Thanh Xuân: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 1


10 tháng


Tôi gặp em trong buổi hòa nhạc chào mừng tân sinh viên của trường. Khi ấy em thật là nổi bật giữa mấy nghìn sinh viên chen chúc. Nghĩ lại lúc đó đúng là có duyên.

Được mệnh danh là soái ca, từng được các nữ sinh trong trường bình chọn là nam sinh đẹp nhất. Họ dùng những lời khen có cánh đối với tôi như là: lạnh lùng, đẹp trai giống nam chính trong những cuốn tiểu thuyết, có nụ cười ấm áp... mà quan trọng gia đình tôi lại thuộc dạng giàu có.

Bố kinh doanh đá quý, mẹ là giảng viên quốc tế, chính vì vậy từ nhỏ đã sống xa bố mẹ. Cuộc sống thiếu vắng tình yêu thương của bố mẹ không khiến tôi cảm thấy bế tắc.

Vừa đỗ đại học, đã được bố tặng cho một căn chung cư cao cấp, cùng một em siêu xe cực ngầu. Vì thế khi vừa vào trường đã nổi bật hơn người. Chưa đến một tháng liền nổi tiếng toàn trường, không ai không biết đến tôi.

Tôi không phải trạch nam, bình thường ăn chơi quậy phá nhưng vì thông minh nên thành tích học vẫn rất tốt.

Trong trường hay ngoài xã hội đều có rất nhiều các bạn nữ tán tỉnh, chủ động làm quen với tôi. Thế nhưng tôi không bao giờ có ý định yêu đương, vì cảm thấy nhạt nhẽo và tôi thấy tình yêu là một thứ gì đó sến sẩm vô cùng.

Lên năm hai đại học một cách thuận lợi, lúc này các em tân sinh viên bắt đầu nhập học rất náo nhiệt. Trường tôi tổ chức một buổi hòa nhạc lớn, mời ca sĩ hàng đầu về. Tuy nhiên tôi chẳng mấy hứng thú, bị hội bạn kéo đi một cách không tình nguyện.

Hôm ấy, em mặc chiếc áo phông dáng thụng màu xanh, đi kèm quần dài cùng một đôi giày đơn giản. Tóc em buộc gọn gàng còn khoác một chiếc túi. Giữa sân trường muôn vàn người, tôi vô tình được ông trời cho gặp em, đứng gần em. Căn nguyên của việc này chính là em - một fan chân chính của ca sĩ được mời về, chuyện này thì sau này tôi mới biết.

Lúc ấy em rất náo loạn, ầm ĩ gọi tên thần tượng, còn quẩy rất sung. Năng lượng của em dường như truyền cả ra những người xung quanh khiến cho cả một khu chỗ em náo nhiệt tưng bừng, tôi cũng bị hòa vào trong đám ấy. Tôi vô thức chú ý đến em.

Lúc chuyển giao giữa thần tượng với DJ cả hội trường rơi vào trầm lắng. Rất nhiều người do quẩy sung quá mà mệt nên đã ngồi xuống sân trường. Tôi lúc này bị dồn đến gần sát chỗ của em.

Nhìn em khó xử muốn ngồi nhưng lại không còn chỗ hoặc có lẽ do phía dưới đất bị bẩn. Tôi tình nguyện ngồi thụp xuống, sau đó đưa chân ra cho em ngồi lên bàn chân mình. Em cảm nhận được, liền quay ra nhìn tôi. Lúc này tôi mới đích thị nhìn rõ khuôn mặt em.

Em nhìn tôi rồi đơ ra mấy giây, một người từng trải như tôi không ngờ lúc ấy lại hơi ngại, nhìn em cười trừ. Có lẽ em không ngờ có một soái ca đẹp trai tình nguyện làm ghế cho em thế, nên cũng cười rạng rỡ với tôi sau đó liền quay đi.

Tôi thấy hơi hụt hẫng, bình thường ai nhìn thấy tôi cũng đều muốn bắt chuyện rồi còn xin hình thức liên lạc ấy chứ. Chỉ là sau đó cảm nhận được em đã ngồi tự nhiên hơn một chút.

Tôi mượn được chiếc quạt tay rồi không ngần ngại quạt cho em, thế nhưng cũng chẳng đổi được cái nhìn từ em. Xung quanh không chỉ mình tôi quạt cho em mà còn có những người đàn ông khác.

