Đêm trước Halloween, sau khi nhóm học trò của hai trường Durmstrang và Beauxbaton dùng cách thức vượt quá sự tưởng tượng của phần lớn học trò Hogwarts để xuất hiện, rốt cuộc Tom cũng biết được quán quân của ba trường được tuyển chọn bằng cách nào.
Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc cốc gỗ được hiệu trưởng lấy ra từ một rương trang sức cũ, nếu không phải vì miệng chiếc cốc đế cao không chút thu hút kia đang phừng phừng ngọn lửa màu xanh trắng, thì cho dù là Tom cũng sẽ theo bản năng cho rằng đó chỉ là chiếc cốc thô kệch thôi.
Nhưng màn giới thiệu của hiệu trưởng Dippet lại làm cho tất cả mọi người trong Đại Sảnh Đường Hogwarts nín thở, bởi vì đó là vị trọng tài cuối cùng lựa chọn ra ba quán quân tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật.
Chỉ cần ném tờ giấy da dê có tên mình cùng trường học vào, trong đêm tiệc Halloween nó sẽ chọn ra ba người xứng đáng nhất.
Vừa nghe đến tin tức này, cả Đại Sảnh Đường liền náo nhiệt như sắp nổ tung.
Dẫu học sinh đó đã hoặc chưa đạt tiêu chuẩn, ai ai cũng đập bàn kêu gào phải tham gia thi đấu.
Duy nhất một ngoại lệ, bàn của Nhà Slytherin.
Chỗ đó tuy rằng có đến mười hai, mười ba học sinh Durmstrang, nhưng trên chiếc bàn chính giữa, ở hai bên của Tom và Harry đều tự để trống một vị trí.
Hiện tượng rất ư là dị thường này khiến học sinh trường Durmstrang từ đầu đã không ngừng ghé mắt nhìn sang, thậm chí còn có một nam sinh đầu đỏ như lửa từ lúc bước vào luôn nhìn Harry chằm chằm.
Khi Tom phát hiện ra chuyện này, trong lòng liền dâng lửa giận.
Tuy rằng đến giờ hắn vẫn chưa xác định được cảm giác của mình với Harry, nhưng trước khi hắn chưa xác nhận buông tay, Harry vẫn là người của hắn, nếu có kẻ nhìn cậu bằng ánh mắt thèm muốn, hắn đương nhiên cảm thấy vật sở hữu của mình bị xâm phạm.
Tom Riddle trước nay chỉ quen chiếm đồ của người khác, sao chịu được người khác rình rập đồ của mình.
Cho nên, trong khi tất cả Slytherin còn lại đều chăm chú nhìn hắn, hắn chỉ làm ngơ, cười mờ ám mà thì thầm bên tai Harry: "Cái cốc gỗ kia có thật thần kì đến thế không, chỉ bằng một cái tên là có thể đoán ra ai là tuyển thủ ưu tú nhất?"
Harry từ sau khi thầy hiệu trưởng Dippet lấy Chiếc Cốc Lửa ra đều không hề ngẩng đầu nhìn lên bàn giáo sư, mà luôn cúi đầu ăn bánh bí đỏ trong đĩa của mình chợt cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, sau đó là luồng khí ấm có mùi chanh tươi phả lên mặt.
Nó liền căng thẳng, đến khi nhận ra người vừa nói với mình chính là Tom, nó mới thả lỏng người, vài giây sau lại trở nên căng thẳng.
Từ sau đêm hôm đó, Tom không còn thừa lúc nó lơ đãng mà làm mấy hành động thân mật như trước nữa, bây giờ đột nhiên lại...
Harry ngẩn người một lúc, mới nhớ ra lời Tom nói hôm trước.
Nó nhân lúc đặt đồ ăn trên tay xuống mà hơi dịch chuyển thân thể, rồi mới thấp giọng nói:" Nếu tuyển thủ được chọn của Hogwarts không phải anh, vậy thì phải xem lại tính công bằng của chiếc cốc đã được sử dụng ngàn năm này rồi."
Tom đang xuyên qua đám học trò Slytherin liếc mắt nhìn phản ứng của tên nhóc tóc đỏ kia nghe được lời Harry liền thoáng sửng sốt, sau đó đột nhiên cười phá lên, khiến cho đám học trò Slytherin gần đó bị dọa đến suýt chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra.
"Ha ha, Harry, ta chưa bao giờ biết em đánh giá ta cao như vậy đấy."
