Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 4


10 tháng


Tôi không thua em, ôm em đi vào phòng tắm riêng:

“Từ bây giờ."

Em đánh nhẹ vào người tôi.

“Em đã đồng ý chưa?”

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại em.

“Xem ra em vẫn còn sức nhỉ?”

Đúng như dự tính, em nín bặt, ngoan ngoãn để tôi ôm vào phòng tắm.

Lúc ra ngoài, tinh thần của em đã tốt hơn nhiều, em mặc chiếc váy mà tôi mới mua cho em khi nãy. Thế nhưng vẫn phải lấy thêm áo khoác gió trong tủ quần áo của tôi để mặc vào. Tôi biết em dùng để che những dấu hôn do tôi gây ra.

Lúc bước ra ngoài, em thẹn thùng chào mẹ của tôi. Dường như tôi lại nhìn thấy em lúc mới quen rồi, không nhịn được muốn trêu em.

“Ây da, người yêu anh cũng biết ngại cơ à?”

Em lườm nguýt tôi mấy cái, còn mẹ thì chủ động đi tới khoác tay em rồi nói với tôi.

“Có ai mặt dày như con đâu mà.”

Tôi chỉ muốn ba chấm.

Sau bữa ăn mẹ không về luôn mà ở lại chơi đến chiều. Tôi nhìn quan hệ của mẹ với em rất tốt thì trong lòng vui lắm.

Chỉ là lúc trước ra về, mẹ nói lần này mẹ về có chuyện, thực chất là cãi nhau với ba. Hai người sắp đến nước ly hôn. Tôi hỏi lý do cãi nhau thì bà nói do ba tôi đã ngoại tình, còn có một đứa con ngoài dã thú.

“Con trai yên tâm, mẹ có chết cũng không để con chịu thiệt.”

Sau khi mẹ đi, tôi trở về với tâm trạng không mấy tốt. Dù đã biết trước nhưng lúc chính tai nghe mẹ nói vẫn không thể chấp nhận được.

Lúc đó, em đang ngồi trong phòng xem phim, tôi đi đến ôm lấy em như nạp thêm năng lượng vơi đi những mệt mỏi.

Tôi kể cho em nghe chuyện mẹ vừa nói, sau đó nhận được sự an ủi từ em. Bất ngờ hơn là em nói gia đình em cũng không nguyên vẹn, bố mẹ ly hôn khi em mới mười hai tuổi, em ở với bố còn mẹ đi đến nơi khác sống.

Chính vì vậy dù có muốn cũng không gặp được mẹ, còn bố thì có vợ mới em lại càng không muốn về nhà. Giờ tôi mới hiểu tại sao suốt sáu tháng quen biết em mà chẳng thấy em về nhà lần nào.

Hai chúng tôi ôm nhau, an ủi lẫn nhau.

Tôi nhất nhất ép em chuyển đến ở với mình. Ban đầu em còn không tình nguyện nhưng vì tôi khá căng nên em đành ngoan ngoãn nghe theo.

Một hôm, bố gọi về nhà.

Tôi biết thảo nào cũng có chuyện không hay nên chẳng muốn về, cùng em đi dạo trung tâm thương mại. Lúc đang ngồi ăn gà rán KFC thì chợt thấy em khựng lại.

Tôi không hiểu chuyện gì, nhìn sắc mặt em kém đi, đưa mắt theo tầm nhìn của em thì thấy một người phụ nữ đang dắt theo một đứa trẻ, không ngờ bên cạnh người phụ nữ đó là ba tôi.

Dù nghe mẹ nói ba ngoại tình nhưng đến lúc nhìn thấy trực tiếp trong lòng tôi khó chịu vô cùng, thật muốn đi đến làm loạn với một nhà ba người kia. Nhưng tôi nghĩ đến em, tại sao em lại có bộ dạng tuyệt vọng như vậy?

Thắc mắc của tôi nhanh chóng được giải đáp khi người phụ nữ đi bên cạnh ba tôi vô tình đưa mắt về bên này, lúc ánh mắt bà ta dừng trên người em thì sững lại.

Trong lòng tôi nghi hoặc.

Lúc sau thấy bà ta dẫn theo một lớn một bé bên cạnh đi về hướng bàn của tôi.

Tôi nhìn em, thấy em mấp máy môi mãi không bật ra được lời nào. Một làn nước mỏng xuất hiện trong mắt em chỉ chực rơi xuống.

Tôi gạt hết những khó chịu trong lòng mình ra phía sau, dồn hết tâm ý để định an ủi em. Còn chưa để tôi nói gì thì người phụ nữ kia đã lên tiếng.

“Mai Mai.”

Tôi thấy sau đó ánh mắt bà ta dừng trên cánh tay đang đặt bên vai em của tôi, sau đó lại nhìn đến gương mặt tôi. Bà ta hơi ngạc nhiên sau đó nhìn sang ba tôi.

Tình huống lúc này sượng sùng mà ngạt thở vô cùng.

Em đứng bật dậy, một giọt nước mắt chảy xuống sau đó tức giận bỏ chạy ra khỏi nơi này. Tôi cầm lấy áo cùng túi xách của em, hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của ba mà bỏ đi theo em.

Ra ngoài, nhìn thấy em nước mắt đã đầy trên mặt, trong lòng tôi đau như cắt, một dự cảm xấu nảy mầm trong lòng. Em nói em muốn về, tôi lập tức đi lấy xe đưa em về.

Lúc quay lại thì nhìn thấy em đang đứng cùng người phụ nữ ban nãy. Tôi nhấn còi xe ô tô. Em đưa mắt nhìn về hướng tôi, sau đó lại nhìn về hướng người phụ nữ kia. Giây sau chỉ thấy bà ta thế mà lại ôm em sau đó bỏ đi.

Em lên xe. Lòng tôi hỗn độn, muốn hỏi em rằng người phụ nữ đó là ai nhưng thấy em khóc hết nước mắt tôi lại không nỡ, chỉ vòng một tay ôm lấy em.

Lúc sau, em trong lòng tôi cũng nín khóc, tôi nghe được em lí nhí trong miệng.

“Người đó là mẹ em. Bà ấy đi cùng chồng mới, em còn tưởng mẹ mãi mãi chỉ đợi một mình em, không ngờ mẹ thuộc về người khác rồi.”

Nói xong câu này, em lại bật khóc.

Bên tai tôi đùng một tiếng, sự tuyệt vọng của em cũng lan tràn vào trong trái tim tôi... Tôi bất lực, khó chịu, tức giận, tuyệt vọng... các loại cảm xúc tiêu cực đều xuất hiện.

Tự dưng giây phút này vô cùng hận người đàn ông mà tôi gọi là ba kia, rõ ràng có rất nhiều người tại sao cứ phải là mẹ của em để giờ tình yêu của chúng tôi lại có nguy cơ bị hủy hoại.

Nhìn em nức nở trong lòng, có lẽ em vẫn chưa biết người kia là ba tôi nếu không chắc chắn sẽ chẳng thản nhiên ở trong lòng tôi như vậy. Nghĩ đến ngày phải xa em, trong lòng tôi dâng tràn một cỗ đau đớn, trái tim giống như bị ngàn dao xuyên qua…

Tối nay, tôi quyết định trở về nhà.

Đưa em về căn hộ, em đã khóc nhiều thế nên mắt lờ đà lờ đờ có vẻ muốn ngủ lắm rồi. Tôi không nói nhiều, ôm em lên phòng để em trên giường, đắp chăn cho em.

Lúc này tôi nhận được điện thoại của ba, phải đến cuộc gọi thứ ba tôi mới nhấc máy.

Giọng ba truyền đến đầy uy nghiêm nhưng tôi chẳng còn sợ giọng nói ấy như hồi bé nữa.

Ba hỏi tôi:

“Con bé đó là bạn gái con?”

Tôi không trả lời vì tôi biết thể nào ông cũng bắt tôi rời xa em. Thấy tôi im lặng một lúc ông lại nói, nhưng đã chuyển chủ đề.

“Tối nay con nhớ về nhà.”

Tôi vẫn im lặng, tôi biết ông vẫn đang ở ngoài vì xung quanh thi thoảng có tiếng ồn truyền tới. Sau đấy thì điện thoại truyền đến tiếng tút tút.

Trước khi rời khỏi tôi đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho em, để lại một tờ giấy ghi nhớ nói em ăn uống đầy đủ, đợi tôi về.

Ngôi nhà tôi đã từng sống và lớn lên giống như là một hoàng cung thu nhỏ. Rõ ràng trước đó từng rất sĩ diện về nơi đây mỗi khi bạn bè đến chơi nhưng giờ đây nó khiến tôi thật chán ghét.

Về đến nhà là hơn bảy giờ tối, lúc này trong nhà truyền đến hương thơm của thức ăn. Tôi đã từng mong chờ cảm giác này bao nhiêu, nhưng vào lúc này thì càng cảm thấy đáng ghét bấy nhiêu. Người giúp việc đi đến nhận lấy khóa xe cùng áo khoác, sau đó thì xếp giày của tôi.

Vừa vào bên trong đã thấy ba tôi, mẹ tôi cùng mẹ của em, hơn nữa còn có cả thằng nhóc bé con hôm nay tôi gặp ở KFC.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play