Dưới ánh sáng của đèn pin, mọi người từ từ tiến về dãy nhà cũ của trường.
Đi qua thao trường lầy lội, những gì hiện ra trước mặt họ là bốn tòa nhà nhỏ đổ nát, cửa sổ đều được bịt kín bằng những thanh gỗ, và một số kẽ hở thỉnh thoảng lọt ra ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Cách đó không xa là cánh cổng sắt ra vào khu nhà dạy học, lúc này cũng đã được khóa chặt.
Ai cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ quấy rầy sự tồn tại nào đó ở đây.
Trịnh Hoàn ngược lại thờ ơ, từ trong cuốn sổ ghi chép anh ta đã nhìn ra, bình thường không có yêu ma nào bên trong khu học cũ... Dù sao, nơi này vốn là nơi phong ấn của lệ quỷ cấp cao nhất, chỉ cần hơi thở của lệ quỷ vẫn tồn tại thì quỷ hồn sẽ không tới gần.
Đó là lý do tại sao anh ta rất tin tưởng rằng đêm đầu tiên ở đây là an toàn.
Sau khi đi vòng qua phía hông của tòa nhà, có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa nhà ký túc xá hai tầng thấp bé trong mưa, với ánh sáng yếu ớt lóe lên một trong những khung cửa. Rõ ràng, đây là nơi họ sẽ sống đêm nay.
Tình hình ký túc xá này tốt hơn mọi người tưởng tượng, ngoại trừ tường ẩm thấp và đồ đạc cũ kỹ, trông giống nó như một ký túc xá bốn người bình thường, ngay cả chăn nệm cũng được chuẩn bị sạch sẽ…
Nhìn thấy đèn có thể sáng lên, chỗ vệ sinh cũng có, mấy người liền miễn cưỡng an tâm. Sau khi thu dọn vội vàng, cả người kiệt sức ngã xuống giường, Trịnh Hoàn còn đặc biệt tìm cái giường bên cạnh Bạch Vấn Hạ nên đi chen chúc với Tiểu Trần.
Đến thời gian tắt đèn, căn phòng lập tức tối đen.
Tất cả mọi người đều nín thở, không ai dám ngủ thật. Tiếng mưa gió bên ngoài, tiếng cành cây va vào cửa sổ, tất cả vào giờ phút này đều có vẻ quỷ dị .
Theo thời gian trôi qua, bọn họ không khỏi càng ngày càng buồn ngủ, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.
Thấy gần đến nửa đêm, Bạch Vấn Hạ lập tức xé phù hộ thân thành hai nửa, cho mình dùng một nửa.
Động tác của cậu rất cẩn thận, góc nhìn của người xem trực tiếp đều là ở trên trời nên hoàn toàn không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra.
Phù hộ thân phát huy tác dụng rất nhanh, Bạch Vấn Hạ lập tức cảm thấy trong người ớn lạnh như thể bị lệ quỷ thăm dò, ớn lạnh xung quanh thậm chí thấm vào tận xương tủy, cậu lập tức trở nên hưng phấn: "Phù hộ thân này hiệu quả nhanh quá!"
Cậu không tin thời gian và địa điểm thích hợp như vậy mà đêm nay lệ quỷ này vẫn chưa xuất hiện!
...
Trên cầu thang của ký túc xá mới, một bóng người gầy gò và đen kịt đang từng bước leo lên. Những hạt mưa không ngừng nhỏ xuống từ cơ thể nó, rơi xuống đất lại hóa thành máu tươi.
Bóng dáng của nó cũng ngày càng đến gần phòng ngủ của mấy người kia.
Nhưng vào lúc này, nó dường như đã nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, ánh mắt âm độc nhìn về phía ký túc xá của Bạch Vấn Hạ, khóe miệng kéo lên một vòng cung vặn vẹo với nụ cười dữ tợn.
...
Trịnh Hoàn ở một bên cũng tinh tường cảm giác được âm khí trong phòng có vẻ trầm trọng thêm, không khỏi có chút bối rối: "Kỳ quái, đêm nay như thế nào lại không có quỷ hồn xuất hiện ở đây. Mặc kệ, cứ làm đi."
Trịnh Hoàn sao có thể dự đoán được hành động của Bạch Vấn Hạ, đã âm thầm dùng nửa tấm hộ thân phù trên người Bạch Vấn Hạ đứng cách mình không xa.
Bạch Vấn Hạ lập tức cảm thấy cơ thể mình ấm trở lại, thậm chí còn khiến anh cảm thấy hơi nóng: "?"
Chiếc hộ thân phù này chỉ có tác dụng trong vài phút thôi sao?
Cậu mờ mịt trong nháy mắt sau đó lại cảm thấy có thể là mình đã nghĩ nhiều.
"Các đạo cụ được mua bằng 100 điểm này không thể nào mà nhanh như vậy liền mất đi hiệu lực, ai nói bị lệ quỷ để mắt tới liền nhất định rét run, nóng lên cũng không phải không có khả năng, mình phải tin tưởng hệ thống."
