Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc tôi xuyên sách đã được một năm.
Suốt một năm nay, tôi sống sa đọa, ngày đêm điên đảo, hút thuốc và uống rượu không ngừng.
Còn Ninh Hàng, có lẽ vì anh ấy hơn tôi hai tuổi, một người đàn ông sắp ba mươi tuổi trong hai năm tới, cũng coi ngày như đêm, đêm cũng như ngày giống như tôi, hút thuốc và uống rượu như tôi, nhưng người đàn ông này, cơ thể không thể chịu được như tôi, tôi không sao nhưng cơ thể anh ấy lại suy sụp.
Bị ung thư dạ dày.
Bên trong khu VIP của bệnh viện tư nhân.
Ninh Hàng nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đau khổ: “Em gái, anh còn trẻ mà đã bị ung thư dạ dày, tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy!”
Tôi: “Anh hai, anh được chẩn đoán sớm, sẽ không chết.”
Ninh Tuần: “Ai bảo em uống rượu, hút thuốc nhảy Disco suốt đêm, đáng đời.”
Ninh Hàng cảm thấy thật không công bằng: “Anh à, anh đang cố ý nhắm vào em, anh cố ý nhắm vào em! Em gái anh cũng uống rượu, hút thuốc, nhảy Disco suốt đêm, vậy sao anh không nói em ấy!”
Ninh Tuần nghiêm mặt nói: “Trước đây anh nói hai người còn ít sao, chẳng qua em gái nhỏ kia so với cậu cũng bớt làm người khác lo lắng hơn, ít nhất em ấy biết uống rượu và hút thuốc nên có chừng mực, mà cậu chỉ lao vào hút thuốc, uống rượu, hút thuốc, uống rượu và chết.”
Ninh Hàng cả kinh: “Anh cả, em là bệnh nhân đấy! Bệnh nhân! Bệnh viện quy định rõ ràng không được dùng lời nói làm cho bệnh nhân khó, sẽ khiến tâm trạng bệnh nhân không tốt, ảnh hưởng đến việc điều trị!”
Bố Ninh và mẹ Ninh bước vào phòng bệnh, mẹ Ninh đau lòng cho con trai mình, giọng nói của bà dịu đi: “Tiểu Hàng, con thấy bây giờ thế nào? Vết thương sau phẫu thuật còn đau không? Thật là làm mẹ đau lòng muốn chết, dùng dao ở trên người con còn đau hơn so cắt thịt của mẹ.”
Bố Ninh bất mãn ho một tiếng “khụ”: “Mẹ hiền sẽ chiều hư con.”
Mẹ Ninh liếc mắt một cái, bố Ninh lập tức mất đi vẻ hùng hồn trước đó: “Bố nghiêm khắc cũng thường có những đứa con trai không hiếu thuận.”
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn chứng minh địa vị gia đình của bố Ninh rất đáng lo ngại.
Sau đó, bố Ninh nhìn tôi đầy yêu thương: “So với thằng nhóc này, vẫn là em gái của chúng ta ngoan ngoãn hơn.” Bỗng giọng điệu của bố Ninh thay đổi:“Tiểu Duệ, gần đây con có thích đứa nào không? Nếu có, con có thể đưa nó về cho bố mẹ nhìn thử...”
Từ khi biết đến tôi có chàng trai yêu thích, trọng tâm câu chuyện thay đổi vô cùng lớn.
Nói đến đây, mẹ Ninh quên mất quý tử của mình mà nhìn tôi nói: “Tiểu Duệ à, mẹ muốn làm bà ngoại.”
Một năm trôi qua, vì cuộc hôn nhân thất bại giữa tôi và Phó Tư Lâm, bố Ninh và mẹ Ninh không dám thúc giục tôi lấy chồng quá nhiều.
Mà hai người con trai khác của nhà họ Ninh cũng không phải là ứng cử viên thích hợp để giục kết hôn.
Ninh Tuần một lòng một dạ đối xử với tập đoàn nhà họ Ninh như một người vợ bằng cả tấm lòng và trái tim của mình, điều này khiến cho bố Ninh và mẹ Ninh không dám thúc giục người con trai lớn chăm chỉ này kết hôn, vì sợ rằng nếu thúc ép anh ấy quá mức sẽ ép Ninh Tuần đến mức mặc kệ việc kinh doanh của công ty, như vậy bọn họ không thể tiếp tục làm “ông chủ mặc kệ”*, bay khắp nơi toàn thế giới.
(*) Ai đó yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì.
Nói cho cùng, Ninh Tuần là người duy nhất có thể trông cậy vào trong ba anh em nhà họ Ninh.
Còn Ninh Hàng, mấy năm trước vì vấn đề tình cảm, suýt chút nữa bị bệnh thần kinh nên họ không dám giục Ninh Hàng kết hôn.
Việc này vòng tới vòng lui, cuối cùng đối tượng giục kết hôn lại rơi xuống đầu tôi.
