Kết quả là buổi tối bà nội làm mì sợi.
Nguyễn Tứ và Tần Tung ngồi đối diện nhau cùng cúi đầu ăn, lúc này cũng không lo răng còn lung la lung lay mà ăn tới nỗi đổ đầy mồ hôi.
Ăn xong lại đi tản bộ từ con đường rừng đến ao cá lớn trước mặt, Nguyễn Tứ đạp xe nhỏ của mình mang theo Tần Tung chạy trên đường đá gồ gề.
Tần Tung bị xốc đến nỗi giọng nói cũng run rẩy, cậu nói: "Nhuyễn, Nhuyễn, Nhuyễn..."
"Nói đi, gọi mãi thế!"
Trán Tần Tung đâm lên lưng Nhuyễn Tứ theo từng tiếng "bang" của bánh xe, cậu khó nhọc nói: "Chờ, chờ một chút!"
Nguyễn Tứ dừng lại, chiếc xe nhỏ second-hand này thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Cậu hỏi: "Chờ cái gì?"
Tần Tung đung đưa chân, ngẩng đầu mấp máy môi với cậu, có hơi ngượng ngùng nói: "Giày của em mất rồi."
Nguyễn Tứ nhìn lại, một cái rơi ở tít đằng kia, cậu đành phải quay xe đạp trở về.
Con đường này nhấp nhô khó đi, cậu đạp càng nhanh thì Tầng Tung ngồi phía sau càng xóc giống như hạt đậu.
Chờ lúc Nguyễn Thắng Lợi quay đầu đã nhìn thấy Tần Tung nghiêng thân thể đè lên Nguyễn Tứ, sau đó xe và người cùng đổ rầm xuống.
Nguyễn Thắng Lợi "ài" một tiếng quay trở lại vội chạy đến, nhưng lại đến không kịp.
Nửa người Tần Tung bị cọ xát, nhất thời da thịt trên cánh tay rát hết.
Nhóc con sửng sốt mấy giây rồi há mồm muốn khóc.
Nhưng lúc há miệng ra một cái răng theo đó mà rơi xuống.
Cậu nhóc Tần Tung bị mất hai cái răng chỉ trong vòng một ngày nên vô cùng ấm ức, vì tưởng niệm cho chiếc răng của mình mà cậu càng muốn khóc...!Thế là cậu ngồi ở ven đường cầm răng của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn Nguyễn Tứ, nức nở nói: "Cũng, cũng không cần tiếp tục lo lắng quái, quái thú..."
Nguyễn Tứ: "..."
Nguyễn Thắng Lợi ôm Tần Tung lên, cậu nắm cái răng đó, nghẹn ngào gọi "Ông ơi", dựa vào vai Nguyễn Thắng Lợi mà khóc long trời lỡ đất.
Cánh tay của Tần Tung được bôi thuốc, bên cạnh còn có vết sâu chạm màu đỏ trông hết sức đáng thương.
Buổi tối lúc đi ngủ phải nằm nghiêng giang tay mà ngủ.
Nguyễn Tứ muốn nói xin lỗi, nhưng trằn trọc mãi, rất vất vả mới có thể mở miệng lại phát hiện Tần Tung đã ngủ rồi.
Nguyễn Tứ tự giác hổ thẹn, mấy ngày sau cũng không dám ăn hiếp Tần Tung nữa.
Cậu tìm một con trai sông ở trong ao cá, đặt nó trong ly rồi đưa cho Tần Tung.
Đợi đến lúc Nguyễn Thành tới đón người, Tần Tung vẫn còn mang theo con trai sông nhỏ đó mà lên xe.
Hai người dựa vào cửa sổ xe nói chia tay với Nguyễn Thắng Lợi và bà nội, Nguyễn Thắng Lợi đội mũ rơm nhỏ lên đầu Nguyễn Tứ, cúi người phất tay với Tần Tung, nói: "Lần sau đến nữa nhé, ông nội sẽ chơi với con."
