Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 5


10 tháng


Sắc mặt mẹ thì căng như dây đàn, ba áy náy còn mẹ em thì khó xử. Góp thêm gương mặt lạnh tanh của tôi nữa thì đúng là combo rồi. Mẹ thấy tôi về, đi đến ôm lấy cánh tay tôi như cột chống đỡ, tôi ôm mẹ đỡ mẹ trở lại ghế sopha.

Mẹ em dường như đã lường trước được sự việc rằng tôi là con của ba nên không quá bất ngờ. Tôi chẳng có tâm trạng đợi dùng bữa. Hùng hùng hổ hổ đi đến nhìn thẳng vào mắt ba.

“Ba, ba không thể cưới dì ấy.”

Ba tôi nghe vậy thì mặt lạnh ngắt quát tôi là thằng mất dạy, sau đó lại quát tôi ăn nói vớ vẩn. Mẹ em nói rằng tôi hiểu nhầm rồi. Nhưng lúc này nghĩ đến bộ dạng khóc lên khóc xuống của em cùng gương mặt tuyệt vọng của mẹ mình, tôi chẳng còn nghĩ thêm được gì cứ thế làm ầm lên, nói nấy câu tổn thương người khác.

Tôi nói ba đã không cho tôi tình thương bây giờ ba còn định đập nát luôn tình yêu của tôi hay sao?

Ba nhìn tôi bất lực, mấy lần định nói nhưng bị tôi chặn lại, còn mẹ lúc này ở bên cạnh biết tôi hơi quá nên cũng ngăn lại. Tôi nhìn mẹ, cố gắng nhịn xuống cơn tức giận.

Ba cuối cùng cũng có cơ hội để nói.

“Thằng nhóc này, con còn hồ đồ hơn cả ba. Ba sao có thể cưới em họ của mình được chứ!”

Ký ức rời khỏi nhà của tôi lúc đó giống như bị tẩy trắng, tôi không biết mình đã trở về căn hộ như thế nào. Nhìn thức ăn trên bàn, biết em vẫn chưa tỉnh.

Đi đến ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn em, trong lòng đau đớn không tả xiết, tôi nắm lấy bàn tay em, hôn lên nó. Bên tai vẫn văng vẳng câu nói của ba: dừng lại đi con, hai đứa không thể tiếp tục.

Hóa ra là mẹ hiểu nhầm ba, nghĩ em họ của ba là người tình. So với lúc này tôi thà mong rằng mẹ của em là người tình của ba còn hơn. Ít nhất tôi còn ích kỷ níu lấy thứ tình yêu nhỏ bé của mình. Nhưng lúc này, biết em lại chính là em họ của mình, tôi muốn ích kỷ cũng chẳng ích kỷ được.

Vừa mới xác nhận quan hệ chưa bao lâu, giờ đã gặp sóng gió rồi. Giống như con thuyền vừa ra khơi đã bị sóng thần tạt chìm nghỉm. Chỉ là tình yêu của chúng tôi giống như con thuyền đó, mãi mãi chẳng có cơ hội sống sót nữa.

Tôi rời khỏi nhà, quần áo mang hết theo trở về nhà của ba mẹ. Mẹ thấy tôi rời đi rồi lại trở về còn nhìn thấy vali quần áo của tôi có lẽ là rất lo lắng, cũng đau lòng thay cho tôi.

Mẹ định nói gì nhưng tôi tránh tay mẹ đang đỡ trên người tôi ra, mệt mỏi nói:

“Để con yên tĩnh.”

Tôi bỏ lên phòng, đau đớn lan tràn trong cơ thể. Tôi nghĩ tình yêu của tôi với em chắc không sâu đậm đâu, một vài tháng sẽ trở lại bình thường thôi. Rời xa em là cách tốt nhất cho cả hai…

3 năm sau.

Máy bay hạ cánh, tôi trở về từ Mỹ. Từ ngày ấy, tôi cắt đứt hết liên lạc với em, chỉ để lại một tờ giấy xin lỗi. Sau đó trực tiếp sang Mỹ du học, cố gắng quên đi bóng hình xưa.

Mẹ từ ngày ấy cũng chẳng ngao du hết nước này đến nước khác để giảng dạy nữa mà chỉ ở tại nước, thi thoảng sẽ nhận lời mời của một số đại học trong nước, còn không sẽ ở nhà.

Hôm nay chỉ có mẹ ra đón tôi, nhìn mẹ như trẻ hơn mấy tuổi, hẳn là vì tình yêu khiến mẹ trở nên yêu cuộc sống hơn.

Còn tôi, có lẽ đã già đi rồi cũng trở nên kém sắc hơn... tôi chẳng biết chính mình trở thành như thế nào nữa. Chợt nghĩ nếu em nhìn thấy bộ dạng này của tôi, em còn yêu tôi nữa không? Cũng có lẽ giờ em đang hạnh phúc bên ai rồi ấy chứ.

Mẹ khoác tay tôi đi ra xe, hỏi han tôi nhiều thứ, chỉ là giờ đây tôi không có tâm tư mà nói nhiều, chỉ ậm ừ cho mẹ vui lòng. Mẹ dường như nhận ra tâm tư tôi, cũng không nói nhiều nữa.

Về đến nhà tâm trạng không khá hơn bao nhiêu, nghe ba bảo rằng hai hôm nữa có tiệc ở nhà nội. Tôi khựng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đi thẳng lên phòng.

Bất giác cảm thấy căn nhà rất ngột ngạt, nó khiến cho tôi nhớ về câu nói của ba. Tôi khó chịu khoác áo, đi ra ngoài.

Một mạch đến thẳng quán bar, gọi rượu loại nặng rồi một mình gặm nhấm. Lúc này chợt nhớ đến người bạn thân của mình, tôi lấy điện thoại ấn nút gọi, mãi mà không thấy bên đó nhấc máy. Tôi cũng chẳng gọi nữa.

Mơ màng, tôi thấy em.

Chất cồn trong rượu khá nặng, cánh mắt hiện lên hình ảnh mờ ảo của em. Tôi nhìn thấy em đang ở trong đám người vui cười náo nhiệt.

Lúc này chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp em cũng là trong khung cảnh âm nhạc ồn ĩ ánh đèn mờ ảo như vậy. Nỗi đau tràn về. Suốt ba năm nay chưa từng ngừng thương nhớ em. Tôi cứ nghĩ tôi với em từ lúc quen nhau cho đến lúc yêu rồi dừng lại còn chưa được một năm, như người ta nói là tình yêu bọ xít thôi cớ vì sao đến giờ phút này tim tôi vẫn cứ đau như vậy?

Ba năm nay nỗi đau ấy vẫn luôn gặm nhấm tâm hồn tôi, trái tim càng thêm mục nát, nhiều lúc muốn giết chết con tim này nhưng tại vì bóng hình em đã khắc sâu trong đó, nên không nỡ. Em hoàn toàn nắm giữ thân xác và trái tim tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play