"Không riêng tôi đâu, anh Riddle." Harry hất cằm ý chỉ bàn giáo sư, "Chẳng lẽ anh không phát hiện tầm mắt của giáo sư Dumbledore phần lớn đều nhìn anh sao?"
Tom nãy giờ vẫn để ý nam sinh tóc đỏ nghe vậy không khỏi kinh ngạc, lúc này mới theo ý chỉ của Harry ngẩng đầu nhìn lên Dumbledore đang ngồi trên dãy bàn giáo sư, nhận ra đối phương đang ngồi cùng vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tân nhiệm hơn hai tháng nay, trông rất vui vẻ.
Nhưng Tom có một loại trực giác, thậm chí kể cả khi nói chuyện với Grindewald, ông ta vẫn đã luôn để mắt đến hắn như lời Harry nói, mãi đến khi hắn ngẩng đầu mới dời mắt đi.
Thủ Lĩnh Nam Sinh Tom ngay từ đầu đã tỏ ra thờ ơ trước việc tuyển chọn quán quân tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật, giờ lại cúi người cười đùa với Harry chẳng hề để ý đến việc tuyển chọn.
Tình huống như này quả là cho đám rắn nhỏ không khỏi sốt ruột.
Bọn họ sốt ruột như vậy cũng vì hai lý do: một là, bất cứ học trò nào trở thành Quán quân của Hogwarts, Nhà của học trò đó chính là Nhà ưu tú nhất Hogwarts, vì ở Hogwarts, học trò chính là đại diện cho Nhà.
Hai là, nếu Tom không tham gia thi đấu, các học sinh năm sáu, bảy khác liền có cơ hội.
Dù sao, bọn họ chịu phục thực lực của Tom là một chuyện, nhưng một Phù thủy mới trưởng thành, hay kể cả Phù thủy chưa trưởng thành, đều luôn so bì với bạn bè cùng trang lứa, thậm chí còn tự cho mình là người giỏi nhất.
Chẳng qua, Tom ngay từ đầu đã quá ưu tú, làm bọn họ mất đi tự tin so bì mà thôi.
Tất cả đều lo lắng, nếu Tom không tham gia, học trò các Nhà khác sẽ trở thành Quán quân, đồng thời cũng thầm mong mỏi mình sẽ trở thành người được chọn.
Dù sao, một khi được chọn sẽ có được vinh quang chói mắt, huống chi một ngàn Galleon dù là đối với đám học trò Slytherin xuất thân quý tộc đi chăng nữa cũng là một con số khổng lồ.
"Thủ lĩnh?" Igor Karkaroff dã tâm bừng bừng rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng hỏi với giọng không để đám học trò Dumstrang ngồi phía đầu bàn kia nghe được: "Cậu sẽ tham gia lần tranh tài này chứ?"
Nhìn Karkaroff không che giấu được suy nghĩ của mình, cùng đám học trò Slytherin đang khẩn thiết mong chờ đáp án nhìn mình, Tom thầm cười lạnh, sau đó mới nhàn nhã mở miệng: "Đương nhiên! Đây là cơ hội để các Nhà khác thừa nhận Slytherin là Nhà ưu tú nhất, sao ta có thể bỏ qua?"
Theo lời nói của Tom, cả dãy bàn dài đều đồng loạt cúi đầu, nhưng vài phút sau liền hào hứng bàn luận như những học trò Nhà khác.
Tom nhìn đám học trò mơ tưởng hão huyền mình trở thành Quán quân, hơn nữa còn trở thành người chiến thắng, khóe môi cong lên giễu cợt.
Sau đó lại vừa nhìn thằng nhóc tóc đỏ, vừa cúi đầu ghé sát tai Harry, thổi một cái.
"Xem dáng vẻ hưng phấn của bọn chúng kia, thật khó tin đó là những học trò Slytherin khóa trên." Tom cười khẽ, "Đám nhãi năm nhất gần bàn giáo viên cũng thế.
Chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không hề nghĩ đến để có được lợi ích đó phải trả giá bao nhiêu.
Thi đấu Tam Pháp Thuật bị ngừng tổ chức bao nhiêu năm qua chính là vì số người tử vong quá nhiều, chúng thực sự nghĩ giành được ngôi Quán quân dễ dàng lắm sao?"
"Không trải qua, tất nhiên sẽ không biết trong đó nguy hiểm thế nào.