Tần Tung gật đầu, Nguyễn Thắng Lợi lui ra ngoài.
Nguyễn Tứ sờ mũ rơm, thò đầu ra từ cửa sổ xe phất tay với Nguyễn Thắng nói, "Ông nội! Cuối tuần con sẽ quay lại!"
Nguyễn Thắng Lợi quơ quơ mũ rơm, ý là đã biết.
Nguyễn Tứ lại không chịu ngồi xuống, còn ghé vào cửa sổ có hơi không nỡ.
Ánh nắng xuyên qua rừng cây bay lượn trên gương mặt Nguyễn Tứ.
Cậu ấn ấn mũ rơm, gió buổi hoàng hôn thổi lên chiếc áo thun.
Trong mắt của cậu sáng ngời, thẳng đến khi chiếc xe chạy qua con đường rừng nhìn không thấy bóng dáng Nguyễn Thắng Lợi nữa mới chịu ngồi xuống.
Tần Tung cảm thấy Nguyễn Tứ cần được an ủi, thế là nghiêng đầu nhìn cậu.
Nguyễn Tứ làm mặt quỷ với Tần Tung nói: "Tạm biệt nha, nhóc mít ướt."
Sắp đến ngày khai giảng, Tần Tung và cậu không học cùng một trường, lúc đi học gần như không gặp mặt nhau.
Hơn nữa khai giảng này Nguyễn Tứ sẽ lên lớp bốn, Tần Tung học thấp hơn một lớp.
"Nuôi nó cho tốt đó." Nguyễn Tứ chống người xích lại gần Tần Tung đang ôm ly nước, xuyên qua thủy tinh nhìn trai sông nói: "Ông nội nói nó lớn rồi sẽ sinh ngọc trai, khi nghỉ đông nhớ mang nó tới chơi đó." Nói xong cậu lại nhớ tới chuyện xảy ra khi ở với Tần Tung trong một tuần này, bèn nắm ót cậu nói: "Mùa đông anh sẽ không bắt nạt em nữa."
Tần Tung cúi đầu nhìn trai sông, lại ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Thế nhưng mùa đông này phải luyện đàn."
Nguyễn Tứ "à" một tiếng, hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau cậu yên lặng nắm chặt tay Tần Tung, "Oh bella ciao, bella ciao, bella ciao, ciao, ciao...!(1)"
Nguyễn Thành ngồi phía trước vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe: "..."
Trên đường về Tần Tung ngủ thiếp đi, ly nước đặt bên người, trai sông nhỏ động đậy trong ly thủy tinh vẫn luôn đóng chặt miệng.
Đèn đường dần dần nhiều hơn, các tòa nhà cũng dày đặc.
Nguyễn Tứ tựa lên lưng ghế mà ngủ, nhưng cậu miễn cưỡng lên tinh thần, bởi vì đã đến con đường quen thuộc rồi, sắp tới nhà.
Nguyễn Thành còn phải đưa Tần Tung về, đến trước tiểu khu thì cho Nguyễn Tứ lên lầu trước.
Nguyễn Tứ đeo cặp sách lên, lúc mở cửa muốn nhảy xuống lại quay đầu lại đẩy Tần Tung.
"Tần Tung, đến nhà anh rồi, tạm biệt nha?"
Tần Tung xoa mắt tỉnh dậy, giữ chặt dây cặp sách của cậu, sửng sốt một lát mới buông tay nói: "...!Bai bai Nhuyễn Nhuyễn."
"Gọi anh!" Nguyễn Tứ nhảy xuống xe, phất phất tay với Tần Tung.
Tần Tung còn chưa trả lời thì Nguyễn Thành đã khởi động xe, cậu dựa vào sau cửa sổ nhìn theo.
Thấy cậu vẫn luôn nhìn theo, Nguyễn Tứ cảm thấy có hơi buồn.
Lần sau sẽ đối xử tốt với em ấy.
