít nhất nó sẽ không vì chuyện tình cảm mà mất đi sự kiên định.
Nhưng mà, nếu Tom nói với nó, hắn thật sự thích nó, thì nó nên làm thế nào?
Harry cúi đầu né tránh ánh mắt Tom, phát hiện nếu như Tom thật sự thích nó, nó sẽ không thể nào từ chối được.
Dù có không đồng ý tiếp nhận, nhưng sợ rằng hành động của nó sau này cũng sẽ bị tình cảm này làm ảnh hưởng.
Nó nhận ra được tình cảm của mình trước Tom, nó đã từng thích Cho, thích Ginny, có tình cảm với cả nam và nữ.
Thật sự, ở tình cảm phương diện, dường như Tom thuần khiết hơn nói – nếu như đúng là Tom thích nó.
Harry suy nghĩ, trong lòng rối rắm, đấu tranh, lại không hề tỏ ý chờ đợi câu trả lời của Tom.
Đến khi nó ngẩng đầu mới phát hiện Tom đang nhìn nó chằm chằm.
Hắn không nói gì càng khiến nó căng thẳng, lắp bắp hỏi.
"Sao anh không nói nữa?"
"Ta đang nghĩ, rốt cuộc ta đã biết ta thích em ở điểm nào rồi." Tom lặng lẽ nói, đôi mắt màu đen thăm thẳm như hồ nước: "Mái tóc chưa từng gọn gàng, đôi mắt xin đẹp bị cặp kính kiểu dáng cũ kỹ gắn bằng băng dính che mất, quần áo tầm thường, trên trán lại có vết thẹo hình thù kỳ quái, lời nói hành động chẳng đâu vào đâu, thật sự không có chỗ nào khiến ta cảm thấy hấp dẫn cả.
Rõ ràng rất tài giỏi, thành tích lại chẳng có gì nổi bật..."
Harry vốn căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Tom lại bị những lời nói này làm cho ngượng ngùng, "Rốt cuộc anh thích tôi, hay đang cố ý châm chọc khuyết điểm của tôi đấy hả?"
Nghe được lời nói đầy bất đắc dĩ này của Harry, Tom bất chợt bật cười lớn.
Hắn vươn tay luồn vào mái tóc tuy bù xù nhưng vô cùng trơn mượt của Harry, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nó.
"Ta nói vậy là muốn em biết, dù em có nhiều khuyết điểm như thế, ta vẫn thích em!"
Dù em có nhiều khuyết điểm như thế, ta vẫn thích em!
Harry sững người, chết trân tại chỗ, trên trán gần vết thẹo vẫn còn hơi ấm từ môi Tom, nhưng nó lại có cảm giác như đang mơ vậy.
Tom Riddle, tương lai sẽ là Voldemort lại thật sự thích nó.
Dù có có nhiều khuyết điểm thế nào, hắn vẫn thích?
Phải chăng Merlin cho rằng cuộc sống của nó nhàn nhã quá, cho nên muốn đùa giỡn với nó không? Nó thích kẻ thù lớn nhất của nó, không những vậy, đối phương cũng thích nó? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng!
"Điểm nào của tôi khiến anh thích, tôi..." Tôi sửa được không? Hai người bọn nó sao có thể trở thành người yêu, sao có thể cùng nhau đi đến cuối cùng? Kể cả nếu Tom Riddle không phân liệt linh hồn để chế tạo Trường Sinh Linh Giá, không trở thành Voldemort điên loạn kia, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn là Tom Riddle, vẫn là người có dã tâm khống chế toàn bộ thế giới!
Mà nó, Harry Potter, từ trước đến nay không thích khống chế bất cứ người nào.
Sau khi trải qua phồn hoa, mất mát, nó chỉ muốn một cuộc sống đơn giản bình an.
Chỉ có điều, cuộc sống như vậy, không cần hỏi Harry cũng biết, Tom không thể cho nó.
"Nếu như cần lý do để thích em thì lúc này chúng ta đã không ngồi ở đây rồi." Tom cười khổ, hắn kéo kéo tay Harry, ý bảo nó ngồi sang bên cạnh mình.
Một tay hắn nắm tay Harry nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại chán nản ôm trán mình.
"Thích cũng đã thích rồi, đến khi ta phát hiện ra tình cảm của mình, ta đã không còn nhớ được mình bắt đầu thích em từ lúc nào." Tom thở dài, nếu có thể hắn thật hy vọng không thích Harry, hay bất cứ ai khác.
Grindelwald đã từng nói với hắn, thích một người chẳng khác nào ràng buộc, mà ràng buộc đó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tương lai.
Grindelwald đường đường là Chúa Tể Hắc Ám Nước Đức mà cũng bại trong tay Dumbledore đấy thôi?
Tom đã từng hỏi ông ta, dù có như vậy, cũng không nên vì chuyện tình cảm mà từ bỏ sự nghiệp mình ấp ủ chứ? Lúc ấy Grindelwald chỉ trả lời hắn một câu: cuộc sống đôi khi nhất định phải học cách từ bỏ.
