Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 6


10 tháng


Bóng hình em dần dần hiện rõ trước mắt tôi, em đang cùng đám bạn đi đến bên bàn. Có lẽ vì sự xuất hiện của tôi khiến em bất ngờ, hơi khựng lại. Sau đó thì hoàn toàn ngó lơ mà đi đến bên bàn đối diện.

Có điều tôi không ngờ đến, bạn thân tôi lại đang ở bên cạnh em. Nhìn hai người họ rõ ràng thân nhau, cậu ta đi tới chỗ tôi rồi hỏi han tôi về nước khi nào, sao không bảo cậu ta đi đón.

Tôi nâng khóe môi chỉ nói rằng mới về lúc chiều. Sau đó, cậu ta khăng khăng kéo tôi sang bên bàn của bọn họ.

Tôi nhìn em đầy gượng gạo, còn em thì chẳng màng đến tôi.

Trái tim tôi đau đớn, lúc này trên bàn rượu toàn là người xa lạ, nghe nói là vừa mới quen. Có cô gái chủ động mời tôi rượu, tôi nhìn thấy em có đưa mắt nhìn qua ánh mắt đượm vẻ u buồn nhưng nhanh chóng đã được em giấu đi. Tôi chẳng quan tâm được nhiều, trực tiếp cầm ly rượu của mình cụm ly với cô gái đó rồi uống một mạch.

Bạn thân nhìn tôi giây sau liền giữ cánh tay đang tiếp tục rót rượu của tôi lại.

“Đã ăn gì chưa?”

Tôi lắc đầu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cậu ta rõ ràng biết tôi yêu em tại sao còn ở bên em như vậy, giờ còn ra vẻ quan tâm tôi làm gì? Tôi cũng không cố chấp uống thêm, dù sao chẳng có hứng thú, nói với mọi người muốn về trước.

Không màng mọi người ngăn, tôi nhất nhất muốn về. Tôi không say, nhưng ai cũng lo lắng tôi say không lái được xe. Có lẽ do tôi quá cứng đầu nên cuối cùng em cũng không nhìn được nữa, khẽ nói:

“Gọi taxi về.”

Tôi vô thức nghe lời em, nhưng trái tim lại càng đau đớn hơn. Tôi nói "được" tiếp tới, còn làm một hành động ngốc nghếch chính là đưa cho em chìa khóa xe của tôi rồi tự mình ra khỏi quán bar.

Ra bên ngoài, tôi chẳng muốn gọi xe mà tìm một cái ghế đá gần đó ngồi xuống. Không biết ngồi bao lâu, bỗng có một chiếc taxi đỗ lại chỗ tôi. Tài xế từ trên xe bước xuống mở cửa cho tôi.

Tôi nói tôi không có gọi xe, tài xế bảo rằng có người gọi cho tôi. Tôi hỏi ai, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, thế nhưng tài xế bảo:

“Là cậu Huy.”

Tôi hụt hẫng, bực bội nói không đi.

Sau đó mặc kệ tài xế nói mãi, tôi trở lại ghế đá ngồi. Thấy tôi cứng đầu, tài xế có lẽ hiểu ra mà nói khẽ với tôi.

“Thật ra có cô gái bảo tôi nói với cậu như thế, cô ấy cũng trả tiền rồi cậu không đi khiến tôi rất khó xử.”

Tôi biết rằng người đó là em thế nên càng không muốn đi, nói với bác tài xế bảo bác cứ đi đi. Tôi vẫn ngồi tại chỗ.

Chần chừ một lúc bác tài xế cũng rời đi.

Mãi đến nửa tiếng sau, thấy động tĩnh tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy em đứng đó. Tôi biết cuối cùng tôi cũng đợi được em rồi.

Tôi đứng bật dậy, cách em mấy bước, nhưng không dám bước đến bên em. Sợ em vì thế mà chạy đi. Em đứng thẫn thờ tại chỗ, rất lâu sau mới bước mấy bước đến chỗ tôi, lòng tôi run lên nghe em gọi một tiếng "anh họ".

Trái tim tôi đang lơ lửng bỗng dưng bị rơi tuột xuống tận đáy hố đen, hai chữ anh họ đã kéo tôi trở về thực tại, tôi đờ ra tại chỗ, hai chân không tài nào nhấc lên nổi.

Em nhìn tôi, chứa đầy tia giận. Ánh mắt bõng nước, em khóc rồi bước tới hét ầm ĩ vào mặt tôi, tay không ngừng đánh tôi. Liên tục hỏi tôi tại sao đi mà không nói tiếng nào, khiến em lo lắng, khiến em đau đớn nhường nào…

Lúc này, tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Ôm lấy cơ thể nhẹ bẫng của em, em gầy đi rồi.

Cảm giác được chạm vào cơ thể em rõ ràng và chân thật chưa từng thấy, ước muốn ba năm nay cuối cùng cũng thành hiện thực. Thế nhưng miệng tôi lại không thể nói được tiếng nào, thậm chí là một tiếng xin lỗi em.

Sau khi đã náo loạn xong, em cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi bằng ánh mắt chứa nhiều tia buồn, đôi mắt như trách móc tôi.

Em hỏi:

“Tại sao anh không một lần bình tĩnh nghiêm túc nói chuyện với em?”

“Anh...”

Tôi biết em hỏi lý do lúc đó, nhưng tôi không tài nào mở miệng nổi, khi ấy tôi quá đau đớn đến chẳng nghĩ được gì ngoài việc rời xa em.

Thấy tôi im lặng, em không muốn để ý đến tôi nữa, định quay bước rời đi.

Tôi lo lắng, vội vàng tiến đến ôm lấy em. Tôi chẳng hiểu tại sao mình làm vậy nữa, trong lòng tôi lúc này chỉ muốn mặc kệ, dù là em họ tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ muốn yêu em, ở bên em. Ba năm dày vò thân xác tôi đã chịu quá đủ rồi…

Cơ thể mềm yếu như xụi lơ trong lòng, tôi ôm em lên, chẳng có tâm trạng gọi xe mà trực tiếp vào trong khách sạn ở phía đối diện. Em không vùng vẫy yên lặng để tôi bế vào bên trong.

Có lẽ tình yêu lúc này đã vượt qua hai chữ tình thân…

Hai hôm sau, tôi quyết tâm đưa em đến dự tiệc nhà nội. Dây mơ rễ má các mối quan hệ trong gia đình lớn đã khiến cho tôi với em rất đau đầu.

Lúc gặp lại mẹ em, mẹ em nhìn tôi với em tay trong tay thì thở dài một tiếng sau đó chẳng nói thêm gì. Còn ba cũng không khác, sau khi nhìn thấy thì trực tiếp quay đi. Chỉ có mẹ tôi, mẹ đi đến, thở dài rồi nói:

“Dù sao dì cũng chỉ là con gái nuôi của em trai ông nội, hai đứa miễn cưỡng có thể bên nhau. Chứ trưởng bối như bọn ta lại chẳng nỡ lòng nào nhìn hai đứa đau khổ.”

Tôi không ngờ nghe được sự thật như thế, trong lòng cảm giác không tài nào tả xiết. Tôi nhìn em, nhưng ánh mắt em lạnh nhạt dường như đã biết rõ mọi chuyện.

Tôi bỗng cảm thấy mình như tên ngốc cứ ngu ngơ làm theo ý mình khiến cho em giận thật rồi. Không sao, đời người còn dài tôi không tin tôi không thể làm em rung động thêm lần nữa…

End.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play