Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 3


10 tháng


Sau đó, em ký hợp đồng với tôi. Ban đầu còn chần chừ nhưng tôi thuyết phục rằng em làm cho tôi còn hơn là em đi làm thêm ở ngoài. Vừa rèn luyện được tay nghề, thời gian làm việc linh động thoải mái tự do, hơn hết sếp lại đẹp trai dễ tính như tôi thì em mới đồng ý.

Ngay sau đó em rèn tay nghề luôn, bắt tôi ngồi xuống tạo hình để vẽ thử cho quen tay. Chỉ mới phác họa xong, tôi đã cảm thấy bức tranh rất có hồn rồi.

Nhìn em say mê với công việc trong lòng tôi càng muốn yêu em.

Quả thực sau khi bức tranh đã hoàn thành người trong tranh giống tôi đến tám mươi phần trăm. Em nói đợi em rèn rũa sau này chắc chắn sẽ giỏi hơn. Hỏi ra mới biết em còn là tác giả truyện tranh trên mạng, từng có một cuốn được xuất bản.

Đến tối, tôi đưa em đi ăn ở một nhà hàng hải sản, qua điều tra tôi biết em thích ăn hải sản liền gọi mấy món ngon để em bồi bổ. Suốt bữa ăn, tôi ăn thì ít mà ngắm em thì nhiều.

Sau đó đưa em về ký túc, tôi mập mờ ám chỉ nếu em ở ký túc bất tiện thì chuyển đến căn hộ vẽ kia ở cũng được, nhưng em lại ngây ngốc không hiểu hoặc là cố tình không hiểu. Tôi biết tôi hơi vội vàng rồi. Quen em mới được hơn hai tuần đã như muốn bao nuôi em đến nơi.

Nhìn em đi lên phòng, tôi mới trở về căn hộ của mình.

Mấy tháng cứ trôi qua như thế, trên trường gặp nhau liên tục, buổi chiều thì thi thoảng tôi lại mua đồ ăn vặt cho em. Hiếm khi lại rủ được em đi ăn tối. Cứ mỗi chủ nhật là tôi lại được ở bên em cả một ngày, ngắm em không kiêng dè. Khoảng thời gian đó hạnh phúc vô cùng.

Mối quan hệ của chúng tôi càng ngày càng thân thiết. Thậm chí bây giờ, em còn hồn nhiên ôm cổ khoác vai tôi mà không hề hấn gì. Tôi trêu em.

“Không biết ngượng nữa à?”

Em nghe vậy thì cười lớn, mất hết cả vẻ thục nữ lúc trước, thế nhưng càng không khiến tôi chán ghét em mà khiến tôi tăng thêm nhiều phần hứng thú, thấy yêu em nhiều hơn.

Nhưng kỳ thực tôi vẫn không dám mở lời yêu em do một lần vô tình gặp bạn cùng phòng của em, cô bạn đó nói em không hề yêu hay thích tôi, chẳng qua em chỉ vì tôi giàu mà tiếp cận tôi đó thôi.

Tôi lúc đó còn cười nói với cô bạn cùng phòng của em rằng:

“Xin lỗi vì phải nói câu này, là tôi tiếp cận cô ấy.”

Tuy rằng biết người bạn kia có ý xấu, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh trong lòng rằng em không yêu tôi, thế nên vẫn không dám mạnh dạn bước thêm bước nữa.

Một lần, giữa đêm tôi bị đánh thức bởi chuông điện thoại. Thật bất ngờ là em gọi đến, tôi không chần chừ nhấc máy ngay. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của em, tôi giật mình bật dậy khỏi giường, nhanh nhanh chóng chóng phi thẳng tới ký túc xá em ở.

Thấy em hơn mười hai giờ đêm vẫn đứng ngoài sân, có lẽ là không được vào vì quá giờ. Em nhỏ bé trong đêm gió, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến tôi đau lòng vô cùng, chẳng nghĩ ngợi nhiều đi đến ôm lấy em.

Em trong lòng tôi khóc lấy khóc để nói bạn cùng phòng cãi nhau với em, còn kéo bè kéo cánh bẫy em khiến em không thể vào trong. Em ở ngoài sợ đến phát khóc. Tôi sốt ruột an ủi em mấy câu.

Đưa em về căn hộ mình ở, để em nằm trên giường. Em khóc nhiều sau đó thì ngủ thiếp đi. Tôi vận dụng quan hệ của mình để điều tra, nhìn tin nhắn gửi đến. Biết được hóa ra em vì tôi mà gặp không ít chuyện.

Ở ký túc bị bạn ghen ghét, không ít lần gây khó dễ, ở trường thì bị chỉ trỏ bàn tán. Ấy vậy mà tôi không hề biết gì, vẫn vô tư ở bên cạnh em như vậy. Cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nhìn em, tôi không nhịn được mà hôn lên trán em. Em ngủ không ngon giấc, thi thoảng lại nói mớ, tôi lờ mờ nghe được em gọi mẹ, có lẽ em nhớ mẹ rồi…

Sau đấy, không ngờ tôi lại nghe thấy em gọi tên tôi, trong lòng xao xuyến khó kiềm chế hôn lên đôi môi em. Ban đầu tôi chỉ có ý định hôn nhẹ, nhưng khi chạm vào môi em, tôi không kìm được lòng, nụ hôn càng ngày càng sâu.

