Chương 10:
Cái gọi là ánh đèn sân bóng bên cạnh Nhị Trung cũng giống như vậy, đến khoảng mười giờ còn chơi chưa hết hứng.
Dưới đèn đường có con bù hong đang lượn lờ, Tần Tung khoác áo khoác lên vai rồi thổi con bù hong đang bay đến trước mặt, ánh mắt thỉnh thoảng lưu luyến trên người đôi tình nhân đang chào tạm biệt.
Nguyễn Tứ có thể cảm nhận được cậu đang không còn kiên nhẫn, đành làm thủ thế khoa tay kêu cậu đợi một lát nữa.
Tần Tung "cụp cụp" một tiếng cắn nát kẹo bạc hà.
Lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy.
Hai mươi phút sau, hai người cùng trở về.
Trên con đường về tiểu khu không có mấy người, ban đêm mát mẻ, hai người đi chậm rãi, lắc lư qua lại.
"Không đưa người ta về nhà sao?" Tần Tung mở miệng hỏi, "Đêm hôm khuya khoắt chỉ có một mình chị ấy."
"Người ta không cần." Nguyễn Tứ đi tới, thuận tay trượt vào túi quần Tần Tung lấy ra một viên kẹo, nói: "Xe của ba cậu ấy dừng ở bên ngoài chờ đó, anh đưa về nhà sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Tần Tung nghiêng mắt, "Chị ấy gặp bạn trai còn mang theo ba ba, các anh tiến triển nhanh ghê."
"Ặc," Nguyễn Tứ đột nhiên lùi lại một bước, ánh mắt xăm xoi, "Sao lại nói chuyện chua thế."
Đôi mắt anh đen láy, lúc nhìn chằm chằm Tần Tung còn mang theo chút trêu đùa và ngạo mạn, giống như là khiêu khích, lại giống như ——
"Không phải là em thích cậu ấy đó chứ?"
Đèn đường "xẹt" một tiếng lấp lóe, Tần Tung bước lại gần Nguyễn Tứ.
Lúc này hai người cao xấp xỉ nhau, Tần Tung ngang nhiên xông qua như thế, vẻ mặt trong bóng tối mơ hồ không thấy rõ.
Cậu không lập tức phản bác, chỉ nói một câu.
"Đầu óc anh quả nhiên bị lừa đá."
Nguyễn Tứ ngả ngớn huýt sáo một cái, "Chỉ đùa chút thôi mà, hôm nay em sao sao ấy nhỉ.
Có chuyện gì không thoải mái hả?" Anh đưa cánh tay ôm vai Tần Tung, nói: "Anh giải quyết giúp em."
"Trời nóng đến nỗi chỗ nào em cũng không thoải mái," Tần Tung nói: "Đừng dựa vai, nóng."
"Tính tình lớn nhỉ." Nguyễn Tứ nói: "Vừa rồi nói chuyện gì với Khổng Gia Bảo đó?"
"Nói đến tổ chức Hoàng kim cô lang, đồng chí chủ tịch đã phụ lòng mọi người." Tần Tung nhìn anh lột vỏ kẹo, ánh mắt lia bốn phía tìm kiếm thùng rác.
Không hề nói gì mà nhận lấy thuận tay nhét vào trong túi quần mình.
"Với cái thân hình của cậu ta, nói thế nào cũng phải là Hoàng kim cô hùng chứ." Nguyễn Tứ dừng một chút, nói: "Về sau mỗi buổi sáng vẫn như cũ, nhưng lúc tan học cậu ấy muốn đi cùng chúng ta."
"Được." Tần Tung nhẹ nhàng đá văng cục đá, bình thản nói: "Để chị ấy đi cùng."
"Bóng đèn 1m78, mang ra ngoài có chút mặt mũi đó." Nguyễn Tứ cười: "Buổi sáng chờ em dưới lầu, mỗi ngày dậy sớm chút đi tổ tông."
Hai người đến dưới lầu, Tần Tung nói: "Khi trở về em sẽ đặt báo thức.
Chỉ là đến giờ anh phải rung chuông gọi em để phòng vạn nhất."
"Vậy phải xem tâm trạng rồi." Nguyễn Tứ cất bước lên bậc thang, đi vài bước lại quay ngược lại nói: "Việc này phải giữ bí mật với mẹ anh."
"Xem tâm trạng." Tần Tung ném vỏ kẹo vào thùng rác, nói: "Không có phí bịt miệng còn muốn người ta giữ bí mật? Anh quá ngây thơ rồi."
"Được thôi," Nguyễn Tứ dựa vào hành lang, "Em được đó Tần Tung, càng ngày càng cứng rắn đúng không? Muốn phí bịt miệng gì đây."
Tần Tung vô cùng tiếc nuối nói: "Anh cũng không phải con gái, không ôm ôm hôn hôn nâng cao cao được, việc khác thì không cần gì."
"Cô gái nào có thể nâng cao cao em được?" Nguyễn Tứ nhảy xuống từ trên bậc thang, rồi ngồi xuống ôm lấy chân Tần Tung ——
Kết quả không nâng lên được.
Ngược lại còn bị Tần Tung nâng eo lên.
Nguyễn Tứ "Đệt" một tiếng, vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Hai đứa đang làm gì đó." Đúng lúc Lý Thấm Dương ra ban công dọn quần áo, nằm sấp trên lan can tò mò nhìn, nói, "Tiết mục đặc biệt đêm khuya? Hai bạn gay hẹn hò không muốn người biết..."
"Đệt," Tần Tung trực tiếp ném Nguyễn Tứ xuống, nhỏ giọng nói: "Cô ấy cũng biết đến gay?!"
"Lướt Weibo." Nguyễn Tứ bị ném tê chân, nhảy nhảy mấy cái, thúc cùi chõ với cậu nói, "Mẹ kiếp, con mẹ nó em thật sự ném anh hả! Em không sợ ném luôn vào trong thùng rác à?"
"Ha," Tần Tung cười ra tiếng, "thiếu chút nữa thôi."
"Vào nhà đi." Lý Thấm Dương nói: "Tối nay Tung Tung qua bên này nhé, hai đứa con có thể trò chuyện tiếp."
"Nói gì chứ, có gì để nói đâu, ngày nào cũng gặp, dính quá rồi đó." Nguyễn Tứ rút vào hành lang, "Về nhà về nhà."
"Dì Thấm," Tần Tung gọi Lý Thấm Dương, thấy Nguyễn Tứ quay đầu lại cảnh cáo cậu, cậu chậm rãi nói, "Ngủ ngon nha."
Nói xong mỉm cười rồi mới lên lầu về nhà.
Hôm sau là chủ nhật, lúc Tung Tần rời giường Nguyễn Tứ đã không còn ở nhà.
Cậu nằm sấp trên lan can phơi nắng một lát, chuông vang lên nửa ngày cũng không thấy Nguyễn Tứ ra thì đoán được người này đã đi ra ngoài hẹn hò.
Buổi sáng luyện đàn luyện đến một nửa thì điện thoại riêng trong nhà vang lên.
Tần Tung nhận, bên kia Khổng Gia Bảo ầm ĩ, hẳn là đang trên đường.
Mập Mạp nâng giọng hỏi: "Em trai à, đi ra ngoài chơi không? Nguyễn Tứ cũng ở đây."
"Ở đâu?" Tần Tung hỏi.
"Đường Xuân Quang mới mở công viên trò chơi.
Em đến nhanh lên, bọn anh đang ở..."
"Không đi." Tần Tung lật nhạc phổ, nói: "Lê Ngưng cũng ở đó hả? Bóng đèn 1m78 em cháy đến hoảng rồi."
"Đến đi," Khổng Gia Bảo nói: "Trước kia chẳng phải cũng cùng chơi như thế sao.
Hôm nay Lê Ngưng còn mang theo cơm nắm, cùng làm với Hạ Tịnh đó." Nói đến Lê Ngưng cậu liền kích động, "Tới đi tới đi tới đi! Bỏ lỡ rất đáng tiếc..."
Hạ Tịnh chính là bạn gái nhỏ của Nguyễn Tứ.
Nguyễn Tứ cắt ngang điện thoại, hỏi: "Một mình em ở nhà làm gì?"
"Luyện đàn." Tần Tung gõ gõ phím đàn.
Nguyễn Tứ biết mỗi tháng Thư Hinh đều lên kế hoạch luyện tập cho cậu, quá hạn hoàn thành sẽ bị phạt.
Thế là do dự một lát rồi nói: "Vậy được rồi, buổi chiều về mua bánh Jianbing cho em."
Cúp điện thoại phát hiện Khổng Gia Bảo khinh bỉ nhìn mình, Nguyễn Tứ ném điện thoại cho cậu, cậu nói: "Nắng to 34° mà cậu cho em ấy ăn bánh Jianbing?"
Nguyễn Tứ nói: "...!Thuận miệng nói thôi."
Giữa trưa Tần Tung không ngủ mà vẫn luyện đến gần bốn giờ chiều.
Phím đàn đen trắng vang thành khúc nhạc dưới từng ngón tay, cậu lại rất khó có được vui vẻ từ dương cầm.
Cho tới hôm nay cậu luyện đàn vẫn vì hoàn thành kế hoạch luyện tập mà Thư Hinh sắp xếp, giống với mỗi một ngày làm đề hay đọc bài, dương cầm cũng không thể làm cậu sinh ra cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
Chính vì như vậy nên Thư Hinh mới thất vọng.
Ca khúc không có tình cảm thì không cách nào đả động đến ai được.
Thậm chí nó còn không chạm đến trái tim của người đàn thì làm sao có thể chạm đến nỗi lòng của người khác.
Điều này không chỉ là âm nhạc mà bất kể sáng tác nào cũng đều cắm rễ trên cảm giác.
Tình cảm có thể rót vào trong lúc vô hình, giác quan kích thích lắng nghe ở khắp mọi nơi.
Vừa đúng bốn giờ Tần Tung liền đứng dậy, không lưu luyến chút nào.
Cậu đến ban công kéo chuông, Nguyễn Tứ vẫn chưa về.
Trong tủ lạnh không có đồ uống, Tần Tung dứt khoát ra cửa đi đến quán trà sữa.
Tần Tung chào hỏi với ông chủ Không Muốn Xa rời, chờ đến lúc bên cạnh có người nhỏ giọng a một tiếng, cậu quay đầu nhìn, hóa ra là Hạ Tịnh.
Dáng vẻ của Hạ Tịnh rất ngọt ngào, là loại hình có thể làm cho nam sinh thần hồn điên đảo.
Cô cười lên còn có má lúm đồng tiền, hẳn là nhớ kỹ Tần Tung, nhiệt tình nói: "Là...!Em trai phải không?"
Tần Tung cầm kem, nói: "Chị là vị kia?"
Hạ Tịnh xấu hổ ba giây, ngượng ngùng nói, "...!Chị là...!Nguyễn Tứ..."
Lần này Tần Tung tiếp thu rất nhanh, cậu lễ phép mỉm cười, hỏi: "Xin chào, chị cũng thích uống trà sữa à?"
Hạ Tịnh gật gật đầu, vén tóc ra sau tai, "Trước kia không biết, được Nguyễn Tứ dẫn theo mới biết đến nơi này."
Tần Tung hơi gật đầu, "Vậy lần sau nhớ đến nhà chơi."
Hạ Tịnh giật mình, có hơi không hiểu cho lắm.
"Em cũng mời chị uống trà sữa, nhà ảnh có bột trà sữa mới mua." Tần Tung nhấp một hớp trà, chớp mắt với Hạ Tịnh, "Lần sau gặp lại."
Cái biểu cảm này Nguyễn Tứ làm mới thích hợp, bởi vì gương mặt Nguyễn Tứ ngày thường ngạo mạn, làm vẻ mặt này thì biết là kiểu phóng khoáng.
Thực tế mấy ngày trước gặp Tần Tung, Hạ Tịnh vẫn cảm thấy cậu không dễ tiếp xúc.
Nguyễn Tứ và cậu một người tùy tâm sở dục, một người hững hờ.
Nhưng giờ phút này cậu chớp mắt thế mà ngoài ý muốn rất có cảm giác.
Ngực Hạ Tịnh như hưu con xông loạn, khó khăn lắm mới ổn định lại, phát hiện Tần Tung đã đi xa.
Khuê mật lập tức dựa sát vào vai cô nói: "Đây chính là Tần Tung kia à..."
"Anh em tốt của Nguyễn Tứ." Hạ Tịnh che mặt, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua không thấy rõ, rất đẹp trai đó!" Tiếp theo còn "a a a" liên tục.
Khuê mật: "..."
***
Lon không bộp một tiếng rơi vào thùng rác, Tần Tung trực tiếp qua nhà Nguyễn Tứ.
Gõ hai lần cửa đã mở ra, Nguyễn Tứ mặc quần đùi và áo thun, nhấc chân chận cửa không cho cậu vào.
"Khai thật đi." Nguyễn Tứ nghiêng đầu dò xét cậu, "Đi đâu đó."
"Người cô đơn tịch mịch không cần thăm hỏi." Tần Tung dời mắt xuống nói.