Nguyễn Tứ nghĩ xong thì phất phất tay, Tần Tung lập tức cũng phất tay đáp lại.
Xe chạy ra tiểu khu rồi lẫn vào trong dòng xe cộ mất hút.
Nhà của Nguyễn Tứ ở lầu hai, trên ban công có đủ loại dạ lý hương và hoa oải hương(2), lúc này chính là lúc mùi hương tỏa ra nồng nhất.
Nguyễn Tứ chạy vội lên lầu, mở cửa xông vào, bỏ cặp sách qua một bên rồi mở rộng cánh tay ra: "Đồng chí Lý Thấm Dương! Con về rồi nè! Cho con xin một cái ôm nồng nhiệt nào!"
Lý Thấm Dương đang đắp mặt nạ mang dép lê bộp bộp đi ra, cúi người cho Nguyễn Tứ một cái ôm, dịu dàng nói: "Con trai, mẹ rất nhớ con!"
Nguyễn Tứ hít hít mũi, lập tức nói: "Hai người vậy mà thừa dịp lúc con không có ở nhà ăn vụng lẩu!"
Lý Thấm Dương ôm cặp sách của cậu, đưa tay chỉnh lại mặt nạ nói: "Đó là do nhớ con nha! Không gặp được người đành phải ăn lẩu nhìn vật nhớ người chứ sao." Rồi nhìn phía sau cậu hỏi: "Bánh Ú Nhỏ đâu rồi?"
"Cha đưa cậu ấy về nhà rồi ạ." Nguyễn Tứ cởi giày nói.
"Trước khi ra cửa mẹ còn đặc biệt nói với đồng chí Nguyễn Thành là nhớ mang Bánh Ú Nhỏ tới nhà mình chơi đấy." Lý Thấm Dương ngồi lại ghế sô pha, trên TV phát chiếu phim cung đấu, cô gác chân ngửa đầu nói: "Chắc chắn là hắn ta quên rồi."
"Ngày mai đưa về thì không kịp." Nguyễn Tứ đi vào phòng của mình.
Phòng của cậu không lớn nhưng lại thông lên ban công, lúc trước Lý Thấm Dương cố tình để cho cậu.
Bên trong phòng không có giường, trực tiếp lót Tatami, trên bàn ngoại trừ figure (3) Evangelion thì nhiều nhất lại là sách.
Nguyễn Thành là thầy giáo, phòng ngủ chính có một mặt tường trực tiếp làm giá sách lớn, mỗi ngày tan làm không có việc gì thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Nguyễn Tứ quen tai quen mắt, cậu cũng chút yêu thích với sách.
Nguyễn Tứ treo cặp sách lên ghế dựa, cầm figure của mình sờ soạn.
Trong phòng bếp truyền tới tiếng vang của nắp nồi, cậu hét lên: "Mẹ! Có phải mẹ đang nấu đồ ăn không đấy!"
"Ừ." Lý Thấm Dương đang xem đến khúc gây cấn lên tiếng.
Mấy giây sau mới phản ứng lại, bối rối đứng dậy chạy vào phòng bếp, cô than: "Mẹ hâm nóng sữa bò cho cha con!" Lại nói: "Sao lại cạn hết rồi!"
Ngược lại Nguyễn Tứ nằm lên đệm, trở mình một cái đứng lên đi đến phòng khách gọi điện thoại cho Nguyễn Thắng Lợi và bà nội.
"Con về đến nhà rồi ông nội ơi." Lý Thấm Dương đang luống cuống tay chân thì sau lưng truyền đến tiếng nói, Nguyễn Tứ kẹp ống nghe quay đầu nhìn thoáng qua liền nghe Nguyễn Thắng Lợi hỏi: "Mẹ con lại vào bếp?"
"Dạ," Nguyễn Tứ trả lời, tiếp tục nói: "Hâm nóng sữa bò cho cha con."