Bởi vì tuy đã ly hôn nhưng tôi không có vấn đề gì về tinh thần ngoài sự khác biệt về tính cách so với Ninh Duệ trước đây, trong mắt họ, tôi vẫn là chiếc áo bông nhỏ đáng yêu tri kỷ. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Lúc này Ninh Hàng cũng cắm một chân vào: “Em gái, nói thật, anh cũng rất muốn làm bác rồi.”
Ninh Tuần và tôi đã có một mặt trận đoàn kết hiếm có, đồng thời nhìn về phía Ninh Hàng, trăm miệng một lời nói: “Em/anh cũng rất muốn làm cô/bác.”
Ninh Hàng: “Ninh Duệ, đồ phản bội!”
Trong lòng anh ấy mặc niệm: Trước đây đều là anh và em ở cùng một mặt trận, làm sao mà em và anh cả lại đứng cùng nhau.
Kẻ phản bội, kẻ phản bội Duệ!
Sau đó, bố Ninh và mẹ Ninh lại đưa ra chủ đề về cuộc hôn nhân của tôi, tôi trốn tránh chủ đề thúc giục kết hôn với lý do tạm thời tôi chưa có ý định kết hôn.
Kết hôn?
Hôn nhân là điều không thể trong cuộc đời này~
Độc thân không thích sao!
——
Đừng nhìn Ninh Hàng cao như vậy, kỳ thật tên này lá gan rất bé.
Người nhà họ Ninh đã bố trí vệ sĩ và người chăm sóc trong bệnh viện, nhưng Ninh Hàng không bằng lòng, anh ấy thực sự yêu cầu cô em gái yếu ớt là tôi ở lại với anh ấy đêm nay, lý do anh ấy đưa ra là: “Em à, hôm nay anh phẫu thuật xong, sợ mình không có người nhà bên cạnh canh giữ, nửa đêm nằm ngủ vết thương nứt ra, không ai phát hiện kịp thời chết vì mất máu thì phải làm sao bây giờ...”
“Anh, anh đang lo lắng vô căn cứ.”
“Em à, anh như vậy gọi là Ninh Hàng đau thương.” Ninh Hàng lo lắng cho vết thương nên gọi tắt là Ninh Hàng đau thương, sợ tôi không hiểu ý nên nói thêm: “Không phải là thương trong thương tâm(đau lòng) mà là thương trong vết thương.”
Cái tên thích làm ra vẻ này!
Vào đêm thứ hai, anh ấy vẫn yêu cầu tôi ở lại bệnh viện với lý do tương tự.
Tuy nhiên, một câu kia của Ninh Hàng: “Anh sợ không có người nhà thân yêu nhất trong gia đình bảo vệ mình. Nửa đêm ngủ mà miệng vết thương nứt ra. Không ai phát hiện ra kịp thờ chết vì mất máu thì phải làm sao bây giờ...” Chỉ với một câu này của anh ấy, tôi cam tâm tình nguyện ở lại bệnh viện với anh ấy.
Người nhà.
Cuối cùng một ngày, tôi có thể bảo vệ người khác như một thành viên trong gia đình.
Điều này chứng tỏ rằng tôi cũng cần thiết.
Cảm giác như vậy rất tuyệt.
Đêm thứ ba.
Nửa đêm, thằng nhãi Ninh Hàng này ngồi trên giường bệnh kêu đói, không chịu ngủ, nắm lấy tay tôi vô cùng đáng thương tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Em gái, anh đói quá.”
Ninh Hàng hồi phục rất tốt, đã có thể ăn cơm vào đêm thứ hai sau ca phẫu thuật.
“Nếu không thì em ra ngoài mua cho anh chút gì đó để ăn đi?” - đọc
“Anh hai, giữa đêm khuya, anh nhẫn tâm sai bảo một cô gái nhỏ nhắn thanh tú dễ thương như thế này sao?”
“Nhẫn tâm.”
“Tuyệt giao.”
“Không, em gái, em thật tàn nhẫn! Em thật tàn nhẫn! Em thật vô lý!”
“Anh à, thế thì anh không nhẫn tâm sao! Không tàn nhẫn sao! Không vô lý sao!”
“Không, em tàn nhẫn hơn! Tàn nhẫn hơn! Vô lý hơn!”
“Được rồi, em sẽ đi mua cho anh.”
Dưới sự chịu thua của tôi, cuối cùng tôi đã kết thúc cuộc đối thoại kiểu Quỳnh Dao nồng nặc này.
Tôi không rành đường gần bệnh viện nên muốn gọi cơm hộp, nhưng đã gần ba giờ sáng, quán cơm hộp cũng đã đóng cửa. Dù vẫn còn một số quán cơm, rất khó để tìm đồ ăn nhẹ phù hợp với Tiểu Hàng Hàng thích làm ra vẻ của nhà chúng ta.
Tôi lái xe một cách mù quáng và lượn một vòng quanh bệnh viện.
Càng lái càng xa.
Lái xe khoảng mười phút, cuối cùng tôi cũng thấy một quầy thịt nướng BBQ tên là “Nhị đại gia thích ăn nướng BBQ”, họ kinh doanh đồ ăn vặt đêm khuya, định đóng cửa hàng nhưng việc đóng cửa bị gián đoạn bởi một người khách bất ngờ như tôi.
Nửa giờ sau, tôi xách một nồi cháo nhỏ trong túi xanh bảo vệ môi trường bước lên bậc thang lầu một. Khi tôi vừa định đi về hướng thang máy, thì bị người sau lưng tông mạnh, tôi gần như cầm theo nồi cháo ngã xuống đất.
Người nọ nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh ta: “Không sao đâu.”
Suy cho cùng, những người đến bệnh viện đều là bệnh nhân hoặc người nhà của họ nên không cần so đo cái gì.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nhìn lên, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Phó Tư Lâm.
Quả thực là đúng với câu nói oan gia ngõ hẹp.
Tôi nhìn anh ta vài giây, lặng lẽ rời mắt và bước một bước, cố gắng tránh xa anh ta một chút.
Nhưng con người luôn thấp hèn, trước khi ly hôn anh ta đối với tôi thật vô lý, sau khi ly hôn thì thích động tay động chân. Phó Tư Lâm đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, nói: “Ninh Duệ, đã lâu không gặp.”
Tôi khẽ gật đầu với anh ta, coi như đáp lại, hất tay anh ta ra, chuẩn bị rời đi.
Phó Tư Lâm hỏi: “Cứ lạnh lùng như thế sao?”
Tôi liếc nhìn anh ta: “Vậy thì anh nghĩ tôi nên đối với anh nồng nhiệt như thế nào, anh thật sự cho rằng hiện tại anh đang ở Brazil, còn tôi phải nhảy một điệu samba nồng nhiệt với anh sao?”
Phó Tư Lâm đột ngột nói một câu: “Vợ tôi sắp sinh.”
Đầu óc tôi lúc đó đầy suy nghĩ: Việc này thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải của vợ tôi.
Vào tháng tám năm ngoái, một số phương tiện truyền thông đã tiết lộ Phó Tư Lâm và Dina - cũng chính là bà Phó, xuất hiện trong bệnh viện cùng một lúc, trong bài báo còn đăng kèm bức ảnh chụp chiếc bụng căng phồng của Dina. Chắc là khi kết hôn, chiếc váy cưới mà Dina mặc là cố tình thiết kế để che đi phần bụng của cô ta, nên người bên ngoài không thể nhìn thấy gì, nhưng cô ta sinh vào tháng hai, từ tháng tám năm ngoái đến tháng hai năm nay, ừm, hai người bọn họ đó có tiến độ nhanh hơn bao giờ hết.
“Vậy thì xin chúc mừng.”
Phó Tư Lâm âm dương quái khí hỏi: “Là thật lòng chúc mừng sao?”
Tôi rất muốn trừng anh ta một cái, hỏi anh ta não có bị kẹt vào cửa hay không, quên đi... Tôi không cần cùng người tàn tật nói nhảm: “Anh cứ coi như không phải tôi thật lòng đi.” Tôi thậm chí không muốn nói lời tạm biệt với anh ta, quay người đi đến thang máy, nhấn nút thang máy và đợi thang máy đến.
Phó Tư Lâm đột ngột đi theo đến, tôi bước vào thang máy và ấn tầng bảy, anh ta cũng vào và ấn tầng hai.
Thang máy lên đến tầng hai. Khi Phó Tư Lâm bước ra khỏi thang máy, anh ta đột nhiên nói: “Đừng cố phá hoại cuộc hôn nhân của tôi với Dina.”
Tôi rất không nói nên lời.
Câu nói tự mình đa tình này được phản ánh một cách sinh động trên người Phó Tư Lâm.
Là một con người, tôi chưa bao giờ thấy một người tự luyến như vậy.
Ai có thời gian phá hủy cuộc hôn nhân của anh ta...
——
Bảy giờ sáng, tôi rời bệnh viện và về nhà để ngủ bù.
Buổi tối bảy giờ, tôi lại đến phòng bệnh, bảo vệ anh hai thích làm ra vẻ kia của tôi.
Sau đó... Tôi thực sự nhìn thấy một người quen trong phòng bệnh.
Đó là “gã cặn bã đeo kính” mà tôi từng ‘hẹn’ trong một quán bar.
Lần cuối cùng tôi gặp anh là trong bữa tiệc rượu của Ninh Hàng, nửa năm sau vậy mà lại gặp nhau ở bệnh viện.
Lần trước, Ninh Hàng không giới thiệu anh với tôi, nhưng tối nay Ninh Hàng lại chủ động nhắc tới: “Em gái, em còn nhớ không, đây là anh Ti Cảnh mà em thích bám theo nhất khi còn nhỏ.”