“Tư Tư, gần đây có động tĩnh gì không?”
Một tên béo mặc y phục hoa lệ đắt tiền, vác theo cái bụng mỡ đang nhàn rỗi ngồi ở trên một cái ghế khảm đầy vàng bạc châu báu, ăn nho mà nô tỳ ở bên cạnh đút cho.
Một tên gia đinh dáng người cao lớn, tứ chi phát triển đang nửa quỳ trước mặt tên béo.
“Bẩm thiếu gia, gần đây không có một chút động tĩnh nào, xung quanh đám gia đinh cũng không xuất hiện nhân vật nào khả nghi.”
Lúc gia đinh này nói chuyện có thể láng máng nghe được âm thanh của hổ báo, có thể thấy đây chắc chắn không phải là người bình thường.
“Ừ, vậy ngươi lui ra đi.”
Tay phải tên béo tùy ý quơ quơ.
“Vâng.”
Gia đinh chắp tay, trong nháy mắt đã rời khỏi nơi này.
Thấy người đã đi rồi, tên béo không nhịn được mà phàn nàn mấy câu: “Không phải chỉ là một tấm lệnh bài thôi à? Cha đường đường là cao thủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, vậy mà lại bị một tấm lệnh bài doạ cho sợ tới mức này, còn phái bậc cao thủ như Trần cung phụng tới bảo vệ ta.”
Nói xong, tên béo mặc y phục quý giá lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu đồng xanh không biết là được điêu khắc từ thứ kim loại gì.
Lệnh bài thanh đồng này lớn chừng bàn tay, trên mặt khắc hình một đầu lâu ác quỷ sống động như thật.
Điểm bắt mắt nhất trên tấm lệnh bài này chính là một chữ ‘gϊếŧ’ được khắc ngay chính giữa lệnh bài!
Chữ “gϊếŧ” có màu đỏ tươi đẹp, nhưng chính màu đỏ này lại khiến tên béo quyền quý cảm thấy có chút cổ quái.
Nhìn qua thì giống như là máu thật vậy!
“Thiếu gia người xem, ở phía sau tấm lệnh bài này có phải là có thứ gì không?”
Đột nhiên nô tỳ thông minh khéo léo nói.
“Thứ gì?”
Tên mập lật lệnh bài lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu lầu ác quỷ ở phía sau.
Phần mắt trống rỗng trên đầu lâu ác quỷ kia tràn ngập cảm giác tà dị.
Hình như có thể nhìn thấy loáng thoáng một vật hình cầu được nhét ở bên trong.
Tên mập không nhịn được dùng ngón trỏ moi nó ra.
Một viên giấy nhỏ rơi vào lòng bàn tay hắn.
“Đúng là có thứ gì đó thật, để bản thiếu gia xem là tên tiện chủng vô sỉ nào đang đùa cợt ta, nếu để ta phát hiện ra, đến lúc đó ta không lột da rút gân hắn thì không được rồi!”
Nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, đều là do chủ nhân của tấm lệnh bài này gây ra.
Hai mắt tên béo lộ ra vẻ tàn khốc!
Tuy nói lời oán hận, nhưng tên béo vẫn cẩn thận từng li từng tí, mở viên giấy nhỏ như hạt vừng kia ra.
Là một tờ giấy.
Hơn nữa trên tờ giấy còn viết những chữ cực kỳ nhỏ.
Điều khiến người ta khó có thể tưởng tượng được là loại người nào có thể viết ra kiểu chữ nhỏ như muỗi này chứ
Hình như thị lực của tên béo rất tốt, tròng mắt hơi híp lại, đã nhìn rõ hàng chữ trên tờ giấy.
“Gϊếŧ người đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên!”
Khi tên béo nhìn thấy những chữ này, dường như hắn đã nhìn thấy một đôi mắt đỏ quạch tràn đầy lệ khí. Nhất thời những chữ này khiến tên béo bị dọa sợ không nhẹ.
Hắn vội vàng đứng lên, cầm tờ giấy trong tay và lệnh bài ném xuống mặt đất cách đó không xa.
Chợt, tên béo hình như cũng phát hiện bản thân đã thất thố.
Nhìn về phía lệnh bài thanh đồng và tờ giấy nhỏ, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ giận dữ.
“Tuy không biết đây là trò đùa dai của ai, nhưng nếu để bản thiếu gia phát hiện ra, nhất địch sẽ gϊếŧ sạch trên dưới cả nhà tên đó!”
“Gϊếŧ người đền mạng! Ha ha, bản thiếu gia là thiếu thành chủ của Lâm Thiên thành, đến nay số người bị ta gϊếŧ chết đã hơn mười đầu ngón tay, nhưng có ai dám hỏi tội bổn thiếu gia!” Tên mập cười lạnh nói.
Giống như đang muốn nói cho chủ nhân ở phía sau tấm lệnh bài này nghe.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía nô tỳ ở bên cạnh mình.
Trong lòng nô tỳ run lên, có chút chuyện bí mật liên quan đến thiếu gia nhà mình, nàng đã sớm nghe qua,
Chỉ có điều, nàng biết đạo lý họa từ miệng mà ra này.
Từ trước tới nay, nàng đều dùng thái độ cái gì cũng không biết để hầu hạ thiếu gia nhà mình.
Nhưng ngày hôm nay… Nàng biết cho dù mình có giả ngu thế nào đi nữa cũng vô ích.
Thấy dáng vẻ căng thẳng của nô tỳ.
Ngữ khí của tên béo lạnh lẽo: “Chuyện vừa rồi, nếu như ta ở bên ngoài nghe được một chút gì…”
Nô tỳ đang cầm quả nho trong tay, lập tức quỳ xuống mặt đất, nước mắt giàn dụa: “Nô tỳ đã biết, xin thiếu gia yên tâm, xin thiếu gia yên tâm, nô tỳ có chết cũng không mở miệng.”
“Được, bản thiếu gia coi như lần này ngươi nói thật.”
Nói xong, đột nhiên tên béo xoay người, nhếch miệng lên: “Đúng rồi, trước đó không lâu ta nghe nói trong nhà người còn có một muội muội dáng vẻ xinh đẹp như hoa, đúng không?”
Cả người nô tỳ run lên, không dám mở miệng, chỉ là cứng ngắc gật gật đầu.
Nhìn thấy vậy, tên mập nhếch miệng cười: “Đợi qua khoảng thời gian này, ta sẽ đích thân đến nhà ngươi xem thử, nếu như thật sự như lời đồn, ha ha!”
Nô tỳ nghe thấy câu nói này, khuôn mặt đang dàn dụa nước mắt, thoáng cái đã tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ.