Thời điểm Nguyễn Tứ giúp cái người khóc nhè kia lau nước mũi, làm sao cậu ngờ được có ngày, người khóc nhè đó lại “lau” (*) cậu chứ!!!
(*): nguyên văn là”loát”, tác giả dùng 2 từ loát cho câu trên, loát đầu tiên nghĩa là lau, loát thứ hai, có chút chơi chữ và ẩn ý, tức là chỉ việc dùng tay vuốt vuốt bộ phận đó.
Nhưng cậu vốn là một người uy phong, dũng mãnh như hổ, cái người khóc nhè đó lại gọi cậu thành