Còn về phần từ bỏ thứ gì, ông ấy không nói, Tom cũng hiểu được.
Đương nhiên là từ bỏ thứ không quan trọng bằng, nói cách khác, tình yêu quan trọng hơn sự nghiệp.
Tom không biết ở trong lòng Harry hắn có quan trọng đến như vậy không, có điều hiện tại, không có thứ gì quan trọng hơn khiến hắn phải từ bỏ Harry cả, hơn nữa giữa bọn hắn cũng không có xung đột gì lớn.
Hơn nữa, dù cho về sau hai người bọn hắn ở bên nhau, nếu cần phải từ bỏ thứ gì, tại sao không phải là Harry từ bỏ, mà nhất định phải là hắn? Theo hắn thấy, mặc dù Grindelwald rất cường đại, hắn cần phải học hỏi ông ấy ở nhiều mặt, nhưng ở phương diện tình cảm, ông ấy lại quá bị động, quá u mê.
"Harry, ta đảm bảo với em, ta thích em, là thích từ trong lòng, chứ không phải vì hấp dẫn thân thể.
Bây giờ, em có thể nói cho ta biết đáp án của em không?" Tom ôm Harry bên cạnh vào trong ngực, ngón tay đều đặn quấn lấy tóc Harry, thỉnh thoảng chạm khẽ vào vành tai đã đỏ bừng của nó, cảm nhận được sự căng thẳng của người trong lòng, tâm trạng hắn chưa bao giờ vui sướng đến thế.
Nhưng Harry đang bị ép tiếp xúc thân mật với Tom lại không có được tâm trạng tốt như vậy.
Nó cảm nhận thân nhiệt của Tom, nghĩ nếu như được quay trở về quá khứ lần nữa, dù có đi đến bước này, nó tuyệt đối không muốn bản thân thích Tom.
Dù bây giờ hai người bọn nó ở bên nhau, vậy tương lai thì thế nào? Tám tháng nữa Tom sẽ tốt nghiệp, sẽ chính thức đặt chân lên con đường mà ngày trước hắn đã đi.
Còn nó thì sao?
Yêu nhau rất dễ, nhưng ở bên nhau...!Quan điểm sống của hai người không hề giống nhau, không cần nghĩ cũng hiểu, đây chính là bi kịch nhất.
"Muốn tôi đồng ý cũng được." Harry suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Nếu như anh chịu thua trong Thi đấu Tam Pháp Thuật." Nếu như Tom nguyện vì nó mà từ bỏ danh vọng cùng tôn nghiêm thì tương lai của bọn nó mới có thể có hy vọng.
Tom nghe thấy từ chịu thua liền giật mình, sau đó bật cười: "Được, ta đồng ý chờ đến lúc đó mới chính thức xác định quan hệ!"
Tom chỉ lời vừa rồi của Harry là nói giỡn.
Dù sao đó cũng là vinh quang lớn chính hắn trước kia cũng không nghĩ đến.
Harry thật sự muốn hắn chịu thua trong cuộc thi vốn đã thất truyền lại đột nhiên tổ chức vào năm cuối cấp của hắn mà chính nó đã một tay giúp đỡ.
Cúi đầu hôn trán và khóe môi Harry lại không bị người kia phản kháng hay né tránh, nụ cười trên mặt Tom càng thêm tươi.
Về đến Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, nhìn Harry bước vào phòng ngủ của nó, hắn mới quay đầu nhìn đám học trò Slytherin đang ngồi túm năm tụm ba trong góc.
"Học trò ba Nhà còn lại đã đăng ký chưa?" Tom ngồi xuống vị trí của hắn, tuy không phải vị trí chính giữa,, nhưng lại có thể tạo quanh vị trí của hắn một vòng tròn.
Bình thường nếu có Harry bên cạnh, phần lớn thời gian Tom sẽ cùng nó ngồi ở một góc tầm thường.
Có điều, vị trí hiện tại từ ban đầu đã xác định là của hắn, không một người nào dám ngồi lên.
Hắn ngồi trên ghế sofa mềm mại, nghe một học trò năm thứ bảy báo cáo về những học trò Hogwarts đã đăng ký tham gia Tam Pháp Thuật, thỉnh thoảng gật đầu, đôi khi nhỏ giọng hỏi thêm.
Cùng thời gian đó, mấy học trò trở vào Phòng Sinh Hoạt Chung sau cũng đi tới báo cho hắn biết mấy học trò lén lẻn vào Đại Sảnh Đường Hogwarts, ném mảnh giấy da dê có ghi tên mình vào Chiếc Cốc Lửa.
Tom vẫn luôn lạnh nhạt lắng nghe, nghe đến cái tên cuối cùng, lông mày chợt nhướn cao: "Moody? Gryffindor Alastor Moody, không phải nó mới năm sáu thôi sao?"
"Nghe nói hai ngày trước nó vừa sinh nhật mười bảy tuổi." Mulciber lập tức đáp.
