Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 2


10 tháng


Em xem rất nhanh, chứng tỏ em luôn online, như thế càng khẳng định lời mời kết bạn của tôi trước đó em phải cân nhắc mãi mới đồng ý. Đợi khoảng mấy chục giây đã thấy em trả lời lại: “Xin chào.”

Quả thực là khô khan, nhưng đối với tôi lúc ấy nó giống như một câu nói tình cảm khiến tôi sướng hết cả người. Có điều lại không biết nói gì, chỉ sợ nói sai rồi em sẽ không rep nữa.

Nghĩ một lúc lâu, tôi mới nghĩ ra. Đành soạn một tin nhắn: “Xin chào, mình là Dương Quốc Trọng. Mình có việc cần phiền đến bạn. Bạn có rảnh không?”

Em luôn xem rất nhanh, cho tôi cảm giác là em đang chờ tin nhắn của tôi vậy.

Em nhắn: “Anh là Dương Quốc Trọng đẹp trai cùng trường với em đó sao?”

Tôi nhìn chữ đẹp trai trong tin nhắn của em mà nở cả hoa mũi, nhẹ "ưm" nhưng lại sợ em nghĩ mình tự luyến nên tôi đành nói, cảm thấy nhắn tin rất phiền phức nên trực tiếp ghi âm luôn: “Chính là đàn anh của em đây, không ngờ là em biết đến anh.”

Ai ngờ lần này em xem xong rất lâu sau mới rep, khiến cho tôi sốt hết cả ruột: “Anh nổi tiếng như vậy đương nhiên là em biết.”

Một tin tiếp được gửi đến:

“Tìm em có việc gì thế ạ?”

Tôi cảm thấy em là một người lễ phép, thấy yêu thích em hơn một chút. Toàn bộ tin nhắn về sau đều dùng thu âm. Tôi không trả lời em vội mà hỏi em:

“Muộn rồi em vẫn chưa ngủ sao?”

Tin nhắn của em gửi đến bảo em vẫn đang học. Tôi nghĩ ngợi có phải tôi đang làm phiền em khiến em không thích: “Anh làm phiền em rồi.”

Em gửi đến một tin:

“Không sao đâu, thực ra em đang vẽ.”

Tôi trong lòng “ồ” lên một tiếng, thuận đà mà nói với em rằng tôi đang cần một người vẽ cho mình, từng xem qua bức tranh em nộp cho giảng viên rất xuất sắc, thế nên muốn thuê em vẽ cho mình.

Lần này em lại trả lời khá lâu, có lẽ em đang suy nghĩ. Thực lòng không biết tâm tư em ra sao, liệu em có đồng ý hay không.

Mãi sau, tôi đành phải gửi thêm một tin.

“Nếu em cảm thấy vẫn chưa thể đồng ý thì cứ nghĩ thêm, hôm nào rảnh gặp anh, anh cùng em trao đổi.”

Cô ấy "vâng" nhẹ.

Sau đó hai chúng tôi nói chuyện phiếm tới rất khuya, em rõ ràng là một người dễ gần, cũng rất thân thiện, nói với tôi khá nhiều.

Tôi vẫn luôn không cho em cơ hội bỏ qua tin nhắn của mình, mấy hôm luôn nhắn tin với em. Còn định kết bạn facebook, nhưng em nói em vốn đã theo dõi tôi từ lâu.

Kỳ thực, facebook của tôi rất hot có tận hơn chín mươi nghìn lượt theo dõi nên vô tình bỏ qua em là điều không tránh khỏi. Để chuộc lỗi tôi chủ động xin link rồi gửi lời mời cho em, còn tiện đà kiếm cớ mua trà sữa cho em nữa chứ.

Sau khi mua trà sữa, tôi không ngần ngại mà mang đến ký túc xá cho em. Đứng đợi em dưới sân, lòng tôi ngổn ngang cảm xúc. Tôi còn ảo tưởng rằng chúng tôi đang yêu nhau nữa cơ.

Năm phút sau, em chạy từ trên tầng bốn xuống, thở hổn hển nhìn tôi, hai má hồng hồng xấu hổ. Tôi đoán có lẽ em không nghĩ rằng tôi sẽ đến thật.

Đây là lần đầu tiên từ khi chính thức biết nhau chúng tôi gặp mặt như vậy, cả hai không tránh được ngại ngùng, thế nhưng là một đấng nam nhi tôi vẫn chủ động bắt chuyện với em:

“Trà sữa của cô gái đây, không biết em thích uống vị gì nên anh mua tạm vị bạc hà.”

Em nhìn tôi vẫn là một bộ ngượng ngùng nhưng đã có ý cười.

“Em thích uống vị bạc hà.”

Lúc nghe được em nói vậy, tôi còn cảm khái bản thân mình thật giỏi.

