Vừa nghe nơi đây có sự xuất hiện của lệ quỷ cao cấp, số lượng người xem trực tiếp một lần nữa tăng nhanh, thoát cái đã được 5000 người xem, điều này đã đè bẹp lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của nhiều phó bản trung cấp.

Chẳng qua dưới góc độ người xem nhìn lại, thậm chí còn có các vệt trên màn hình tối đen như mực, hình ảnh cũng trở nên tương đối mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh lệ quỷ trong phòng. Nghe nói bởi vì lệ quỷ quá mức cường đại ảnh hưởng trực tiếp tới tín hiệu của phòng phát sóng trực tiếp.

"Đ*, không nhìn lầm đi, tư thế xuất hiện này, tuyệt đối là phó bản trung cấp, không thậm chí có thể là phó bản cao cấp mới có thể xuất hiện boss lệ quỷ! Hơn nữa đây không phải là phó bản của người mới thôi sao."

"Như thế boss lệ quỷ xuất hiện trong này, tôi đoán chừng đám người mới sẽ bị xóa sổ hết..."

"Đoán chừng là mảnh bùa hộ mệnh kia hấp dẫn đến, đây là cái xác suất gì, ngay cả khi lão đại có mặt ở đây ta nghĩ cũng chưa chắc thắng nổi, chẳng qua lệ quỷ cao cấp như thế xuất hiện tại đây ắt sẽ có hạn chế trong việc giết người mới, nếu cố gắng vẫn có cơ hội sống sót."

...

Bạch Vấn Hạ nửa tỉnh nửa mê, cảm giác thân thể bị cái gì đó ngăn chặn hô hấp. Nỗ lực tỉnh táo lại nhưng mí mắt nặng trĩu, ngay cả những cử động của ngón tay cũng cần sức lực toàn thân, trên người là vô số tơ sợi gắt gao quấn quanh, giống như sinh vật sống, càng giãy giụa chúng càng quấn chặt.

Nhiệt độ xung quanh đã hạ xuống rất thấp, cảm giác cái lạnh rót vào tận linh hồn. Bạch Vấn Hạ kiệt sức quét mắt nhìn lại, bên giường xuất hiện một bóng đen.

Trong lòng cậu nổi lên một cỗ kích động, ngày này rốt cuộc đã đến, lệ quỷ đã xuống tay! Tích phân lấy ra đổi bùa hộ mệnh không hề phí phạm.

"Cảm tạ đã gọi ta tới đây, ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi." Âm thanh vang bên tai Bạch Vấn Hạ, thanh âm trầm thấp, dễ khiến cho tâm thần người ta bị mê hoặc, nói ra ý tưởng giấu sâu nhất trong lòng mình.

"Cho dù là sống sót rời khỏi phó bản, hay là trả thù kẻ khinh thường ngươi, hay bất kỳ thứ gì người muốn..."

Ở nơi Bạch Vấn Hạ không thể nhìn thấy, những sơi tơ màu đen đã quấn quanh cổ cậu, nếu cậu theo lời đối phương nói ra nguyện vọng của mình, chắc chắn không được thực hiện, ngược lại bị đối phương lợi dụng điểm này để xây dựng một loại kết nối gì đó. Bằng cách này boss lệ quỷ sẽ không còn bị giới hạn bởi phó bản, ngược lại có thể trực tiếp đem Bạch Vấn Hạ giết chết.

Tất nhiên, nếu lời Bạch Vấn Hạ nói ra là mong muốn trả thù cho đồng đội của mình, chẳng hạn như Trịnh Hoàn vừa tính kế cậu, boss lệ quỷ tất nhiên cũng không ngại giết chết cả hai.

"Tôi..." Bạch Vấn Hạ nghe những lời này không khỏi nhíu mày, hiển nhiên nội tâm giãy giụa, lập tức khống chế không cho bản thân nói ra suy nghĩ trong lòng.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp đều sốt ruột muốn chết, phần lớn người ở đây đối với Bạch Vấn Hạ có không ít thiện cảm, thật sự không hi vọng vất vả tới đây xem mà chủ phòng lại treo máy.