"Nhanh khuyên nó đi." Đến lượt bà nội nói: "Khuyên đi! Lần trước mới đổi cái nồi, nó vào bếp mấy lần nữa thì nhà con chuẩn bị một chồng cũng không đủ dùng đâu."
"Dạ dạ." Nguyễn Tứ nhịn không được bật cười: "Con sẽ khuyên mẹ."
"Bà có chuẩn bị đồ ăn đưa cho cha con, nói với nó khi về đừng bỏ vào tủ lạnh, thừa dịp còn nóng ăn hết đi." Bà nội nói xong lại ão não: "Sáng nay bà nên hấp bánh bao để con mang về nhà, chỉ lấy một món thì sao được."
"Không sao đâu ạ." Nguyễn Tứ trả lời.
"Hả?" Bà nội nghe không rõ lắm, hỏi: "Con nói cái gì?"
"Con nói không sao ạ!" Nguyễn Tứ lớn tiếng: "Không sao mà bà nội! Hai người ngủ sớm chút nha.
Ông nội ơi! Tạm biệt!"
"Ài," Nguyễn Thắng Lợi cũng nói: "Tắt đi tắt đi, đi tắm rồi ngủ."
Cúp điện thoại xong Nguyễn Tứ ngửi được mùi khét, lúc cậu vào toilet thì nhìn thấy sữa bò Lý Thấm Dương để trên bàn, có hơi đồng tình cho cha cậu.
Lý Thấm Dương gỡ mặt nạ, vỗ nước hỏi cậu: "Con có muốn uống không? Uống chút sữa bò giúp ngủ ngon hơn đấy."
"Con ăn no rồi ạ." Nguyễn Tứ chân thành nói: "Siêu no, vô cùng no, ăn nữa sẽ nôn mất."
"Vậy được rồi." Lý Thấm Dương tiếc nuối nói: "Vậy để cho cha con uống."
Nguyễn Thành mới vừa vào cửa, cởi giày đi phòng bếp, đẩy kính mắt xắn tay áo rửa mặt.
Lý Thấm Dương mang dép lê đứng ở phía sau thăm dò, vui vẻ nói: "Nhanh lên, đợi chút nữa hẳng rửa mặt, em hâm nóng sữa bò cho anh đó.
Tranh thủ còn nóng uống đi, nhiều lắm đó."
Nguyễn Thành không nói hai lời quay lại uống hết sữa bò, như khích lệ với Lý Thấm Dương, nuốt xuống bình tĩnh nói: "Anh cảm động muốn khóc."
Nguyễn Tứ đang đánh răng, hàm hồ nói: "Con cũng cảm động muốn khóc."
***
Tần Tung không bật đèn, cậu nằm lên gối đầu nhìn ly nước trên đầu giường.
Cái nắp lỏng lẻo trượt trên bàn, con trai sông nhỏ chậm rãi mở miệng ra, phun bong bóng nho nhỏ, lộ ra cái xác màu ngà sữa bên trong.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Tần Dược mới về đến nhà, trông có vẻ rất say.
Thư Hinh đi ra mở cửa đỡ người, lúc đóng cửa lại thì buông tay, Tần Dược đứng không vững, dựa vào cửa từ từ trượt dưới đất.
Hắn vịn tủ giày chống người, lại không đứng lên, lẩm bẩm nói: "Cô làm gì đó."
Thư Hinh nói: "Tôi làm gì?" Cô im lặng nhìn dấu đỏ trên cổ áo Tần Dược, nói: "Thôi thì đừng trở về nữa Tần Dược à, yêu tinh bên ngoài rất có bản lĩnh, có biện pháp để anh thoải mái mà."
Tần Dược đưa tay lau mặt, dựa vào cạnh cửa nhìn Thư Hinh, hắn nói: "Thư Hinh sẽ không nói như vậy."