Sau đó chúng tôi cùng nhau ngồi ở ghế đá dưới sân nói chuyện mấy câu, em bảo em không ngờ rằng tôi đến nên chưa chuẩn bị được tâm lý. Quả thực tôi biết bên ngoài em rõ ràng nhát gan hơn trong tin nhắn.

Sau này tôi mới biết, hôm đó em quả thực đã rung động. Em kể rằng quá nhiều người đã thất hứa với em, nên khi tôi chủ động như vậy khiến em không khỏi cảm thấy nhiều phần thiện cảm với tôi.

Tôi vận dụng quan hệ của mình, biết lịch học của em như nào. Ở trường cứ canh đúng giờ em đi ăn cơm liền đi ăn với em. Em hay ăn ở căng tin, thế nên tôi cũng tập ăn ở căng tin chứ bình thường đều đi nhà hàng với bạn.

Giả vờ vô tình nhìn thấy em đang ngồi ăn, còn gọi em, vẫy tay với em. Em nhìn tôi đầy bất ngờ, cười xấu hổ. Tôi thắc mắc, bọn tôi quen nhau cũng một thời gian rồi sao em vẫn cứ như lần đầu thế.

Tôi không quan tâm em đang ngồi ăn với bạn mà đi đến ngồi xuống đối diện với em, cùng em ăn cơm. Nhìn em chưa mua nước tôi liền mua nước cho em. Em ngượng ngùng nhận lấy, hỏi tôi cũng cùng ca học với em hay sao.

Tôi gật đầu, còn giả bộ hỏi em có những ca học nào, sau đó nói dối rằng đều trùng ca với tôi, báo hại cậu bạn thân bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O sau khi em đã rời đi mới dám khen trình độ lừa tình gái của tôi cao tay.

Tuần thứ nhất quen em tôi vẫn còn kiêng dè, nhưng từ tuần thứ hai sức tấn công của tôi đã mạnh hơn nhiều. Hằng ngày đều cùng em ăn trưa, tần suất gặp nhau nhiều hơn, em cũng nói chuyện với tôi nhiều hơn. Thậm chí tôi còn nhận ra em dần dần đã bớt ngượng ngùng hơn khi gặp tôi, thi thoảng đùa bỡn với tôi. Tôi biết, lá chắn phòng bị của em đang dần dần được gỡ bỏ.

Sau khi học xong buổi chiều liền rủ em đi ăn tối. Còn bàn bạc công việc để em vẽ vời cho mình. Nhưng thật sự rủ em đi chơi còn khó hơn cả thuê em vẽ cho mình, bằng chứng là tôi rủ em đi ăn tối mà em liên tục từ chối. Tôi cũng không vừa, mua đồ ăn trực tiếp mang đến cho em, còn nói:

“Ngại ra ngoài thì để anh mang đến cho em.”

Trước khi ra về còn dặn dò em cuối tuần nhất định phải ra ngoài với tôi lần này là vì công việc chứ không phải chơi bời.

Em đồng ý, tôi dần dần nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của em.

Cuối tuần đó, tôi đến đón em đi. Em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đẹp thanh thuần thoát tục. Cũng may là tôi không có đi mô tô nếu không báo hại em lại phải chạy lên thay đồ rồi.

Tôi chủ động mở cửa xe cho em, khi lên xe liền thắt dây an toàn cho em. Lúc ấy, nhìn em nín thở thật muốn ôm hôn em một hồi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Tôi lái xe đưa em đến một căn hộ khác của mình, nơi đây đã được cải biến để làm phòng vẽ tranh.

Lúc đi trong thang máy, em trêu tôi:

“Không phải anh định đưa em lên phòng rồi giở trò đồi bại với em đó chứ?”

Lúc đó tôi thật muốn trả lời là: Anh cũng muốn làm thế lắm.

Nhưng sợ em giận nên tôi chỉ nói:

“Anh là một người có văn hóa.”

Em nghe xong thì bật cười, nhìn em cười xinh đẹp, tôi tự nhủ liệu có rút lại được câu nói vừa rồi không?

Sau khi vào phòng, nhìn thấy căn phòng tôi đã chuẩn bị thì em vui vẻ lắm, chạy đến ngó tới ngó lui đống màu vẽ và xấp giấy. Trông em muốn ôm chúng vào lòng nhưng phải kiềm chế, tôi bật cười, trêu em giống trẻ con.

Em tâm sự rằng muốn mua đống đồ này đã lâu nhưng kinh tế của bản thân không cho phép. Tôi được đà đưa hợp đồng ra cho em nói:

“Em làm thợ vẽ cho anh, tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả căn hộ này thuộc về em."

Lúc ấy, ánh mắt em sáng lên nhưng được một lúc thì lại tắt ngấm:

“Nhìn xem, em giống như đang đào mỏ anh vậy.”

Tôi mỉm cười.

“Cứ cho là thế đi. Anh rất sẵn lòng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play