Nhưng thật lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, ổ chăn lúc này thoải mái đến mức Bạch Vấn Hạ không khống chế được ngủ thiếp đi... Dù sao cậu tin tưởng lệ quỷ nhất định sẽ không bỏ qua cậu.
...
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nghe như đang kéo lê trên mặt đất, rõ ràng bọn họ bước đi rất chậm nhưng đã nhanh chóng đến cửa phòng ngủ.
Ngoại trừ Bạch Vấn Hạ, tất cả mọi người đang buồn ngủ đều kinh hãi, giật mình suýt nữa thì nhảy khỏi giường nhưng lại cảm giác được thân thể của mình hoàn toàn không cách nào động đậy, giống như bị bóng đè. Bọn hắn quay đầu nhìn lại, trên người không có gì cả, nhưng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài phản chiếu cái bóng trên chăn của họ... Đúng là đang có một thứ gì đó vô hình đè lên người họ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
"!"
Tiểu Trần cùng người đàn ông đeo kính họ Vương gần như ngất xỉu vì hoảng sợ, cố gắng hết sức để không hét lên.
Ngay cả Trịnh Hoàn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỉ có thể cử động một cách yếu ớt, nhưng trong lòng anh ta lại hết sức mừng rỡ, như thể anh ta đã thấy cái chết của Bạch Vấn Hạ trong tương lai.
Nếu lúc này Bạch Vấn Hạ tỉnh lại, có lẽ cậu cũng đang rất phấn khích.
Tiếng mở cửa chói tai vang lên, tiếng bước chân kia đã tiến vào trong phòng ngủ.
Trần Lâm Viễn cùng Vương Diễn không dám thở mạnh hai mắt nhắm chặt, chỉ muốn giả vờ như mình hoàn toàn không tồn tại.
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Lệ quỷ cũng không có hứng thú với bọn họ, kéo lê bước chân, rất nhanh đi đến bên giường Bạch Vấn Hạ. Bởi vì nhớ tới những việc trước đó trong WC, lệ quỷ dừng lại một chút, nó không làm bất cứ hành động dư thừa nào mà trực tiếp dùng móng vuốt sắc nhọn giết chết Bạch Vấn Hạ.
Lúc này những người khác không nhịn được, nhao nhao vụng trộm mở to mắt thăm dò tình huống bên này. Trần Lâm Viễn càng sốt ruột lo lắng, tự nhủ rằng Bạch Vấn Hạ nhất định sẽ có cách nhưng tình hình lúc này quá nguy cấp, mà Bạch Vấn Hạ lại không có một chút phòng bị nào tùy ý để lệ quỷ kia giết chết mình.
Móng vuốt của lệ quỷ đã gần cắt đến yết hầu của Bạch Vấn Hạ... Nhưng tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó giống như đã chém một thứ gì đó nhưng lại không thật sự chạm vào người Bạch Vấn Hạ.
Tất cả mọi người ngây người. Những người khác có thể không biết, ngược lại Trịnh Hoàn lại rất rõ ràng, đây chính là tác dụng của hộ thân phù. Nhưng chỉ có phù hộ thân hoàn chỉnh mới có được hiệu dụng như này, rõ ràng là Bạch Vấn Hạ chỉ có một nửa.
Khán giả cũng nhao nhao thảo luận.
"Vậy mà Bạch Vấn Hạ đã chuẩn bị xong phù hộ thân từ trước, đúng là biết nhìn xa trông rộng, nhưng có thể ngủ say cũng là một phẩm chất tâm lý rất mạnh. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ có thể sống sót rời khỏi phó bản cái này!"
"Người phía trước đừng có hãm hại đồng đội! Nhưng mà tôi cảm thấy Hạ Hạ rất có tiền đồ. Nhưng tác dụng phụ của loại phù này quá nhiều, khiến người ta có chút bất an…"
"Ta còn nghe nói nếu như là ba chiếc hộ thân phù hỏng hợp lại cùng một chỗ, sẽ có xác suất nhỏ hấp dẫnlệ quỷ mạnh nhất phó bản, ngẫm lại thôi đã cảm thấy đáng sợ."
"Truyền thuyết đô thị đó là gì vậy, nhiều năm như vậy cũng không ít người thử qua. Nhưng không ai triệu hồi được lệ quỷ nào cả, nhiều nhất cũng chỉ là phù hộ thân thanh lý làm lãng phí mấy trăm điểm tích lũy mà thôi. Có thể phát động sự kiện này không phải ông vua may mắn thì chính là tuyệt thế Phi Tù."
...
Lệ quỷ kia không giết thành công Bạch Vấn Hạ, hiển nhiên nôn nóng rất nhiều, ánh mắt u ám đã nhất thời nhìn về phía Trịnh Hoàn.
Số lần xuất hiện của lệ quỷ rất hạn chế mà bây giờ hiển nhiên bọn họ phải chết một người ở đây thì mới có thể đưa lệ quỷ đi!
Trịnh hoàn: "M* nó!" Lẽ ra anh ta phải biết, Bạch Vấn Hạ này nhất định là có âm mưu chống lại anh ta! Tên này đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, cậu hẳn đã chuẩn bị một nửa bùa hộ mệnh để đối phó với tình huống tiếp theo.