"Không được nói! Vừa nói cái này trực tiếp "lạnh"!"

"Aizzz, một người mới làm sao biết nhiều như vậy, huống hồ năng lực lệ quỷ lần này, một người thường không có công cụ tự vệ có thể trụ lại được. "

"Trong lịch sử từng ngăn cản công kích của lệ quỷ cũng chỉ có 10 người đứng đầu trong bảng xếp hạng, hơn nữa chỉ còn cách tên đó từ đầu đến cuối không nói một lời, cuối cùng gắng gượng đợi cho đến khi lệ quỷ rời đi... Một người mới thế này có thể làm tới bước này không?"

Việc Bạch Vấn Hạ nói ra kêu lệ quỷ giết chết đã là sự kiện biết trước!

Nhưng ngay cả trong tình huống mơ mơ màng màng này, nếu nhớ rõ quy tắc của hệ thống, không thể trực tiếp tìm chết, còn có không thể quang minh chính đại kêu lệ quỷ giết chết chính mình, điều này quá rõ ràng bị người khác nhận ra điểm khác thường.

Công việc đồng đội heo của Bạch Vấn Hạ đang làm một cách nghiêm túc, thậm chí cậu còn rất có ý thức chức nghiệp trong đó, nếu hiện tại trực tiếp kêu lệ quỷ giết chết mình, chẳng phải làm trái với chức nghiệp mà cậu rèn luyện hàng ngày sao!

Vì thế quyết tâm giữ vững ý chí, cậu nỗ lực đem lời nói muốn nói ra nuốt trở vào, trên trán đã xuất hiện mồ hôi dày đặc.

Bên trong là một mảnh trầm mặc, thời gian chậm rãi trôi qua, tầm mắt lạnh như băng của boss lệ quỷ đảo qua đối với Bạch Vấn Hạ đang gắt gao chống đỡ liếc mắt một cái, buông tha cho cậu, thân ảnh bắt đầu tiêu tán.

"Chủ phòng thực sự làm được! Thế mà duy trì đến phút cuối cùng!"

"Ta tuyên bố từ thời khắc này ta bắt đầu trở thành fan của Bạch Vấn Hạ, có nghị lực như vậy cùng với giá trị nhan sắc như thế người mới này cũng quá mạnh đi."

Sự tình này có vẻ không có dấu hiệu chấm dứt.

Bạch Vấn Hạ lúc đó cảm giác được lệ quỷ phải đi, trong lòng không khỏi nóng nảy!

Chuyện này sao có thể? Một người rõ ràng đang ở ngay trước mắt ngươi mà không biết động thủ ra sao, chỉ khi có kẻ yêu cầu ngươi giết ngươi mới ra tay, lệ quỷ của phó bản có phải hay không đều thiếu tính chủ động.

Tại đây phút chốc, Bạch Vấn Hạ bộc phát tiềm lực trước nay chưa từng có, kiên quyết giãy giụa thoát khỏi trói buộc ban đầu, đột nhiên vươn tay bắt được tay áo lệ quỷ, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, lời nói từ nội tâm phát ra, "Không cần đi."

Người xem trực tiếp giờ khắc này đều rơi vào chấn động, đừng nói họ, kể cả boss lệ quỷ kia, tại đây trong phút chốc nghiêng thân mình, đưa mắt nhìn Bạch Vấn Hạ thật sâu.

Bạch Vấn Hạ tinh thần rung lên, không thể nói ra mục đích thật sự của mình, cho nên dùng ánh mắt kích động, nóng bỏng dừng trên người đối phương.

Tuyệt nhiên lệ quỷ không hề tiếp thu ánh mắt của Bạch Vấn Hạ, thân ảnh đang dần tan biến cũng không bởi vì vậy mà dừng lại, rất nhanh liền tiêu tán không còn dấu vết.

Cả phòng ngủ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Chỉ có Bạch Vấn Hạ ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn thấy tay mình một mảnh vải hẳn là mảnh tay áo đen bị mình xé xuống, nửa ngày cậu mới ý thức lại... Thế mà lệ quỷ lại chạy!

"Sự tình rốt cuộc vì cái gì mà thành như vây." Bạch Vấn Hạ thực sự hoài nghi nhân sinh, "Không đúng, khẳng định không phải vấn đề của ta, nhất định là lệ quỷ của phó bản này có vấn đề."

Về phần mảnh vải đen trong tay, cậu cũng không thấy có vấn đề gì, dùng hệ thống xem xét, nhìn đến tên hiển thị cũng là ???

"Đây có lẽ đã đạt tới hiệu quả đặc thù của đạo cụ, nhưng có vẻ tin tức không đủ, ngươi cũng không biết nó có lợi ích gì. Có thể lựa chọn trang bị bên người."

"Lại không nhìn thấy tác dụng... Có điều một người không phải thủ lĩnh như ta nhất định không thể rơi đạo cụ quý hiếm nào được." Bạch Vấn Hạ nhìn lại bản thân trước đây chơi game trực tuyến tuy rằng không quá giống như vậy nhưng cậu vẫn có loại tâm lý phản nghịch này. Nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ rơi ra được thứ gì tốt, thậm chí mỗi lần cũng những game thủ khác giao dịch đều gặp phải kẻ lừa đảo.

"Mặc kệ thế nào, đã là đồ trên người lệ quỷ rơi xuống, dù là điềm xấu cũng là trang bị cao cấp!"



Người xem bên này cũng theo sự tình phát triển mà thảo luận khá kịch liệt.

"Lần đầu tiên ta thấy có chủ phòng như thế, vội vàng lôi kéo lệ quỷ đừng đi, trong giọng nói còn mang vẻ cầu xin, giống như lúc ta níu kéo lại đối tượng chia tay!"

"Ta cũng vậy, bỗng nhiên phát hiện không hiểu được chủ phòng đang nghĩ gì, đoán không ra cậu ta muốn làm gì, chẳng lẽ có bí kíp võ thuật?"

Nếu điều này xảy ra trước đây, người khác sẽ cảm thấy là Bạch Vấn Hạ làm ra nó hoặc là một đồng đội heo đầu óc không rõ ràng thao tác mà thôi. Nhưng Bạch Vấn Hạ ở trước mặt boss lệ quỷ cao cấp có nghị lực duy trì như thế, chắc chắn có thâm ý!

Đặc biệt từ khi bắt đầu tới bây giờ, những người kéo đến đây xem náo nhiệt là chính, biến thành đối với Bạch Vấn Hạ có vài phần ngưỡng mộ...

"Có lẽ Hạ Hạ đã nhận ra lệ quỷ kia có vấn đề, đm miếng vải đen kia, chắc chắn là vật phẩm quý hiếm nha!"

"Nếu ta nhớ không lầm, trước đây ta từng thấy vài vật phẩm tương tự trong một phó bản nan giải, đó là một lệ quỷ cấp cao nhất tình cờ lưu lại vật phẩm, có tác dụng xua đuổi những lệ quỷ cấp thấp, thậm chí một số lệ quỷ cấp cao cũng kiêng kị! Thứ này đem bán với tích phân hiện tại của ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới!"

"Hoảng sợ, ta lần sau gặp lệ quỷ có thể hay không xé thử?"

"Ngươi quả thật muốn ăn rắm, người bình thường gặp lệ quỷ đều là cửu tử nhất sinh rồi, ngươi nghĩ lệ quỷ sẽ cho ngươi cơ hội lấy chút đồ vật xuống sao."

Người xem quả thực không ngừng, kết hợp hình ảnh trước đó Bạch Vấn Hạ triệu hồi lệ quỷ, còn có hình ảnh cố gắng né tránh lệ quỷ đuổi giết, bọn họ dường như mơ hồ ý thức được gì đó.

Bạch Vấn Hạ chủ phòng này... Có vóc dáng cá koi!

Màn hình ngay lập tức xuất hiện vô số thanh điều ước trôi nổi, đều muốn hít lấy vận khí trên người Bạch Vấn Hạ. Về phần số lượng người theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng ngày một tăng lên.

Dù sao chủ phòng đã rất cố gắng, mà người may mắn như chủ phòng cũng khó tìm thấy! Hơn nữa bộ dáng tốt như vậy, đương nhiên thu hút sự chú ý rồi.   



Trong phòng ký túc xá mới, chính giữa phòng ngủ có một thi thể, trên ngực cắm một con dao, máu tươi chảy xuôi xuống đất, đôi mắt còn mở to, chính là bộ dáng chết không nhắm mắt.

Một người mặt mày tái nhợt như tờ giấy, giọng điệu hấp tấp: "Ta kêu ngươi lôi kéo gã đó, thế nào mà ngươi lại giết gã rồi?"

"Ta nào còn cách khác! Người đó vừa rồi còn kiên trì nói cái gì mà trò chơi bút Tiên Du, thứ đó có vẻ sẽ gọi được quỷ." Nam tử dáng người cường tráng gọi là Vương Hổ khẽ cắn môi, "Dù sao cũng chỉ là NPC mà thôi, đã phải chết thì sẽ chết, ngươi xem cái tên bị lệ quỷ giết chết kia, nói không chừng, nếu còn sống NPC này sẽ gọi lệ quỷ tới!"

Bọn họ đã sớm nghĩ tới việc, kí túc xá bên này chỉ có thể ở được 3 người, đó là bởi vì họ có người bạn cùng phòng là NPC! Mà NPC này lại thích tìm đường chết, trong lúc dây dưa qua lại nhất thời xúc động, mà phát sinh thảm kịch.

"Mặc kệ có chuyện gì vẫn cần xử lý thi thể này trước, nơi này thật đáng sợ." Lúc nói chuyện luôn có cảm giác thi thể dưới đất nhìn chằm chằm họ.

Mang tâm trạng lo sợ, họ di chuyển thi thể đến ban công, trực tiếp ném ra bên ngoài, sau đó không ngừng tẩy rửa đôi tay nhuốm đầy máu tươi của mình.

Trong không gian tối tăm, không rõ có phải tác dụng tâm lý quá lớn hay không, 3 người cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống không ít.



Ngày hôm sau, khi tất cả mọi người đến phòng học.

Tiểu Trần cùng Vương Diễn tinh thần uể oải, nghĩ tới hôm qua ngay cả đèn kéo quân cũng đã nhìn thấy, suýt chút nữa đã đi đời nhà ma.

Đối với chuyện ngày hôm qua kí túc xá xuất hiện lệ quỷ, bởi vì lúc ấy cũng chỉ có Trịnh Hoàn tâm trí còn thanh tỉnh, anh ta cũng sẽ lừa gạt về chuyện đã xảy ra này, ra vẻ rằng dù thế nào lệ quỷ cũng không ra tay, nên họ mới thoát được một mạng.

Về phần Bạch Vấn Hạ, cậu so với người khác càng tiều tụy hơn... Điều này khiến cho Vương Diễn cảm giác an ủi phần nào, đoán rằng ngày hôm qua Bạch Vấn Hạ bị dọa thảm hại hơn nhiều.

Sau khi vào phòng học, chuyện khiến bọn họ run sợ chính là, người này, cùng với người hôm qua tới hoàn toàn giống nhau.

Lúc ấy trong phòng học có một giáo viên, 7 học sinh và 7 chủ phòng.

Hiện tại, NPC đã chết cùng chủ phòng đều đang yên ổn ngồi trong phòng.

Thiếu niên bất lương kia cả người đầy máu, ruột trong bụng đều muốn rơi ra, tên này còn nhàn rỗi nghịch điện thoại. Còn người nhảy lầu tự tử kia, thân thể là không nhìn ra hình dạng, có vẻ không phát hiện ra chuyện gì bất ổn còn tự nhiên cũng mọi người chào hỏi.

Bọn họ chắc chắn không còn sống.

Nhìn đến người bạn NPC cùng phòng đang nở nụ cười vặn vẹo trước mắt mình, Vương Hổ với dáng người cường tráng sắc mặt tái mét, nhưng chỉ có thể cố gắng bước vào phòng học, tận lực chọn chỗ ngồi càng xa đối phương càng tốt.

Dù sao, họ không được làm trái với thân phận học sinh chuyển trường mà phó bản sắp đặt, mặt tái mét nhưng không thể dời đi.

Về phần Bạch Vấn Hạ bên này lại khá tốt, đối với ánh mắt giận dữ của thiếu niên bất lương kia, cậu thản nhiên gật đầu đáp lại, làm cho cậu ta có chút kinh ngạc, có một loại cảm giác bị xem nhẹ mà tức giận.

Trịnh Hoàn thầm nghĩ quả thực đúng như thế, NPC cho dù đã chết, linh hồn vẫn bị trói buộc với nơi này, biến thành hồn ma mới. Đợi tới khi lượng người chết trong phòng vượt qua số lượng người sống, chính là lúc chúng bắt đầu tàn sát ... Mà sau đó, lệ quỷ cấp cao cũng sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.

Mặc dù lệ quỷ cấp cao tối hôm qua bị miếng bùa hộ mệnh kia gọi tới chỉ là lúc đó bản thân đã hôn mê! Trịnh Hoàn lúc này cảm thấy vô cùng ảo não, rõ ràng vất vả lắm mới phát hiện thân phận che dấu của mình là Âu Hoàng*, thế mà vụt mất cơ hội. ( truyện đăng trên app TᎽT )

*Âu Hoàng: Một từ ngữ phổ biến trên Internet, ý chí một loại người có may mắn bùng nổ.

Về phần câu chuyện xảy ra phía sau quả nhiên Bạch Vấn Hạ vẫn còn sống, Trịnh Hoàn đoán chừng Bạch Vấn Hạ đã sử dụng thủ đoạn nào đó để bảo vệ tính mạng tới cuối cùng, dù sao có thể tránh thoát một lần không có nghĩa có thể tránh thoát lần hai, có thể tiêu hao bảo bối hộ mệnh của đối phương cũng không tính là xấu.

Mọi người ngồi tại vị trí của mình, không ai có tâm trạng nói chuyện, không khí gian phòng trở nên trầm trọng.

Lúc này âm thanh của phó bản vang lên.

"Sau khi đến trường học, các người đã trải qua một đêm không bình thường. Trường học này có đủ loại khác thường, chắc hẳn các ngươi nhận ra điều gì đó bất thường, giáo viên cùng bạn học điều không phải người, loại chuyện này chắc các ngươi đã nắm rõ."

"Hiện tại muốn rời đi đã muộn rồi, cổng ra đã bị sương mù bao phủ, càng ngươi không thể từ lối này ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện lệ quỷ phát sinh."

"Nhiệm vụ: Tìm ra bí mật bị che dấu, thành công sẽ chấm dứt phó bản và thưởng điểm tích phân."

Mọi người nghe đến đây tinh thần không khỏi chấn đông, còn có bí mật bị che dấu? Mặc kệ thế nào, thoát được khỏi phó bản là chuyện tốt. Bài thi đầu tiên là trắc nghiệm, giáo viên vừa phát bài thi, vừa cứng rắn nói: "Phải hoàn thành và nộp bài thi trước khi ra khỏi lớp."

Mọi người đều không nghĩ tới chính mình tiến vào trò chơi còn phải tham gia một cuộc thi như vậy. Không ít người trên trán thoáng một tầng mồ hôi lạnh, dù sao bọn họ không biết đã tốt nghiệp bao lâu rồi, ai còn nhớ rõ những kiến thức hồi còn đi học chứ, khảo sát thất bại sẽ tiêu đời.

Thế nhưng bài thi lại là một tờ giấy trắng, chuyện này không làm họ thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại cảm giác da đầu run lên.

"Thế này, thế này làm sao mà điền?"

"Không có đề bài không phải càng khó hơn sao?"

Lúc này, 4 bạn học NPC đã ngồi vào mép bàn, bọn họ mặt đối mặt, trong tay cầm bút, trong miệng thì thào đủ thứ chuyện tinh tinh về bút tiên, đồng thời làm cho bút trên giấy viết gì đó. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Bạch Vấn Hạ lúc này một tầng mồ hôi lạnh, cuộc thi xem chừng rất khó khăn.

Đám người Vương Hổ chân đã mềm nhũn, trong đầu liên tục hồi tưởng lại sự tình đêm qua.