Có lẽ em bị tôi đánh thức, mắt hé mở. Nhìn em định nói gì mà đã bị nụ hôn của tôi chặn lại, thành ra câu nói đó trở thành những âm thanh mờ ám.

Em không đáp trả lại nụ hôn của tôi, mấy giây sau liền đưa tay đẩy người tôi ra, nhưng sức em rất yếu giống như muỗi vậy. Tôi giữ lấy tay em, trong ánh sáng mập mờ của ánh đèn vàng, em nhìn tôi trân trân có lẽ là không ngờ tôi sẽ hành động như vậy.

Tôi nói, nhưng giọng nói lại không có vẻ hối lỗi vì hành vi sai trái.

“Đừng nhìn anh như vậy.”

Em cũng nghe lời mà không nhìn tôi nữa, nghiêng đầu sang một bên, vẫn chẳng nói gì khiến tôi sốt ruột lắm.

Cánh cổ em hiện ra trước mắt tôi, không nhịn được tôi lại hôn xuống. Lần này cảm nhận rõ ràng em run rẩy, nhưng tôi vẫn không dừng lại thậm chí còn mạnh bạo để lại những dấu vết trên đó, tay lần mò đến áo của em.

Hơi sững lại để bên tai em mấy chữ.

“Cho anh?”

Lúc nhận được cái gật đầu của em, lòng tôi hớn hở, sung sướng vô cùng.

Nhanh chóng làm điều mà chính mình luôn khao khát lâu nay. Khi ở trong em, một khoái cảm chưa từng có dâng tràn trong lòng. Tôi đã chính thức phá đi bức tường trong em, em dưới tôi đang ngân nga những giai điệu tuyệt vời…

Buổi sáng, vừa hay là cuối tuần. Nhìn em bên cạnh vẫn ngủ say, gương mặt mệt mỏi. Dưới chăn là cơ thể không một mảnh vải của tôi và em đang áp sát nhau, thật khiến cho tôi lại muốn thêm nhưng vì đêm qua đã hành em lâu như vậy. Tôi đành miễn cưỡng nhịn xuống nhẹ nhàng vén chăn rồi đi vào trong phòng tắm. Trước khi đi không quên đặt lên trán em một nụ hôn.

Sau khi tắm xong em vẫn chưa tỉnh, tôi nổi hứng đi làm đồ ăn sáng cho em, thực ra bữa sáng hay bữa trưa thì tôi chẳng biết vì bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi.

Đến lúc mở tủ lạnh lại thấy chống trơn, kỳ thực lâu rồi tôi không tự nấu ăn nên cũng lười mua đồ. Lúc này tôi đành lấy áo khoác rồi đi xuống siêu thị ở tầng một mua đồ.

Đến lúc trở về thì trên tay đã có không ít túi lớn túi nhỏ. Mở cửa, tôi hơi sững người, mẹ tôi từ khi nào đã xuất hiện ở bên trong phòng khách.

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn quái vật, tôi không biết bà đã gặp em ở trong phòng tôi hay chưa, khả năng cao là rồi. Quả đúng là như vậy, mẹ đi đến kéo tai tôi.

“Mẹ về mà không đến thăm hóa ra con ở đây lại gian díu với con gái nhà người ta hả?”

Tôi chẳng kịp nghĩ gì chỉ bảo mẹ nói khẽ thôi không em tỉnh. Ai ngờ càng khiến mẹ giận, nhưng giọng của mẹ đã hạ xuống không ít. Tôi tránh khỏi tay mẹ, đi đến đặt túi đồ lớn nhỏ lên kệ bếp rồi đi tới nhìn mẹ.

“Con quên.”

Nhưng mẹ không trách cứ gì nhiều, hỏi tôi vẫn chưa ăn sáng đúng không. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi thấy mẹ đi vào phòng bếp xắn tay áo định nấu cho tôi một bữa. Tôi hớn hở, mẹ bình thường nấu ăn rất ngon.

Sau khi nấu xong, có lẽ do hương thơm của thức ăn đã đánh thức em dậy. Tôi vào phòng vừa hay thấy em ngồi dậy, lập tức đi đến đỡ em.

Em nhìn tôi đầy giận dỗi mà hất tay ra. Nhìn em như vậy tôi càng thấy yêu hơn, mặc em đẩy mình vẫn cứ cố chấp ôm lấy em.

“Vào tắm rồi ra ăn cơm, mẹ anh đến.”

Chợt, tôi thấy em khưng lại, hành động đẩy ra của em cũng biến mất. Bên tai vang lên giọng nói của em:

“Hãy nói rằng em đang nằm mơ.”

Tôi bật cười, cũng nói với em:

“Em đang nằm mơ.”

Em nghe xong thì suýt bật khóc cũng may là tôi dỗ dành kịp, nói rằng mẹ tư tưởng thoáng sẽ không khó khăn.

Em tạm an tâm hơn, sau đó lại nói với tôi.

“Sao giống như em đang ra mắt mẹ người yêu vậy?”

Tôi nói:

“Còn không phải hay sao?”

Em cau có nhìn tôi.

“Em làm người yêu của anh từ bao giờ thế?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play