Những học trò xuất thân từ gia đình Phù thủy biết về cuộc thi đấu này, nhưng như anh nói, thi đấu Tam Pháp Thuật đã bị ngừng mấy trăm năm, chỉ sợ bọn họ mới chỉ nghe đến tên, còn quá trình nguy hiểm như thế nào thì lại không rõ." Harry thản nhiên nói, lấy dao nĩa cắt miếng bánh Tom tiện tay bỏ thêm vào đĩa của mình, không hề ngẩng đầu, nên hoàn toàn không biết ánh mắt đánh giá của Tom đối với nam sinh tóc đỏ.
Mà Tom vừa cố tình tỏ ra thân mật với Harry trước mặt đám người, vừa đánh giá thằng nhóc tóc đỏ tên James Lee ngồi cạnh Mulciber, vừa nghiêm túc nghe Harry nói, cũng phát hiện ra được ý nghĩa khác trong lời nói của nó.
"Harry..." Hắn dùng dĩa lấy một miếng bánh Harry đã cắt đưa lên bên miệng, nhưng không ăn, mà như đang suy nghĩ liếc nhìn Harry bình thản bên cạnh, "Kiến thức về thi đấu Tam pháp thuật của em có vẻ không phải chỉ đến từ sách ra?"
Nghe lời nói, giọng điệu của cậu, như thể cậu đã tự mình trải qua vậy.
Tom nhận thấy động tác của Harry hơi khựng lại, lộ ra ánh mắt quả-nhiên-là-vậy, xem ra về chuyện này, Harry vẫn còn gì đó chưa nói cho hắn biết.
Tuy nhiên, sau bài học từ chuyện chiếc nhẫn Slytherin, lần này Tom không hỏi thẳng nữa, mà dùng phong cách đặc trưng của Slytherin để dò hỏi.
Sau khi ăn hết miếng bánh, nhận được ánh mắt cho thấy mình đã thắng của tên nhóc tóc đỏ kia, hắn mới hài lòng thu hồi tầm mắt, nhìn Harry, chậm rãi mở miệng: "Ba vòng tranh tài của cuộc thi đấu sẽ có nội dung gì nhỉ? Ta đã đọc vài cuốn sách có viết về Thi đấu Tam Pháp Thuật, nhưng vì thời gian đã quá lâu, nội dung tranh tài được ghi lại rất mơ hồ.
Chỉ thoáng nhắc đến, nội dung của mỗi lần so tài không giống nhau."
"Kỳ thật, cuộc thi này vốn là được khuyến khích để tìm ra các phù thủy trẻ tài năng, vì vậy hãy nghĩ về nó như một cách Bộ pháp thuật và trường học kiểm tra phẩm chất học sinh." Bị cướp đồ ăn, Harry rốt cuộc cũng buông dao nĩa, đẩy chiếc đĩa sang chỗ Tom, rồi ngồi thẳng dậy.
"Anh Riddle, anh nghĩ xem một Phù thủy ưu tú cần phải có những phẩm chất gì?"
Tom không cần nghĩ liền trả lời Harry, "Slytherin cơ trí khéo léo, Gryffindor dũng cảm quyết đoán, Ravenclaw cẩn thận thông minh, Hufflepuff nỗ lực chăm chỉ."
Thốt ra những lời này xong, Tom phát hiện, Harry nãy giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tình khác hẳn đám học trò Hogwarts khác lúc này lại để lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.
Tom nhìn thấy vẻ mặt đó, đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của Harry lúc hắn buột miệng nói ra chuyện Dumbledore và Grindelwald yêu nhau.
Khi đó, Harry cũng nhìn hắn bằng vẻ mặt tương tự thế này.
Lúc đó Harry nói nó nghĩ hắn không tin tưởng vào tình yêu, vậy bây giờ là vì lý do gì?
Tom nhướn mày, dùng ánh mắt biểu đạt ý hỏi.
Harry liếm liếm môi, sau đó mới mở miệng: "Tôi luôn nghĩ anh chỉ thừa nhận Slytherin cao quý, còn những Nhà khác đều là rác rưởi.
Gryffindor lỗ mãng xúc động, Ravenclaw mọt sách, Hufflepuff như nhược, vô dụng."
Lần này đến lượt Tom kinh ngạc.
Sau khi nghe xong những lời đánh giá của Harry về ba Nhà kia, miệng hắn không khống chế được mà mở lớn: "Harry, ai nói với em như vậy?"
P/s1: Mọi người có đoán được ra cậu bé tóc đỏ là nhân vật nào không?.