"Xem ra chúng ta phải học theo cách làm của bọn họ." Trịnh Hoàn nói: "Nếu không nộp bài thi, chúng ta cho dù tuân theo quy tắc của học sinh chuyển trường, chắn chắn vẫn không tránh khỏi phát sinh chuyện đáng sợ."

Nhưng người khác có dù sợ hãi nhưng vẫn nghe theo.

Việc phân phối số người dựa trên tình huống phát sinh ngày hôm qua, không ai dám đi cùng NPC lúc nào cũng nhắc tới trò chơi bút Tiên Du.

Vương Hổ cùng với hai người bạn cùng phòng đều dựa vào góc bàn cầm bút, dựa theo lời người khác nói, trong miệng liên tục thì thào, còn chưa bắt đầu, bọn họ đã không nhịn nổi mà run rẩy. Vương Hổ lúc này vô cùng sợ hãi, dù sao ngày hôm qua chính là cậu ta giết chết NPC kia, nguyên nhân cũng có liên quan tới trò chơi bút tiên này, không biết hôm nay sẽ đối diện với sự trả thù như thế nào.

"Ta không phải cố ý ra tay, ngươi muốn trả thù cũng đừng tới tìm ta!"

Cảm giác 2 người bên cạnh run rẩy kịch liệt, Vương Hổ nội tâm phát sinh suy nghĩ táo bạo, bất giác cậu ta ngửa đầu suy nghĩ muốn mắng to, chống lại gương mặt toàn là máu tươi, rõ ràng là NPC tối qua bị giết, đôi mắt đối phương che kín tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, đôi mắt mang thêm oán giận mối thù khắc cốt.

Vương Hổ hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện thân mình không thể nhúc nhích, mà cái tay kia giống như đã bị đóng đinh vào cơ thể, cậu ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bút trong tay 2 người kia không ngừng viết ra một đám kí tự, gần như che kín mặt giấy, lồng ngực cậu ta bắt đầu đau nhức, bất giác có một cây dao chuẩn bị cắm vào.



Bốn người nhóm Trịnh Hoàn bên này cũng tiến hành trò chơi bút tiên. Anh ta biết rõ NPC này cùng với mình có cừu hận, việc anh ta chết là không thể nghi ngờ. Bạch Vấn Hạ cũng không ngoại lệ, tất nhiên thiếu niên bất lương kia sẽ trả thù.

Phương pháp duy nhất để phá giải cục diện này, là không thực sự tiến hành trò chơi bút tiên.

Dù sao cũng không có quy định học sinh chuyển trường phải hoàn thành đầy đủ bài thi, trong phó bản của người mới, mọi quyết định đều khá lỏng lẻo. Trên thực tế, bọn họ chỉ cần đi học là đã phù hợp với yêu cầu của phó bản. Về phần viết không xong bài thi, cái ảnh hưởng chính là độ thiện cảm của giáo viên, tuy nhiên thứ này không tính là quan trọng.

Nhưng đối với lời Trịnh Hoàn vừa nói ra, tất cả mọi người đều là người mới không có kinh nghiệm, trong lòng vô cùng khẩn trương, làm sao có thể nghĩ nhiều trong cục diện sinh tử như vậy, và tất cả đều bị hãm hại.

Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy cây bút trong tay giống như đã có ý thức của chính mình.

"Ngươi, các ngươi là ai động vào bút?" Trần Lâm Viễn yếu đuối cất lời, hi vọng người nào đó cho cậu ta biết đây không phải do Quỷ Hồn quấy phá.

Không ai trả lời cậu ta, ngược lại một cỗ lực lượng lớn không biết từ đâu, khiến cho bút trên giấy bắt đầu hỗn loạn, viết ra vô số ký tự chết.

Đám người Vương Diễn bởi vì kinh hãi mà run rẩy, thời điểm bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là gương mặt dữ tợn của vị thiếu niên xấu số, không biết từ khi nào đã gia nhập vào trong nhóm của bọn họ.

Trong lúc nhất thời bọn họ hận không thể bỏ bút xuống, nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động được, hiển nhiên là tình huống bị Quỷ Hồn khống chế. Hai người sợ tới mức lạnh run.