Thậm chí đến lúc này, Bạch Vấn Hạ còn ngủ được đến ngon lành, thấy thế nào đều là đang giễu cợt anh ta.
"Đáng chết, làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy thì người chết chính là mình." Trên trán Trịnh Hoàn mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, coi như hắn muốn tìm những người khác tới làm kẻ chết thay, nhưng người khác ngủ cách anh ta quá xa, chẳng lẽ hôm nay anh ta lật thuyền trong mương ở đây?
Anh ta không thể không nghĩ đến nửa còn lại của phù hộ thần còn lại trong không gian hệ thống của mình, nếu như là ba mảnh vỡ của hộ thân phù được ghép với nhau sẽ trực tiếp mất đi hiệu lực. Mặc dù nghe nói có xác suất cực nhỏ nhưng lại thu hút đám lệ quỷ đáng sợ nhất bên trong phó bản, nhưng xác suất này hiếm bằng SSR trong mười lần rút thẻ liên tiếp, căn bản nó cũng không được dùng để tham khảo.
Trịnh Hoàn không hề nghĩ ngợi, anh ta đã dùng chiếc bùa cuối cùng trong không gian hệ thống của mình trực tiếp lên cơ thể của Bạch Vấn Hạ—
Lá chắn bảo vệ dường như vô hình trên cơ thể Bạch Vấn Hạ đã trực tiếp vỡ tan vào lúc này, cậu đã không còn gì để chống lại lệ quỷ hung ác kia nữa, dựa vào thân thể yếu đuối của người phàm trần này tất nhiên rất nhanh sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Trịnh Hoàn vui mừng khôn xiết: "Quả nhiên là hữu dụng. Như vậy mình sẽ không sao…"
Nhưng ngay giây tiếp theo, một luồng khí u ám và mãnh liệt hơn rất nhiều truyền thẳng vào phòng ngủ.
Âm khí nồng đậm cực hạn đến mức hai người khác trong ký túc xá thậm chí cảm thấy không thể thở nổi, trước mắt thậm chí xuất hiện ảo giác như lồng đèn xoay tròn, vẻ mặt hai người nhăn nhó mà lâm vào hôn mê.
Trịnh Hoàn cảm thấy đây là một cảm giác khủng khoảng chết người, khiến anh ta một người trải qua mấy phó bản không khỏi rùng mình, không có một tia có can đảm dũng khí phản kháng. Điều này chắc chắn đáng sợ hơn rất nhiều so với phó bản trước đó, giống như luồng khí của một tồn tại đáng sợ mà anh ta không thể chống lại chút nào.
Ngay cả lệ quỷ định giết Bạch Vấn Hạ , khuôn mặt dữ tợn đến biến dạng không thể nhận ra nguyên bản đó còn thể hiện được sự sợ hãi, sau đó nó vội vã ra khỏi cửa với tốc độ cực nhanh!
Những quỷ hồn thông thường vẫn đè lên người vài người lúc này lại biến mất với tốc độ cực nhanh, tựa như chỉ chậm một bước bọn chúng ngay lập tức hài cốt không còn.
Một đáp án cực kỳ kinh hãi hiện lên trong lòng Trịnh Hoàn, chính anh ta cũng khó mà tin tưởng được, cảm thấy toàn bộ thế giới quan đều được làm mới: "Thảm hoạ, chẳng lẽ nói, ba tấm hộ thân phù rách thật sự đưa tới lệ quỷ đáng sợ nhất bên trong cái phó bản này sao?"
Anh ta sống nhiều năm như vậy, ngoại trừ tiến vào phó bản này, cũng chưa từng chuyện kỳ quái gì xảy ra... Nhưng hôm nay làm sao lại có thể đụng trúng vào xác suất nhỏ như vậy? Chẳng lẽ nói anh ta là ông vua may mắn ngầm?
Chỉ là Trịnh Hoàn không tận mắt chứng kiến được bộ dạng của đỉnh cấp lệ quỷ bởi vì linh hồn của anh ta thực sự không thể chống đỡ được cái này khí tức kinh khủng, anh ta mất đi ý thức.
Sương mù màu đen trong phòng lan tràn ra, sương đen này dường như tồn tại mãnh liệt hơn âm khí bình thường, đối quỷ hồn mà nói đây là vật đại bổ, nhưng lúc này không có quỷ hồn dám xuất hiện ở đây. Trong tiềm thức bọn chúng đều nhận thức được nơi này có một sự tồn tại làm chúng nó e ngại, thậm chí là thần phục ngay trong tâm trí.
Một bóng đen từ từ hiện ra trong sương mù. Anh khoác trên người một chiếc trường bào màu đen truyền, dung mạo cực kì tuấn mỹ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến cực điểm, thấy thế nào đều không giống như là người sống.
Anh đi đến trước mặt Bạch Vấn Hạ, hơi nghiêng người, đặt những ngón tay thon dài lên mặt người trước mắt.
Lúc này bên phía người xem đã bùng nổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT