“Một Động Linh Cảnh nhị trọng, hai Động Linh Cảnh tam trọng, tuy đối thủ là đại tông sư Động Linh Cảnh thất trọng nhưng cũng không đến mức thua thảm như vậy mới phải…” Trong lòng Kim Viên Chính cảm thấy khó hiểu.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc có thể thả lỏng, trước mắt vẫn còn một tên sát thủ Huyết Sát Các không biết mạnh yếu thế nào kia kìa.
“Dặn mọi người quấy nhiễu cầm chân tên ma đầu kia, cố gắng hết sức hỗ trợ ba tông sư.”
“Vâng… Vâng.”
Binh sĩ kia đang định chạy đi thì một bóng người quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt gã.
“Ngươi…” Binh sĩ kia nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Thiên Diện Hồ thì theo bản năng đứng ngây người ra. Đến lúc âm thanh bén ngọt khi đoản đao xuyên qua da thịt đâm thẳng vào tim vang lên, gã mới giật mình tỉnh lại, đau đớn trợn mắt ngã xuống.
“Ngươi!” Kim Viên Chính tức giận chỉ vào mặt Thiên Diện Hồ.
“Sao hả? Chẳng lẽ tiểu nữ phải ngoan ngoãn đứng nhìn gã đi mật báo ư?” Thiên Diện Hồ cười cho qua chuyện.
Kim Viên Chính đang bị chọc giận thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Quay lại nói với Lưu công: “Lưu tông sư, ta bỗng nhớ trước khi tới đây đã từng dặn Phong Hoả tháp rằng nếu phát hiện bên học phủ xảy ra chuyện thì lập tức đốt lửa hiệu rồi.”
“Nói vậy viện quân của các quận đang trên đường đến đây rồi.” Cuối cùng cũng có một tin khiến Lưu công thở phào.
“Tốt lắm, chỉ cần hôm nay thiếu gia không xảy ra chuyện gì thì sau khi trở lại Phương gia ta sẽ bẩm báo với gia chủ, ghi cho ngươi một công lớn!”
“Ha ha ha!” Thiên Diện Hồ bỗng nhiên cười lớn.
“Ta cười ngươi quá ngu xuẩn, ngươi cho rằng Huyết Sát Các bọn ta chỉ đâm đầu vào gϊếŧ mục tiêu mà không có chuẩn bị gì khác à? Có vẻ cũng đến giờ rồi đấy.”
Đùng!
Phía Đông Nam học phủ vang lên tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
“Đó là hướng Phong Hỏa tháp, bọn Huyết Sát Các chết tiệt!” Kim Viên Chính xiết tay, mắt như muốn phun ra lửa.
…
Trên đỉnh Phong Hỏa tháp.
“Mấy nhiệm vụ kia thật phiền toái, vẫn là chuyện này thích hợp với ta hơn.”
Du Vô Gian ngậm cỏ đuôi chó, bên hông đeo kiếm gỗ, đứng trên đỉnh tháp nhìn cuộc chiến ở bên chỗ học phủ. Sau đó nhìn về phía đầu sỏ khiến tất cả binh sĩ canh giữ Phong Hỏa tháp ngất xỉu. Đó là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc áo giáp binh sĩ, tay cầm đao đang run rẩy.
“Có thể nói xem vì sao ngươi làm vậy không?” Du Vô Gian nhìn đám binh sĩ không biết vì lý do gì đó mà ngất xỉu nằm la liệt dưới đất, hỏi.
Thấy Du Vô Gian liếc mắt một cái đã nhìn ra, vẻ hoảng sợ của thiếu niên không còn nữa, tay cũng không run nữa, quăng đao xuống đất.
Thiếu niên ngạc nhiên hỏi Du Vô Gian: “Sao ngươi phát hiện ra được?”
Du Vô Gian không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn thiếu niên.
Thiếu niên thở dài, xoay người lại nhìn Tuyền Thuỷ quận nhìn như phồn hoa, yên bình bên dưới.
“Có phải ngươi cũng cảm thấy quận thành này bị quận trưởng thống trị trật tự ngay ngắn đến quá đáng rồi không?” Không chờ Du Vô Gian trả lời, thiếu niên đã nói tiếp: “Tên quận trưởng này đuổi hết người dân bình thường và người nghèo không đóng nổi phí bảo vệ, chỉ để lại người giàu thì đương nhiên phải trật tự ngăn nắp, không ai nhặt của rơi rồi!”
Không gian chìm trong im lặng.
Du Vô Gian nghe vậy nhưng không tìm được câu từ nào để trả lời, nên vẫn luôn im lặng. Một lát sau, Du Vô Gian chậm rãi bước đến bên cạnh thiếu niên, cười nói: “Sao hả, có muốn gia nhập vào Huyết Sát Các không?”
…
Trở lại bên kia.
La Quân nhìn ba tông sư Động Linh Cảnh, linh khí trên người ba người kia đã sắp chống đỡ hết nổi.
“Trận này làm sao mà đánh đây, đao pháp của người này đã đạt đến trình độ siêu phàm, còn chưa dùng tới linh lực đã đánh ngang tay với chúng ta rồi, còn chúng ta chiêu nào cũng dùng tới linh khí, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn nước chờ đến khi dùng hết linh khí rồi bị chém đầu mà thôi!” Kình Thiên Lệ - Bích Thuỷ tông sư tiếng tăm lẫy lừng ở Tuyền Thuỷ quận chậm rãi nói.
“Thế Kình Thiên huynh có ý kiến gì hay không?” Bá Nguyên - người từng dùng hết sức có thể đánh chết hai Động Linh Cảnh tam trọng hỏi lại.
“Có, đó chính là hai trong ba người chúng ta truyền toàn bộ linh lực vào người còn lại, sau đó người kia dốc toàn sức dùng một chiêu đánh chết tên ma đầu kia!”
Kình Thiên Lệ và Bá Nguyên nói xong thì nhìn người thứ ba.
Đã từng được mệnh danh là Sát Lực, một lúc gϊếŧ chết bốn Động Linh Cảnh nhất trọng. Dù chưa bước vào thất trọng, lấy được danh hiệu đại tông sư nhưng mọi người đều gọi ông ta là đại tông sư Lộ Lâm Vân.
“Được, nếu Kình Thiên huynh và Bá Nguyên huynh đã tin tưởng thì ta cũng không thể từ chối được.”
Lộ Lâm Vân là người có vẻ ngoài rất cường tráng, lúc nói chuyện luôn ầm ầm như sấm nổ, mục đích lần này đến đây giống với hai người kia đều là vì phần thưởng của Phương gia, giúp tu vi tăng thêm một bước.