Nguyễn Tứ tùy ý cậu nhìn, còn duỗi thẳng chân nói: "Trời sinh tư chất xinh đẹp khó không có chí tiến thủ, toàn Nhị Trung đều không có ai hơn."
"Oa tuyệt quá," Tần Tung không có biểu cảm nói, "Đẹp trai đến ngốc rồi, ặc, đẹp trai nhất vũ trụ."
Nguyễn Tứ: "...!Mẹ nó."
Hai người cùng cười phá lên.
Tần Tung vào cửa, Nguyễn Tứ dùng cằm chỉ chỉ tủ lạnh, "Không mua Jianbing, ăn kem ly đi."
"Hôm nay chơi vui không." Tần Tung cầm thìa, cầm theo kem ly ngồi lên Tatami.
Nguyễn Tứ lười biếng làm ổ trên sô pha phía dưới giá sách chơi 3DS, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tạm được."
Kệ sách phòng của anh chứa đầy sách, nhiều tiểu thuyết và manga được xếp gọn gàng.
Phía dưới bàn sách có một chỗ để đồ, một sắp tay áo cao su kích cỡ 188x260mm bản mềm xếp dày đặc.
Có thể trông thấy những tờ sổ tay này đều bị mài mòn, tất cả đều đã viết xong.
Bút máy trên bàn còn chưa đóng lại, nằm trên bản thảo viết một nửa.
Thói quen của Nguyễn Tứ là phác thảo đại cương lên giấy trước, rồi lại viết chính văn trong sổ tay.
Đang đến gần vị trí đặt kèn Saxophone, đó là quà sinh nhật năm trước Nguyễn Tứ dùng tiền tiết kiệm mua cho Tần Tung, hai người vẫn luôn giấu Thư Hinh, Tần Tung không có việc gì thì sẽ đến luyện một lát, tự học mà hiệu quả phi phàm.
"Mau ăn đi." Một chân Nguyễn Tứ gác lên đùi Tần Tung, cắn răng nghiến lợi đầu nhập quái vật thợ săn, "Ông đây cần chi viện!"
"Chờ chút đã." Tần Tung nói: "Em mới bắt đầu ăn."
Nguyễn Tứ càng nhanh càng treo, Tần Tung cũng có thể cảm giác được chân anh dùng sức trên đùi mình.
Đột nhiên anh ngồi dậy, cấp tốc cầm kem ly đi, quăng 3DS lên tay Tần Tung.
"Qua màn rồi ăn sau!" Nguyễn Tứ bảo đảm nói: "Anh cầm cho em."
Chém rồng rạch đuôi là khó nhất, thậm chí còn mang theo gió xoáy càng khó chém hơn.
Nguyễn Tứ dùng đại kiếm, ra chiêu chậm hơn so với những binh khí khác nhiều, yêu cầu kinh nghiệm phong phú, hoàn mỹ nắm giữ chêch lệch thời gian trong khi công kích BOSS.
Tháo tác của Tần Tung không nhanh không chậm, ngầu lòi cắt đuôi chém đầu, Nguyễn Tứ chỉ cái nào cậu chém cái đó.
Nguyễn Tứ vui vẻ, mỗi lần trầm trồ khen ngợi thì không nhịn được mà múc kem ly cho vào miệng.
"Đệt," Tần Tung không cần ngẩng đầu, "Không phải anh nói là chỉ cầm thôi à!"
"Kích động quá nên quên mất." Nguyễn Tứ ăn một miệng cuối cùng.
Tầm mắt Tần Tung không rời màn hình, nghiêng đầu "a" một tiếng, Nguyễn Tứ luyến tiếc múc tiếp mấy lần nữa.
Tần Tung nói: "Không cho ăn không qua màn!"
"Đệt." Nguyễn Tứ lập tức đưa lên bên miệng cậu, "Xin mời ngài."
"Đều là nước bọt." Tần Tung ghét bỏ.
"Nước bọt thì thế nào, nước bọt thì thế nào!" Nguyễn Tứ nhét một muỗng vào trong miệng cậu, "Nhiều lí do quá."
Tần Tung ngậm kem, nuốt xong nhìn sang Nguyễn Tứ, kết quả Nguyễn Tứ đang hồi hộp với cuộc chiến, thấy cậu quay đầu, trong lúc kích động đụng huyệt Thái Dương của cậu.
Tần Tung bị đụng tới hoa mắt, không lưu ý nên chém trượt, bị đuôi BOSS hất cho lật xe.
Tần Tung & Nguyễn Tứ: "..."
"Đồng chí, người bên ngoài xem không nên quấy rầy tuyển thủ dự thi đây là thường thức đó.
Có quy củ không? Hả?" Vẻ mặt Tần Tung có sự đáng thương khó có thể tin, "Anh còn ăn kem ly của em nữa."
Nguyễn Tứ đưa tay lên mặt đầy mồ hôi của cậu, "Làm tiếp một ván nữa anh mua trà sữa cho em."
"Ờ, trà sữa." Tần Tung chỉ huy nhân vật điên cuồng xoay quanh trước mặt NPC, "Trà sữa con mẹ anh."
Nguyễn Tứ: "..."
À hiểu, xù lông rồi..
Chương 11:
"Trà sữa... Mẹ nó làm sao?" Nguyễn Tứ hỏi.
"Trời nóng nực, không muốn uống." Tần Tung mở một ván mới, "Muốn uống trà thảo mộc."
"Trong nhà không có trà thảo mộc." Nguyễn Tứ duỗi thẳng chân, nói: "Cha anh uống một lần đã đau bụng, nào dám mua nữa."
Hai người chen chung trong một cái ghế sô pha, lúc này nóng đến đổ đầy mồ hôi. Nguyễn Tứ mở điều hoà rồi ngửa người trên ghế sô pha, cánh tay gác sau cổ Tần Tung, nhìn cậu thao tác.
"Có phiền não gì thì nói cho anh nghe đi." Nguyễn Tứ hỏi: "Em khó chịu chỗ nào?"
"Phụ đạo tâm lý à?" Tần Tung nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng nói: "Thầy ơi em đau ngực quá."
"Đau ngực à," Nguyễn Tứ lặp lại, nói: "Được rồi, xoa xoa cho em."
Ngón tay Tần Tung dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: "Vậy nhanh chút đi, sắp chết rồi."
Nguyễn Tứ bất động, chỉ quay đầu nhìn Tần Tung, cảm thán nói: "Ban ngày ban mặt câu dẫn thiếu nam nhà lành, còn cho xoa ngực."