"Tôi cũng không nói mỗi lời hay." Thư Hinh kẹp điếu thuốc từ trên bàn trà rồi đưa lên miệng, quay mặt về hướng cửa sổ, làn khói chậm rãi bay ra giữa đôi môi, bỗng nhiên mấy giây sau lại nói: "Tôi vào đoàn nên không có thời gian, còn anh thì bận cái gì? Tần Dược, một tuần lễ này anh cũng không đi thăm Tần Tung, đêm nay còn nhờ Nguyễn Thành đưa về." Cô liếc xéo, cười lạnh vài tiếng: "Không muốn thì lúc trước đừng sinh, bây giờ muốn chối bỏ trách nhiệm đúng không?(*) Bên kia cha cũng không đồng chứ gì?"
(*) Súy thủ chưởng quỹ: (ông chủ chỉ tay năm ngón) người chỉ quen đứng chỉ huy, nhìn người khác làm, bản thân lại không động tay vào, trên danh nghĩa cũng không chịu trách nhiệm) (cdsht311 WP)
"Cô cũng đừng có nói chuyện chanh chua như vậy*." Tần Dược lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, nó vẫn rung mãi.
Hắn tắt nhiều lần nhưng đối phương vẫn vô cùng kiên trì.
Tần Dược thở dài, Thư Hinh cũng chỉ cười lạnh, bỗng nhiên hắn ném luôn điện thoại.
(*) giáp thương đái côn: hình dung nói chuyện có gai, cũng liên lụy người bên ngoài.
Điện thoại đập mạnh vào chân bàn ăn, rơi xuống vỡ vụn.
Tần Tung kéo chăn lên che đầu lại.
Cậu đậy ly nước, ôm con trai sông nhỏ vào trong ngực, cuộn tròn người trong tấm chăn.
"Vào đoàn nên không có thời gian, đúng vậy, cô rất bận.
Đưa Tần Tung đến nông trường chú Nguyễn không phải đúng ý cô à? Nó có mẹ sinh không có mẹ nuôi.
Trong một tháng thì cô về mấy lần?" Tần Dược giật cà vạt ra, lấy một điếu thuốc từ trong áo khoác ra, ngửa đầu dựa vào cửa cũng đốt một điếu.
Hắn nói: "Liên quan đéo gì đến cô, cô đừng có lấy cha ra làm lá chắn.
Bao nhiêu lần rồi, hai cha con chúng tôi sớm nương tựa nhau mà sống, cô cho rằng cha không biết?"
Tàn thuốc rơi trên bàn trà, người Thư Hinh ưỡn thẳng, dù hốc mắt cô đã đỏ nhưng vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp.
Cô nói: "Anh nhỏ giọng chút đi!
"Hiện tại còn giả vờ cái gì nữa!" Tần Dược đạp một cước vào cánh cửa trước mặt, trong tiếng vang ấy mà đứng thẳng người lên, lấy điếu thuốc xuống.
Tay hắn có hơi run, trước kia hắn cầm súng không hề run bao giờ, hiện tại hắn không cầm được súng, tay lại run không tưởng tượng được.
Điếu thuốc làm bỏng ngón tay hắn, hắn dứt khoát dụi nó đi.
Hắn nói: "A, hiện tại thì còn giả vờ cái gì nữa? Cô sớm muốn rời đi đúng không, cái gì mà vào đoàn không có thời gian, đơn ly hôn vẫn còn ở trong ngắn kéo chứ gì? Cô lấy ra đi, giờ chúng ta giải quyết hết một thể."
Thư Hinh quay mặt đi, ngón tay chà xát khóe mắt, cô quay đầu còn nói: "Anh nhỏ giọng chút đi!"
Tần Dược đột nhiên nhào tới, đè cô trên ghế sa lon, hắn cầm lấy cánh tay đang giãy dụa của cô hỏi dồn dập: "Có phải là cô muốn đi đúng không? Thư Hinh, có phải cô muốn đi đúng không? Cô muốn rời khỏi tôi, có phải đúng như vậy không?"