Em không xinh đẹp xuất sắc, đường nét không hoàn hảo nhưng kết hợp lại thì cũng gọi là ưa nhìn. Trong buổi hòa nhạc như này, em nổi bật không phải vì xinh đẹp mà do chính năng lượng em truyền ra.

Sau khi DJ xuất hiện nhạc bắt đầu lên, em lại say mê trong những điệu nhảy cơ thể hòa cùng với âm nhạc. Một mình em giữa đám người, tôi bị tách rời khỏi em khi một đám con trai đang tạo thành vòng tròn rồi kéo em vào giữa họ. Tôi tiếc nuối nhìn theo nụ cười của em.

Em hòa đồng với đám người ấy rất nhanh…

Đó là lần đầu tiên tôi để ý một người xa lạ nhiều như vậy.

Sau tối hôm đó cũng chẳng gặp lại em. Mãi đến hai tháng sau, khi nhịp học đã dần ổn định tôi vô tình bắt gặp em trên sân trường.

Lúc đó, nhóm tôi đang phải làm một video phỏng vấn, một đám người nổi bật thu hút không ít người xem đứng gần đó. Tôi cầm máy quay đời mới nhất đang xem lại những video đã phỏng vấn trước đó. Sau khi cảm thấy ổn áp, đang định cùng nhóm bạn ra về thì tôi chợt khựng lại. Tôi nhìn thấy em.

Thế là ngăn cản hết đám bạn đang định về, tôi nói:

“Phỏng vấn thêm đi, chưa ổn lắm.”

Vì tôi vừa đẹp trai còn giỏi, hiện tại lại là nhóm trưởng thế nên mọi người đa phần đều nghe lời tôi, thế nhưng vẫn có người hỏi.

“Sao cậu vừa bảo là ổn rồi cơ mà?”

Tôi bình thản trả lời, bước chân dần di chuyển về hướng em:

“Chợt nhớ ra có chỗ bị lỗi.”

Sau đó lại nói với hai bạn nữ phụ trách phỏng vấn:

“Phỏng vấn hai bạn kia đi.”

Có người nhìn em, rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.

“Không được xinh lắm, chất lượng video sẽ đi xuống.”

Tôi không vui mà nhìn cậu bạn ấy, ánh mắt phần lạnh lùng. Bạn ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Có lẽ sự xuất hiện của một nhóm người quần áo lồng lộn trai xinh gái đẹp như bọn tôi khiến cho em cùng cô bạn đi bên cạnh giật mình.

Bạn nữ trong nhóm tôi chào em với bạn sau đó xin phỏng vấn. Tôi ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn máy quay. Khi bắt đầu, chính là hỏi về thông tin tên tuổi của em.

Điều tôi mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Em nói em tên Nguyễn Yến Mai, sinh viên chuyên ngành hội họa... thật không ngờ em lại học vẽ đấy.

Nhìn em có vẻ xấu hổ khác hẳn với cô gái tự tin tỏa sáng vào buổi hòa nhạc hai tháng trước. Như thế càng khiến tôi tò mò về em hơn.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là tìm Zalo của em. Tôi đâu ngốc mà bỏ qua cơ hội có được cách liên lạc với em, trước đó đã âm thầm bảo với bạn nữ trong nhóm kiếm cớ lấy số điện thoại của em rồi.

Giây phút nick Zalo của em hiện lên, lòng tôi vui sướng không lời nào tả xiết. Tôi không ngần ngại mà nhấn kết bạn. Vì sợ em sẽ không đồng ý, tôi phải soi đi soi lại Zalo của mình xem có sạch sẽ hay không. Sau đó còn update ảnh đại diện là một bức ảnh nghiêm chỉnh được thợ ảnh chụp cho, thật ra thì nghề tay phải của tôi là đi học, nghề tay trái là mẫu ảnh.

Thế nhưng, phải đến hai hôm sau em mới chấp nhận lời mời kết bạn của tôi. Tôi có kể chuyện này cho bạn thân của mình, vậy mà cậu ta lại dám bảo em là: xấu còn chảnh. Kết quả là hắn bị tôi dạy dỗ một bài học nên người, ai bảo dám chê em xấu cơ chứ.

Nằm trên giường, tôi nhìn nick Zalo của em đang hoạt động mà hồi hộp vô cùng. Muốn nhắn tin cho em chỉ sợ em nghĩ tôi là người xấu. Mà không nhắn thì bản thân day dứt, rất muốn nói chuyện với em.

Cuối cùng lấy hết can đảm, tôi gửi một nhãn dán con gấu ‘say Hi’.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play