"Là ai bày trước?" Đầu gối Tần Tung đụng đụng chân của anh, "Anh chân dài, nhường chút đi, cản trở em duỗi ra."
"Không cho." Nguyễn Tứ thờ ơ, "Vừa rồi đi mua trà thảo mộc hả?"
"Ừ," Tần Tung nói: "Gặp Hạ Tịnh."
"Trời nắng to, cậu ấy còn chưa về nhà?" Nguyễn Tứ trở mình, chen lấn với Tần Tung gần như muốn rơi xuống. Anh nói: "Hai người các em còn nói chuyện một lúc?"
"Chào hỏi thôi." Tần Tung nói: "Trông rất đáng yêu."
"Đương nhiên đáng yêu." Nguyễn Tứ bỗng nhiên kéo cổ áo Tần Tung, nói: "Lạ nha, chẳng phải bình thường không nhớ mặt người khác à? Chưa từng nghe em khen ai hết."
Tần Tung bị kéo nên cúi người xuống, vừa chơi game vừa nói, "Chưa từng nghe? Em là đứa thổi phồng chuyên nghiệp đấy, ngày nào cũng khen anh hết."
"Có vấn đề." Nguyễn Tứ nói: "Thật sự chỉ chào hỏi thôi?"
Tần Tung quét mắt nhìn anh từ trên cao, "Nói chuyện về anh một lát, mời chị ấy có thời gian thì đến nhà chơi."
"Cậu ấy là con gái, đến nhà chơi lỡ truyền ra sẽ không hay lắm." Nguyễn Tứ buông tay, "Chỉ là nấu ăn rất ngon."
Tần Tung bổ đầu bằng một nhát, kết thúc trò chơi. Cậu ném 3DS lên bụng Nguyễn Tứ, chống người nói: "Em có thể đổi tư thế không?"
"Lớn như vậy, có thể đổi đi đâu." Nguyễn Tứ nói.
"Không phải." Tần Tung cúi đầu nhìn anh, "Cái tư thế này giống như là em muốn hôn anh ấy."
Nguyễn Tứ: "... Cút đi."
Ban đêm Tần Tung không về nhà, bởi trong nhà không có ai, Lý Thấm Dương và Nguyễn Thành kêu cậu ở lại ăn cơm. Tần Tung đi theo Nguyễn Thành học được không ít món ăn, có thể làm trợ thủ trong bếp, luyện đao pháp có còn tư thế. Sau bữa ăn cậu và Nguyễn Tứ thay phiên nhau đi tắm, lúc trở về phòng thì thấy Nguyễn Tứ ngồi trước bàn viết lách.
Tần Tung không lên tiếng, lau tóc rồi lấy quyển manga từ trên giá sách xuống, làm ổ trên ghế sô pha đọc truyện, có thể nghe thấy tiếng bút máy viết lên giấy.
"Nói chút gì đi." Nguyễn Tứ không ngừng bút, "Anh chỉ sửa chút đề mục thôi, yên lặng quá sẽ chịu không nổi."
Tần Tung lật sang trang, "Truyện mới?"
"Không phải," Nguyễn Tứ tựa như cấn chỗ nào đó, ngòi bút bực bội quẹt quẹt lên trang giấy, nói: "Bản thảo bị trả về."
Tháng nào Nguyễn Tứ cũng gửi bản thảo mới ra ngoài, một sắp bản thảo dày được xếp chỉnh tề, thường phải chờ gần một tháng mới có phản hồi. Trong phòng ngủ Nguyễn Thành có máy tính, nhưng Nguyễn Tứ coi chuyện này như bí mật, ngoại trừ Tần Tung, kể cả Khổng Gia Bảo cũng không biết đến, cho nên rất ít khi dùng máy tính của Nguyễn Thành để gửi. Phần lớn bản thảo anh gửi là truyện ngắn, có nhà đăng tạp chí xã hội mạo hiểm sẽ viết kết cục của những bản thảo này. Phần sổ tay còn lại có hơn hai mươi bản, đối với Nguyễn Tứ, trong đó bảy phần đều là bản thảo phế, ngoại trừ Tần Tung thì chưa có ai đọc đến.
Viết tay trong một thời gian dài là chuyện khó khăn, đối với viết chuyện thì càng hơn thế. Tiến độ kịch bản trong đầu chạy nhanh, nhưng tốc độ tay lại khó mà đuổi theo kịp. Mài kén chỉ là việc nhỏ, thời gian gấp mới là vấn đề hàng đầu, suốt đêm viết bản thảo chưa chắc có thể đuổi kịp bản thảo trong ngày.
Nguyễn Tứ nôn nóng, anh nói: "Thổi một bài đi."
Trong phòng khách đang mở TV, Tần Tung chà xát kèn Saxophone, đẩy cửa ban công ra. Nguyễn Tứ dựa vào ghế nhìn sang cậu, gió đêm thổi nhè nhẹ, đèn đường dưới lầu mờ ảo mông lung chiếu lên ban công, Dạ Lai hương khoe sắc. Cậu mặc áo thun của Nguyễn Tứ, ngực còn in con vịt màu vàng, lúc rũ mắt rất có mị lực. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Bài này Tần Tung học rất lâu, hiện tại thổi còn hơi trúc trắc. Nhưng điều này không hề gây trở ngại, ánh mắt cậu ngẫu nhiên nhìn qua cũng đủ làm ngón tay người ta tê dại.
Trong âm thanh trầm thấp của Saxophone hòa với mùi vị khác biệt của đêm hè, Nguyễn Tứ dần ngửi được hương hoa không thấy được, anh trầm luân trong sự dịu dàng không biết lí do này, phiêu theo làn điệu như đang lơ lửng trên mặt nước. Thời khắc hoàn toàn buông lỏng kỳ thật rất ít, chỉ có lúc này anh mới có thể dứt bỏ suy nghĩ bị con chữ bức đến chết, từ bỏ mạch suy nghĩ cố chấp. Làn nước chảy róc rách kia phất qua đầu ngón tay, làm ý thức phiêu lãng chẳng có mục đích.
Phiêu lãng xong, có cảm giác thì lại tiếp tục, không có cảm giác thì đi ngủ.
Lúc tiếng nhạc ngừng Nguyễn Tứ đã có cảm giác, nhưng hiển nhiên không phải cảm giác viết bản thảo. Anh xếp một con voi rồi vứt cho Tần Tung, "Khen thưởng."
Nói xong đứng dậy duỗi người, lăn lên trên đệm.
"Cảm ơn đã thưởng." Tần Tung nói: "Chừa cho em chút được không?"
Nguyễn Tứ quơ tay lên xuống, mặt dày vô sỉ nói: "Đây đều là địa bàn của anh —— Đệt!" Trên lưng bất ngờ nặng xuống, ép tới Nguyễn Tứ suýt chút nữa thổ huyết, anh nói: "Năm nay em lại lớn không ít!"
"Có thể không lớn sao," Tần Tung vẫn còn ép ép, "Sang năm sẽ cao hơn anh."
"Mẹ kiếp," Nguyễn Tứ giãy dụa nói: "Đè chết anh rồi! Eo của anh! Em mau xuống đi!"
"Không chết được." Tần Tung chống người lên, "Anh không được nha Nhuyễn Nhuyễn."
"Mềm em gái em!"! Nguyễn Tứ trở tay sờ eo của cậu, sờ qua sờ lại, "Eo nhỏ trơn quá nha."
"Đùa giỡn lưu manh!" Tần Tung giữ tay Nguyễn Tứ lại, "Sờ chỗ nào đó?"
"Mẹ kiếp," Nguyễn Tứ cười ra tiếng: "Chỗ nào mà anh chưa sờ chứ."
Tần Tung: "..."
Tần Tung bỗng nhiên ép người, cắn răng nói: "Chớ nói lung tung."
Lời này vừa thốt ra hai người đều không lên tiếng nưa, qua hồi lâu đột nhiên đồng thời "Đệt" một tiếng, tự mình lăn ra chỗ khác. Nguyễn Tứ lăn lông lốc vài vòng, dán lên góc giường, kéo chăn tới eo. Tần Tung không có chăn, chỉ có thể đưa lưng về phía anh. Đèn bàn còn chưa tắt, trong phòng tối tăm kèm theo sự ái muội và nóng bỏng.
Mẹ nó chuyện này nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào rồi.
Nguyễn Tứ mặc quần đùi, khiếp sợ lẩm bẩm tiếp một tiếng "đệt."
Hai người tựa lưng vào nhau, bầu không khí bị sự xấu hổ vây quanh. Rõ ràng có chút khoảng cách, nhưng lại tựa như dính vào nhau. Đêm hè cả người khô nóng, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Vừa rồi cơ thể tựa ở trên lưng nóng đến thấm ướt ——
Tần Tung đột nhiên ngồi dậy, bò qua. Nguyễn Tứ giật nảy mình cũng ngồi dậy theo, túm chăn lại, nhìn Tần Tung nghiêng người đến trước mặt mình.
"Làm..."
Tần Tung đưa tay tắt đèn bàn, "Tắt đèn đi ngủ."
Hai người đối diện trong bóng tối, một lát sau, Tần Tung hỏi: "Làm?"
Nguyễn Tứ kiên định nói tiếp: "... Gì đó."
Tần Tung kéo chăn, Nguyễn Tứ túm lại, hai người giằng co một hồi, cậu nói: "Anh bọc dày như vậy không nóng à?"
"Không sợ nóng, chỉ sợ... Khụ." Nguyễn Tứ nới lỏng chút, "được thôi, đừng túm nữa..."
Tấm chăn 'soạt' một cái bị kéo đi toàn bộ, Tần Tung kéo qua rồi thì nằm xuống gối, chăn che nửa người. Nguyễn Tứ còn chưa kịp bật ra tiếng "đệt" thì gối đầu đã bị túm chắn bên hông.
"Nói đạo nghĩa giang hồ chút được không?" Nguyễn Tứ đá đùi cậu, "Tốt xấu gì cũng phân một nửa chứ, em giành đắp hết à?"
"Ha," Tần Tung vén chăn lên, "Em không đắp cũng không quan trọng."
"..." Nguyễn Tứ nói: "Hay là em đắp đi."
Hai người đều mặc quần đùi, con trai khí huyết phương cương... Cái đó... Cũng bình thường nhỉ.
Nguyễn Tứ tâm phiền ý loạn, vất vả lắm mới ngủ được, trong mộng lại loạn thất bát tao, đều là gương mặt của Tần Tung. Ngày hôm sau chuông báo thức vang ầm lên, Nguyễn Tứ lung tung vò đầu dưới chăn, giơ tay ra ngoài tắt đi cho yên tĩnh.
Không đến mấy phút, Nguyễn Tứ mang cái đầu ổ gà ngồi dậy, vén chăn lên. Tần Tung thở dài đưa tay che nắng, híp mắt nhập nhèm nói, "Ừm?"
Nguyễn Tứ cười lạnh: "Con mẹ nó em chọc anh kìa."
Tần Tung phản ứng chậm trong chốc lát, tự nhiên hỏi lại: "Chọc gì?"
"Mông của ông đây!" Nguyễn Tứ tức giận.
Tần Tung trở mình, phóng khoáng nói: "Mời, anh chọc lại đi."
"... Mẹ nó thiểu năng," Nguyễn Tứ dựa đầu lên gối, cọ lung tung: "Anh điên rồi."
Ngẩng đầu nhìn lại, Tần Tung đã ngủ tiếp.
Nguyễn Tứ đạp lên mông cậu, gọi: "Rời giường rời giường! Nhanh lên!"
Lúc đánh răng Tần Tung còn có hơi buồn bã ỉu xìu, nhìn Nguyễn Tứ từ trong gương phun bình nước ép đám lông đang vểnh lên, nghiêng sang bên một bên cười không ngừng.
"Mỗi lần anh đi ngủ đều quấn một vòng tròn." Tần Tung ngậm kem đánh răng, "Mơ thấy gì à?"
"Em hỏi làm gì," Nguyễn Tứ nói: "Mơ Hạ Tịnh đó."
Tần Tung súc miệng, giơ ngón cái với Nguyễn Tứ, không nói một lời quay đầu đi ăn bữa sáng. Nguyễn Tứ ép đám lông vểnh cả buổi cũng không ép xuống được, không hiểu sao tâm trạng không tốt nổi.
Lúc đến trường học vẫn do Nguyễn Tứ chở Tần Tung, nhưng Tần Tung ngồi phía sau không hề nói chuyện, Nguyễn Tứ cũng lười mở miệng. Thẳng đến lúc sắp lên lầu, Tần Tung nói một câu "Em lên lớp đây," Nguyễn Tứ quay đầu, hai người mỗi người đi một ngả.
***
"Chuyện lạ à nha." Ngón tay béo của Khổng Gia Bảo cẩn thận gấp sao từng li từng tí, "Hai đứa cậu còn có thể giận nhau?"
"Tớ nói là giận lúc nào?" Nguyễn Tứ lật sách, nói: "Không giận, không cãi nhau. Cũng không biết em ấy bị gì, trên đường đi không thèm nói chuyện với tớ."