Mùi rượu phả vào mặt, Thư Hinh thét chói tai phản kháng kịch liệt, dẫm một cước lên bụng Tần Dược, lực trên cổ tay buông lỏng, cô cho lập tức cho Tần Dược một bạt tay.
Tiếng bạt tai vang dội, cô nằm trên ghế sa lon thở mạnh, tóc tai rối bời, gương mặt lúc giận dữ vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Tôi muốn đi đấy!" Cô khàn giọng nói: "Tần Dược! Anh xong rồi! Từ cái ngày anh cầm súng không được thì xong rồi! Tôi chịu đủ rồi! " Cô nức nở nói: "Tôi chịu đủ rồi Tần Dược à...!Anh căn bản không tỉnh nổi, anh vĩnh viễn đắm chìm trong nỗi đâu của mình, xưa nay anh không hề ngẩng đầu nhìn tôi và Tần Tung, tôi thật sự...!Chịu đủ rồi!"
Yết hầu Tần Dược nhấp nhô, bị một cái tát này đánh cho im lặng.
Hắn rõ ràng muốn nói cái gì đó, thế nhưng trong tiếng nghẹn ngào của Thư Hinh hắn lại đâm ra mờ mịt.
Thư Hinh đẩy hắn ra chạy vào phòng ngủ, bắt đầu thu xếp quần áo.
Thư Hinh không ngừng lau nước mắt, cô nói: "Tôi muốn dẫn Tần Tung đi." Cô kéo rương hành lý, muốn dẫn Tần Tung ra cửa, phát hiện Tần Tung ôm chén nước đã ngồi dậy, cô đi qua kéo mạnh cánh tay Tần Tung.
Tần Tung nhìn chằm chằm cánh tay bị mẹ cậu lôi kéo đã phiếm hồng.
Cậu xuống giường, đầu gối rơi đau.
Trong ngọn đèn mờ, điện thoại nằm trên đất và thủy tinh giống như ảnh chụp bị xé nát, Tần Dược rủ bả vai giống như sườn núi hoang vu.
Tần Dược ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt ảm đạm không ánh sáng.
Tần Tung đưa tay với hắn, ly nước rơi xuống đất, nước và thủy tinh bắn lên.
Trai sông rơi trong đống bừa bộn ấy, còn chưa kịp thu xác đã bị rương hành lý đè lên, răng rắc nát xác, biến thành một đống thịt nhão.
"Của con..."
Tần Tung muốn nhặt trai sông lên, Thư Hinh quăng cho Tần Dược đơn thỏa thuận ly hôn rồi kéo mạnh cậu ra cửa.
Cánh cửa rầm một tiếng, cái gì Tần Tung cũng không nhặt được.
(1) Bài hát "Bella ciao" (phát âm tiếng Ý: [ˈbɛlla ˈtʃaːo]; "Giã biệt người xinh đẹp") là bài hát dân ca phản kháng của người Ý có nguồn gốc trong sự gian khổ của những người phụ nữ mondina, những người làm trên cánh đồng trong thế kỷ 19, họ đã hát bài hát này để phản đối chống lại điều kiện làm việc khắc nghiệt trên những cánh đồng Bắc Ý.
Bài hát được công nhận như là một bản nhạc của phong trào kháng chiến chống Phát xít.
(2) Dạ lai hương hay hạ lý hương là một loài cây thuộc họ Cà có nguồn gốc từ Tây Ấn.
Oải hương hay hoa Lavender là một loại cây thuộc chi Oải hương, họ Hoa môi.
(3) Figure: từ tiếng anh dịch sang tiếng việt có nghĩa là nhân vật tượng trưng.
Bạn có thể hiểu đơn giản Figure tương tự như một bức tượng về một nhân vật nào đó trong truyện hoặc phim hoạt hình chẳng hạn.
Nó là loại hình giải trí phổ biến của dân Otaku (chủ yếu là người yêu thích anime và manga tại Nhật Bản)..