"Nó thuận lợi bước qua Lằn Tuổi Dumbledore vẽ ra, không hề bị bắn ra ngoài như đám học trò uống Dược Tăng tuổi kia."
"Học trò Slytherin thì sao?" Tom gật đầu, trong lòng lập tức suy tính thực lực của Moody.
Hắn không giao thiệp nhiều với thằng nhóc lớn tiếng, làm việc quả quyết kia, nhưng cũng biết, từ sau khi Potter tốt nghiệp, nó dù mới năm thứ sáu đã liền trở thành học trò tiêu biểu của Gryffindor.
Thực lực không nên xem thường.
Nhưng dù nó có ưu tú, e rằng cũng chỉ đành bỏ lỡ cơ hội khó có được lần này.
Nghe nói mục tiêu sau khi tốt nghiệp của Moody là trở thành một Thần Sáng, như vậy dù không tham gia cuộc thi đấu này cũng không ảnh hưởng gì cả.
Mãi sau nửa đêm, cả Hogwarts mới thật sự chìm vào tĩnh lặng.
Tom đưa tay che miệng ưu nhã ngáp một cái mới đứng dậy ra lệnh cho đám người chung quanh có thể sẽ vì hắn mà phải trả giá đắt nhưng tuyệt không bao giờ được hắn cho là bạn bè giải tán.
Thật ra, biết có những người nào đăng ký tham gia thì có ích gì? Trong lòng Tom rất rõ, Quán quân của Hogwarts chỉ có thể là hắn.
Mà nhà vô địch của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật cũng nhất định là hắn! Dù là thắng vì vinh quanh, vì tiền thưởng, hay vì Harry, hắn nhất định sẽ thắng!
Hắn muốn từ đám Slytherin lúc nào cũng rêu rao thuần huyết kia biết được, ngoài học trò ưu tú đến từ hai trường kia, ở Hogwarts vẫn còn rất nhiều học trò ưu tú khác.
Nếu như Abraxas ở đây...
Trở lại ký túc xá, Tom đột nhiên nhớ ra một chuyện, đưa tay vỗ đầu mình một cái, hắn mới lấy từ trong cặp sách vừa ném sang một bên ra một mảnh giấy da dê, viết tên tuyển thủ của hai trường kia lên, cuối cùng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không gửi đi.
Dù sao chưa tới hai mười giờ sau, hắn sẽ biết đối thủ của mình là ai.
Đến lúc đó, viết hai cái tên kia gửi cho Abraxas nhất định có thu được nhiều tin tức hơn.
Sáng hôm sau, Tom trước ánh mắt tuyệt vọng của phần lớn học trò Hogwarts đi tới trước Chiếc Cốc Lửa đang cháy hừng hực, ném mẩu giấy có ghi tên của trường học của mình vào ngọn lửa.
Trong khoảnh khắc mảnh giấy da dê bị ngọn lửa nuốt lấy, hắn dường như nghe thấy tiếng thở dài.
Nở nụ cười giả đắc ý mà không hề chướng mắt, Tom quay về chỗ ngồi của mình, sau đó mới quay đầu nhìn sang đám nữ sinh đang ngồi trên hàng ghế Ravenclaw.
"Em đoán xem ai sẽ được tuyển chọn trong đám nữ sinh kia?" Hắn thấp giọng hỏi Harry, nhân tiện trừng mắt nhìn James không biết đã dùng cách nào lại có thể ngồi gần bọn hắn.
"Cô gái tóc bạc!" Harry lười biếng nói: "Nhìn cô ấy có vẻ có huyết thông Tiên nữ, Pháp thuật hẳn sẽ có nhiều ưu điểm hơn Pháp sư thuần huyết bình thường."
"Em cũng nhận ra sao?" Tom giả cười đặt miếng bánh bí rợ mình đã cắt sẵn vào đĩa của Harry, "Ăn đi.
Nhưng nói thực, nhìn tất cả nam sinh đều bị cô ả thu hút mới là điều khiến ta giật mình nhất.
Học trò Hogwarts mà ngay cả sự quyến rũ của một Tiên nữ lai cũng không chống đỡ nổi."
"Những người chưa từng nhìn thấy một Tiên nữ chân chính thường rất khó chống cự được sự hấp dẫn của Tiên nữ." Harry mơ hồ nói, tiếng nói xen lẫn tiếng nuốt thức ăn, "Nhưng không thể không thừa nhận, đôi lúc Pháp sư mang huyết thống Sinh Vật Huyền Bí có nhiều ưu thế hơn Pháp sư bình thường."
"Ưu thế về mặt thể chất? Tựa như Hagrid có thể làm thân với tất cả động vật?" Tom cười nhẹ, gần như thị uy mà cầm khăn lên, thân mật lau nước bí rợ dính trên khóe miệng Harry, sau đó cúi đầu hôn lên gò má nó.
"Ngươi..!" James vẫn luôn ngồi đó nhìn sang, sau nhiều lần bị Tom khiêu khích, cuối cùng không nhịn được nữa, chợt đứng phắt dậy, chỉ thẳng Tom gầm nhẹ, "Đừng có quá đáng!".