"Cậu đã làm gì?" Khổng Gia Bảo lắc lắc bình thủy tinh đựng đầy sao, em ấy mà lại không thèm nói chuyện với cậu? Không thể nào, cậu làm nhiều việc phá hoại như vậy nhưng chưa lần nào em ấy không để ý đến cậu cả." Lại thở dài: "Nói sao thì em trai tốt nhất, tính tình quá tốt."
"Mẹ kiếp," Nguyễn Tứ không phục, "Sao thế nào cũng là tớ sai?"
"Bằng không thì sao?" Khổng Gia Bảo nói: "Đây không phải là chuyện rõ rành rành à." (tieuhuyen1205.wordpress.com)
"Nhóc con này hư lắm, chớ nhìn bộ dáng thành thật ngày thường của em ấy." Nguyễn Tứ ném sách, phiền nói: "Có việc thì giải quyết, không nói lời nào là có ý gì."
"Là rất hư, nhưng chưa từng hư trên người cậu." Khổng Gia Bảo nghiêm túc nói: "Cậu thành thật nói coi, có phải cậu đã làm chuyện gì không?"
"...." Nguyễn Tứ nói: "Tớ làm gì?"
"Cậu..." Khổng Gia Bảo tới gần anh, "Tối tối hôm qua cậu không làm gì với em trai chứ?"
Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp.
Nguyễn Tứ lập tức nói: "... Tớ đáng tin như thế, sao tớ có thể làm loại chuyện này? Tớ có thể à?"
"Tớ hỏi cậu mà," Khổng Gia Bảo nói: "Tối hôm qua có ăn hiếp người ta không, cướp chăn người ta, nằm mơ đá người các thứ. Cậu nghĩ cái gì đó?"
Nguyễn Tứ: "..."
Anh sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Không có."
"Vậy thì kỳ lạ thật." Khổng Gia Bảo suy nghĩ, "Nếu không cậu trực tiếp hỏi em ấy đi, đoán đến đoán đi không có ý nghĩa gì."
"Tìm thời gian đi." Nguyễn Tứ bất đắc dĩ nói, "Buổi chiều hẹn với Hạ Tịnh rồi."
"Tớ còn chưa kịp hỏi cậu, Hạ Tịnh có nhắc Triệu Vân Lâm với cậu không?" Khổng Gia Bảo nói.
"Không có." Nguyễn Tứ quay đầu, "Sao lại nhắc đến Triệu Vân Lâm?"
"Oan gia ngõ hẹp." Khổng Gia Bảo nhét bốn chữ sinh nhật vui vẻ vào trong lọ thủy tinh, "Nghe người ta nói lúc trước nó theo đuổi Hạ Tịnh, nhưng Hạ Tịnh không để ý tới nó. Tớ đoán chừng nó biết được tin tức sẽ đến tìm cậu."
"Rảnh đến đau cả trứng." Nguyễn Tứ cầm bút vẽ một vòng tròn trên trang sách, "Gần đây tớ bận việc đến sắp quên người này là ai rồi."
"Cậu bận rộn cái gì." Khổng Gia Bảo vuốt ve bình đựng ngôi sao, "Cuối tuần là sinh nhật Lê Ngưng, cô ấy mời chúng ta qua nhà, cậu và Tần Tung đừng có quên đó."
Chương 12:
Buổi chiều bỗng trở trời, mưa to tạt lên cửa kính, mây đen u ám giăng kín tầm nhìn.
Lúc Nguyễn Tứ từ phòng học đi ra, Hạ Tịnh đã đứng chờ ở trước cửa. Anh chào hỏi Hạ Tịnh, phát hiện hai người đều không mang ô nên chỉ có thể đứng ở hành lang đợi. Trên hành lang có rất nhiều học sinh chen lấn, bật ô chờ mưa thành một hàng, thoáng loáng nghe thấy vài tiếng như "Đừng giẫm lên giày của tôi."
Nguyễn Tứ không thấy Tần Tung đâu, đang nghĩ có phải người này còn chưa ra không thì đã nghe tiếng Tần Tung ở đằng sau: "Hạ Tịnh đi trước đi."
Một cái ô điểm đầy họa tiết hoa nhỏ được đưa tới.
"Lấy ở đâu đó?" Nguyễn Tứ nhận lấy, bật ô ra. Cái ô này hẳn là do một nữ sinh cho Tần Tung, vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, thêm cả Nguyễn Tứ thì không đủ chỗ. Anh thử nhìn trời mưa bên ngoài, rồi đưa cho Hạ Tịnh, "Ô nhỏ quá, cậu che về đi."
Chờ cô bé đi khỏi, hai người lại đứng chờ một lát. Cuối cùng Nguyễn Tứ nhịn không được, đưa mắt nhìn Tần Tung, hỏi: "Chạy về nhé?"
"Đạp xe đi." Tần Tung cởi áo khoác, "Anh đạp, em che cho."
"Được thôi." Nguyễn Tứ đáp.
"Mặc vào đi, trên đường che anh cho kỹ đấy, sau lưng anh giao cho em." Lúc lên xe, Nguyễn Tứ đột nhiên cũng cởi áo khoác, ném ra sau cho Tần Tung.
Tần Tung nghe lời mặc vào, kéo khóa lên, vịn vai anh đứng lên trên gác chân. Nguyễn Tứ nhấc chân lên, chợt huýt sáo, đám người đứng trước vội tản ra, anh lao vào màn mưa, phóng xe như bay trong gió.
"Có một quả trứng." Nguyễn Tứ đạp xe, mặt mày tóc tai bị nước mưa hắt ướp nhẹp, anh nói: "Có thể che lại..."
Người phía sau áp sát lưng, Tần Tung giơ áo khoác che đỉnh đầu cho anh, giống như cái thùng xe.
"Che cho anh." Tần Tung nói: "Đây còn không phải chút lòng thành à."
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Tứ đã quẹo gấp. Mặt đất trơn ướt, cảm giác rõ ràng một giây sau xe sẽ trượt đi, Tần Tung thốt lên "Má nó" rồi vịn vai anh, hét lớn, "Có chút kính nghiệp nào không vậy, báo trước một tiếng có được không! Suýt chút nữa em không còn mạng để về nhà đó."
Nguyễn Tứ bật cười, nghiêng đầu hét lại: "Con mẹ nó em nhỏ giọng một chút đi! Lỗ tai muốn điếc luôn rồi này!"
"Em nói..." Tần Tung nhỏ giọng.
"Được được." Nguyễn Tứ im lặng, "Hay là em rống lên đi."
"Mẹ kiếp," Tần Tung lại hét vào tai anh, "Em mới phát hiện anh cũng thích chọc người ta điên đó!"
"Má!" Nguyễn Tứ bị ong tai, nghiêng đầu híp mắt, "Em rống thật đấy à! Chúng ta nói nhỏ chút được không? Cả thế giới đều biết hết rồi!"
"Lo đạp xe đi," Tần Tung nói: "Về có thưởng."
"Tần Tung," Nguyễn Tứ cười: "Mấy ngày nay em thiếu đánh lắm đúng không? Lá gan càng ngày càng lớn."
"Ngứa da đó." Tần Tung hà hơi vào tai anh, "Cắn em hả?"
Nửa bên vai Nguyễn Tứ tê dại, run tay một cái khiến tay lái lệch đi. Phía trước vừa lúc có chiếc xe chạy nhanh tới, Nguyễn Tứ xoay tay lái, đạp vào lan can dùng chân ổn định lại. Xe chạy "vèo' qua, bắn đầy nước lên người hai người.
Tần Tung: “...”
Nguyễn Tứ: "..."
"Em đúng là độc." Nguyễn Tứ quay đầu nhìn Tần Tung, giơ tay lau nước bẩn, rồi lại nhìn chằm chằm ống tay áo, chán ghét nhíu mày, "Đêm nay đừng về nhà! Đi giặt quần áo cho anh! Không giặt xong không cho ăn cơm chiều!"
"Sợ quá." Tần Tung bắt chước giọng điệu của anh, ngả ngớn nói: "Để em đạp cho."
"Ông đây." Nguyễn Tứ đạp tiếp, "Không cho."
"Đệt," Tần Tung cúi đầu cười, lại vịn vai anh, "Nhỏ mọn ghê."
"Em quản được à?" Nguyễn Tứ hung dữ nói, "Cái này gọi là cần kiệm, cho em đạp thì chưa đến nhà đã hỏng rồi, đồ phá gia."
"Anh bình tĩnh lại chút đã," Tần Tung nói: "Em mà đạp hỏng, vậy thì xe này nên về hưu sớm."
"Chịu không nổi sức mạnh Hồng Hoang của em đúng không." Nguyễn Tứ nói: "Anh mệt gần chết rồi, em có thể gì để người ta phấn chấn chút không?"
Đang lên dốc, Tần Tung dứt khoát đội áo khoác lên đầu, ôm eo Nguyễn Tứ, hết sức lừa tình nói: "A, cố lên. Nhuyễn Nhuyễn anh tuyệt nhất, cố lên cố lên cố lên, anh béo nhất."
Nguyễn Tứ xém trượt chân, "Đổi cái khác đi!"
"Được thôi." Tần Tung nói nhỏ bên tai Nguyễn Tứ, "Thứ ngài đang thấy chính là sườn núi Lưu Lưu nổi danh, được cho là một trong địa điểm đặc sắc nhất. Cho tới nay, số người muốn chinh phục sườn núi Lưu Lưu bằng sức lực của mình nhiều không kể xiết, nhưng mà người thắng lợi cuối cùng tất nhiên thuộc về vương giả tinh thần, không sai, chính là thanh niên năm tốt Nguyễn Tứ. Cậu ấy dùng nghị lực kinh người tiến lên phía trước..." Cậu nói đến đây thì dừng, đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp."
Nguyễn Tứ trượt chân một cái, cuống quýt chống đất.
Tần Tung chậc chậc, nói: "Tố chất tâm lý cần phải nâng cao, không được khen rồi."
"Bình thường chút được không?" Nguyễn Tứ nói: "Em đừng có dính như vậy nữa, tính siết chết anh à."
"Chưa từng thấy ôm eo mà bị siết chết bao giờ," Tần Tung thở dài: "Nghiêm túc đạp xe của anh đi."
***
Lúc hai người đến dưới lầu đã ướt nhẹp hết. Áo khoác dính bùn bị bẩn, hai người cùng nhau lên lầu, Tần Tung không về nhà mình. Trong nhà không ai, Lý Thấm Dương để lại giấy nhớ nhắn phải tăng ca, Nguyễn Thành gọi điện về, cẩn thận dặn dò Nguyễn Tứ gọi Tần Tung đến nhà, sợ cậu một mình ở nhà sẽ chết đói.
Nguyễn Tứ mở tủ lạnh ra, còn có mấy gói mì tôm, lúc anh bắt đầu nấu thì Tần Tung từ phòng vệ sinh ra, đã cởi áo khoác, mặc áo thun ướt nhẹp. Cậu bước tới nhìn, cầm lấy rau quả tươi và trứng gà.
"Anh đi tắm trước đi." Tần Tung cầm trứng, nghiêng người đẩy cửa phòng bếp ra, đi vào rửa rau, "Em nấu cơm cho."
Dáng vẻ cậu cúi đầu rửa rau rất đặc biệt, Nguyễn Tứ nhìn một hồi, không biết nghĩ như thế nào, nói: "Thay ra, mặc quần áo của anh đi."
"Chút nữa tắm thì em thay," Tần Tung phẩy phẩy vạt áo, lộ ra chút cơ bụng rèn luyện của thiếu niên, "Toàn mồ hôi với nước bẩn, mặc quần áo của anh anh chịu được hả?"
"Anh để cái giỏ quần áo trong nhà vệ sinh cho em." Nguyễn Tứ quay người cởi áo, "Cơm nước xong xuôi đừng quên giặt quần áo!"
Tần Tung ở phía sau huýt sáo một cái, "Có thịt."
"Đây gọi là quyến rũ." Nguyễn Tứ quay đầu, khiêu khích giơ ngón út, "Nè em trai, chút cơ bắp của em còn kém xa lắm."
Tần Tung bật cười, nghiêng đầu đánh trứng, vuốt cằm nói: "Được thôi, anh lợi hại, Nhuyễn cơ bắp."
"Con mẹ nó," Nguyễn Tứ đã kéo cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen vừa xả nước vừa nói, "Mềm cái quần!"
(* Nhắc lại, Nhuyễn (mềm) với Nguyễn đồng âm, khi nhỏ Tung gọi Tứ là Nhuyễn Nhuyễn ấy, giờ bạn hay dùng nó để chọc Tứ lắm nè =)))
Tắm xong đi ra thì trên bàn đã dọn cơm, hai món cùng một bát canh. Canh là súp trứng gà, bỏ thêm tôm, lúc uống có vị tươi mát. Còn có khoai tây chiên nồi khô, có bỏ thêm sốt tàu xì, hương vị rất nặng, nhưng hôm nay trời lạnh cộng thêm cả người ướt nhẹp nên kết hợp vị cay và canh nóng lấp đầy dạ dày. Mới tắm nước nóng xong người ấm áp, dạ dày nóng lên, tức thì thoải mái hẳn ra, khí lạnh bay hết.
"Lát nữa nhớ rửa chén." Tần Tung đã ăn cơm xong thu dọn bát đũa của mình, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc Nguyễn Tứ rửa chén đột nhiên nghe thấy Tần Tung gọi anh, anh mặc tạp dề tay đầy bọt xà phòng đi tới, kéo cửa nhà vệ sinh ra đi vào xem thử, trông thấy cửa phòng tắm mở ra một khe hở, tóc Tần Tung rủ xuống trán.
"Quần áo đâu?" Tần Tung đưa tay vuốt tóc ướt nhẹp lên, lộ trán ra, dáng vẻ muốn tính sổ, "Có phải anh quên rồi không?"
Nguyễn Tứ chen vào cửa, đi đến bồn rửa tay rửa sạch bọt xà phòng, "Bây giờ đi lấy cho em, chẳng phải nhớ ra rồi sao!" Anh nghiêng đầu nhìn Tần Tung từ trong gương.
Tần Tung 'kẹt kẹt' kéo cửa ra, bình tĩnh nói: "Cho anh coi, coi thoải mái đi."
Nguyễn Tứ: "... Cay mắt!"
Tần Tung cao lên rất mau, hẳn là di truyền từ Tần Dược, sắp cao đến 1m85 rồi. Cậu nói năm sau có thể vượt qua Nguyễn Tứ không phải là nói chơi mà thật sự có khả năng thế, hiện tại thì không rõ lắm, nhưng kỳ thật hai người chỉ chênh nhau mấy centimet.
Tần Tung cao, chân dài, hơi gầy, eo đủ thịt, đi theo Nguyễn Tứ chơi bóng rổ luyện tập rất tốt, màu da thiếu niên thiên trắng, sạch sẽ, mái tóc đen nhánh ẩm ướt vén lên, mặt mày lộ ra từng chút từng chút góc cạnh. Ngón tay cũng rất sạch sẽ thon dài, dừng ở...
"Anh khách khí một chút được không?" Tần Tung rút khăn tắm che trước người, "Đừng nhìn không chớp mắt thế, mị sắc đó anh biết không?"
Nguyễn Tứ cởi tạp dề muốn ném vào mặt cậu, "Chăng phải em nói là tùy ý xem à, anh đây theo ý em mà em còn ở đó dài dòng."
Tần Tung dựa vào cạnh cửa nhìn anh vào phòng ngủ lấy quần áo, nói: "Chọn cái rộng một chút nha, sợ mặc chặt."
"Mẹ kiếp," Nguyễn Tứ lấy cái áo thun màu xám tro nhạt, trước ngực in Mario xám trắng. Áo thun của anh đều thế này, mặc vào rất đẹp trai, chỉ là phải có chút trẻ con, "Chỉ có mấy centimet, chặt kiểu nổi gì. Muốn quần đùi không?"
"Nói nhảm gì vậy, bằng không phải em mặc cái áo thun lượn qua lượn lại trong phòng hả?" Tần Tung làm bộ khiếp sợ nói: "Anh còn có sở thích như vậy à."
Nguyễn Tứ lui lại mấy bước, bỗng nhiên vọt lên, ném quần đùi thành một đường cong hoàn hảo, "Tiếp chiêu! Không có quần đùi còn quậy như thế, ai cho em dũng khí hả?"
Tần Tung đón lấy mặc nhanh vào, giật khăn tắm xuống rồi mặc áo thun. Cậu nhìn trong một lát, dở khóc dở cười xoay người, chỉ vào phía sau quần đùi trong gương, "Anh mua chỗ nào thế? Giờ này còn mặc Gấu Winnie, có bệnh à."
"Cái này gọi tính trẻ con chưa hết." Nguyễn Tứ ôm vai, "Ông đây còn mặc Vua Hải Tặc đấy."
"... Anh còn tự hào." Tần Tung quay đầu lại nhìn Gấu Winnie, hỏi: "Vì lông gì em phải mặc Gấu Winnie?"
"Thuận tay lấy thôi." Nguyễn Tứ buộc tạp đề lên đi rửa chén, "Em giặt quần áo cho sạch đấy."
Tần Tung mở máy giặt ra, lật lật đồ bẩn trong sọt, hỏi: "Quần đùi đã thay đâu? Anh ăn rồi à?"
"Tự giặt rồi." Nguyễn Tứ nhịn không được, "Không phải, Tần Tung, em có phải đồ biến thái không, đồ lót em cũng quản!"
"Vâng vâng vâng." Tần Tung cúi thân cầm quần áo bẩn bắt đầu giặt, "Anh mặc vậy là muốn trở thành Vua Hải Tặc, lại còn tự tay giặt đồ lót, à hiểu rồi, *meme ăn cá voi*"
Giặt đồ xong hai người chen trên ghế sô pha xem Tivi, Nguyễn Tứ chuyển kênh, lúc trông thấy tiết mục trang điểm làm tóc, anh dừng lại xem rất nghiêm túc.
"Học để làm cho Hạ Tịnh hả?" Tần Tung chống tay, "Ghen tị quá đi."
(* 酸不酸你: theo tôi tra là hình dùng tâm lý ghen tị, không biết đúng không nhỉ?)
"Suy nghĩ tốt đẹp lên chút được không." Nguyễn Tứ gác chân, "Nhìn thử trong đó làm gì, cuối tuần là sinh nhật Lê Ngưng, muốn tặng món quà mấy nữ sinh thường dùng thôi."
"Để ý thật." Tần Tung nhìn về phía TV, lần này không nhiều lời nữa.
"Đệt," Nguyễn Tứ xem đến đoạn dán lông mi, giật mình nói: "Tuyệt thật." Tới khúc đánh bóng anh lại hỏi: "Sao lại dán lên đi, không cọ mặt hả?"
"Anh thử đi." Tần Tung cúi người lấy cài tóc tai mèo từ trên bàn trà của Lý Thấm Dương để lại, lúc Nguyễn Tứ xem đến không chớp mắt, cài lên đầu cho anh.
Trên người Nguyễn Tứ có khí chất kiệt ngạo bất tuần (*), cài cái tai mèo chuyên dùng để tỏ ra đáng yêu này ——
(* kiệt ngạo bất tuần: ngạo mạn, tính tình táo bạo không phục tùng, không phục quản giáo.)
Mẹ kiếp.
Tần Tung chống một chân lên, áo thun không che được, cậu chậm rãi ngồi dậy, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay che mũi lại.
Lực sát thương mười phần mười này, xấu hổ quá đi thôi.