Cũng mau Quỷ Hồn thiếu niên bất lương kia không phải nhắm vào bọn họ, mà là Bạch Vấn Hạ, ánh mắt ác quỷ ngập tràn ác ý, muốn lập tức giết chết Bạch Vấn Hạ.

Bạch Vấn Hạ đối với loại tình huống này, nảy sinh xúc động, lòng thầm nghĩ: "Lệ quỷ cái gì, không có bài bản gì, còn không bằng NPC bình thường biến thành lệ quỷ." Bên ngoài còn bày ra vẻ mặt ta đây vô cùng hoảng hốt, phát huy kỹ năng biểu diễn tối đa nói ra lời thoại của các vật hi sinh thường nói trước khi chết bất đắc kỳ tử: "Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này, không phải ta làm hại ngươi, ai, có ai không mau tới cứu ta ..."

Thanh âm của cậu thực sự giống như sợ hãi đến cực điểm, làm cho ác quỷ nghe được vô cùng đắc ý mà đứng lên, khóe miệng cơ hồ đều kéo ra đến tận mang tai, bút trong tay mấy người kia cũng cách Bạch Vấn Hạ ngày càng gần ...

Sau đó, trực tiếp dừng lại.

Trong khi mọi người đang nghĩ ác quỷ này muốn có một chút thời gian để chuẩn bị, thì nó dừng như đã nhận ra cái gì đó, vẻ mặt dữ tợn lúc này hiện ra vẻ sợ hãi và kiêng kị, ánh mắt nhìn Bạch Vấn Hạ tựa như gặp quỷ, thậm chí còn vài phần ủy khuất lên án.

Bạch Vấn Hạ lúc này cũng ngây ngốc, ác quỷ này còn biết ủy khuất? Còn ủy khuất cái gì nữa! Còn không mau ra tay, mọi người đều đang chờ đó.

Trên thực tế thiếu niên bất lương kia cảm nhận được hơi thở của lệ quỷ cấp cao trên người Bạch Vấn Hạ, cảm thấy Bạch Vấn Hạ chính là giả lợn ăn hổ, mạnh như vậy lại giả dạng làm bộ dáng một người bình thường, đây chính là cố ý hại cậu ấy! Tại sao lại có người không có lương tâm như vậy.

Ác quỷ hiện tại muốn đổi ý cũng đã muộn, dù sao trong thế giới này Quỷ Hồn giết người cũng cần có quy tắc, mà nếu cậu ta đã gia nhập trò chơi này, nếu muốn đổi ý sẽ phải chịu trừng phạt ... Chẳng lẽ nên đổi đối tượng khác để ra tay?

Ánh mắt cậu ta rơi xuống người Tiểu Trần bên cạnh, nhớ tới người này hình như là em trai của Bạch Vấn Hạ, ánh mắt thay đổi phương hướng, rơi xuống người Vương Diễn.

Vương Diễn cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, hoảng sợ nói: "Đm, từ từ đã, không nên, ta căn bản không quen biết ngươi đâu!"

Bạch Vấn Hạ nội tâm rung động, "Chẳng lẽ thiếu niên bất lương này sau khi hóa thành quỷ thì lương tâm trỗi dậy, ý thức được không phải ta giết cậu ta, nên muốn cho ta một con đường sống? Ta không cho phép chuyện như thế xảy ra!"

Suy nghĩ một chút, Bạch Vấn Hạ thử đưa tay thăm dò, làm cho chính mình cách ác quỷ càng gần.

Ác quỷ thiếu niên sắc mặt biến đổi, trò chơi cũng không chơi nữa, tốc độ cực nhanh mà lùi về sau, điều này cũng làm cậu ta làm trái quy tắc phó bản, tiếng kêu thê lương từ phía ác quỷ phát ra, ngay cả điều đó cũng không thể ngăn cản nó rời đi, né khỏi bàn tay của Bạch Vấn Hạ, cậu ta ngay lập tức bay đến trốn trong một góc sáng sủa, như muốn cách bọn họ càng xa càng tốt.

Những người khác: "?"

Bạch Vấn Hạ: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play