Ti Cảnh?

Hơn nữa còn là anh Ti Cảnh mà "Ninh Duệ” thích bám lấy nhất khi còn nhỏ?

Sao, tôi thực sự không biết.

Tôi chỉ mới đọc qua cốt truyện gốc, tôi có được góc nhìn của thượng đế, tôi biết kết thúc của mọi người trong cốt truyện do tác giả tạo ra, nhưng tôi không có trí nhớ của nhân vật Ninh Duệ, vì vậy tôi không thể biết chính xác tất cả những gì mà cô ấy đã trải qua từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.

“Anh Ti, xin chào.” Tôi thật sự không nói được mấy chữ như anh Ti Cảnh.

Ninh Hàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao em và anh Cảnh lại trở nên khách sáo như vậy?”

Ti Cảnh bình tĩnh tiếp nhận một tiếng anh Ti này của tôi: “Không sao đâu, anh và Tiểu Duệ hơn ba năm không gặp nhau, tình cảm của bọn anh đã phai nhạt, khách khí một chút cũng là chuyện bình thường.”

Tôi: “...”

Đã ba năm không gặp?

Anh có chắc không?

Đại ca à, nửa năm trước chúng ta có quan hệ ngủ cùng nhau một đêm, anh quên rồi sao?

Tuy nhiên, nếu anh không nói về những gì đã xảy ra nửa năm trước, tôi cũng có quyền cho rằng nó không tồn tại.

Ti Cảnh và tôi không có nhiều giao tiếp bằng mắt trong phòng bệnh. Khi anh nói chuyện với Ninh Hàng, tôi đang cúi đầu chơi Anipop trên điện thoại. Khi tôi nói chuyện với Ninh Hàng, anh sẽ im lặng lắng nghe.

Mọi thứ dường như bình thường.

Tuy nhiên, không bao lâu, Tiểu Hàng Hàng thích làm ra vẻ kia của chúng ta lại bắt đầu kêu đói, muốn tôi mua cho cái gì đó để ăn. Tôi nói rằng đồ ăn mua từ bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Nếu anh ấy đói, tôi bảo dì giúp việc ở nhà làm xong rồi sẽ mang đến đây.

Nhưng tên thích làm ra vẻ kia lại không đồng ý: “Anh chỉ muốn ăn cơm hộp! Anh muốn ăn những thứ em đích thân mua cho anh!”

Xét ở việc anh ấy là bệnh nhân, tôi nhịn sự xúc động muốn đánh anh ấy một trận xuống: “Anh, vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Mì gói.”

Tôi khoác lên mình phong thái của lão cán bộ Ninh Tuần: “Cái đó không tốt.”

Ninh Hàng than thở: “Em gái, sao em lại bắt đầu giống anh cả rồi, nhìn rất đáng sợ đó.”

Ninh Tuần đang đứng ở cửa phòng bệnh kịp thời nói: “Anh đáng sợ ở chỗ nào?”

Ninh Hàng: “Anh, anh chỗ nào cũng đáng sợ.”

Ninh Tuần: “...”

Ninh Hàng: “Anh, sao anh không phản bác.”

Ninh Tuần bỏ dở việc công ty đến bệnh viện thăm em trai: “Anh đột nhiên cảm thấy hôm nay em có chút xấu, thật sự không muốn nói chuyện với em lắm, cho nên em im đi.”

Ninh Hàng bị mắng là xấu im bặt: “...”

Tôi nhận thấy mùi khói thuốc súng trong phòng bệnh hơi nặng, nên tự biết điều rút lui ra ngoài, đi mua đồ ăn cho người nào đó.

Tôi chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Ti Cảnh ở phía sau cũng ra ngoài theo. Tôi bước vội đến nỗi không để ý rằng anh luôn theo sau tôi.

“Tiểu Duệ.” Anh đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi dừng lại, quay lại nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

“Anh cũng đói.”

Tôi hiểu ra ý nghĩa bề ngoài trong lời nói của anh: “Vậy thì anh đợi một chút, em cũng sẽ đóng gói cho anh một phần.”

Anh nhẹ nhàng nhìn tôi: “Anh có thể ra ngoài mua đồ ăn với em không?”

Tôi từ chối thẳng thừng: “Không thể.”

Tôi không biết có phải vì tôi tự mình đa tình hay không, nhưng ngay từ khi bước chân vào phòng bệnh, tôi có thể nhìn thấy trong mắt Ti Cảnh bốc cháy lên hứng thú dục vọng đối với tôi.

Loại ánh mắt này, trước đây tôi đã từng nhìn anh như vậy, nhưng không chỉ với mỗi một người đàn ông là anh.

Thành thật mà nói, hiện tại tôi không có ý định có thêm một đêm nào với Ti Cảnh, dù sao thì anh hai của tôi cũng gọi anh là anh Cảnh, còn nói anh là anh Ti Cảnh mà tôi thích quấn lấy nhất khi còn nhỏ. Lại là anh Cảnh, lại là anh Ti Cảnh, điều này đủ để chứng minh rằng mối quan hệ giữa Ti Cảnh và nhà họ Ninh là rất thân thiết.

Tôi có thể ngủ với bất kỳ ai, tôi cũng là người sống có nguyên tắc.

Không đẹp trai không cần.

Thấp không cần.

Dáng người không đẹp không cần.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là tôi không ăn người quen.

Tôi sẽ không tiếp cận bất kỳ ai có liên quan với nhà họ Ninh.

Sau cùng, tôi muốn duy trì hình ảnh một cô gái ngoan và tiểu bạch thỏ trước mặt mọi người nhà họ Ninh.

Ti Cảnh là người biết thế nào là một vừa hai phải, anh không tiếp tục hỏi tôi lý do từ chối anh đi cùng mà nói: “Vậy làm phiền em, anh muốn một phần mì.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Không biết gần đây có phải do xui xẻo ghé thăm không nữa. Thang máy đi từ tầng bảy xuống tầng một của bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy Phó Tư Lâm và trợ lý Tiểu Khang của anh ta cách đó vài bước.

Đối mặt với Phó Tư Lâm, thậm chí tôi không thèm nhìn anh ta thêm một cái.

Nhưng khi Tiểu Khang nhìn thấy tôi, không hiểu vì sao đột nhiên một câu thốt ra từ miệng cậu ta: “Chào bà chủ.”

Sau khi cậu ta nói xong câu này, Phó Tư Lâm không phản ứng gì, còn tôi, phản ứng cực lớn, dừng lại và trừng mắt nhìn: “Ai là bà chủ nhà cậu.”

Phó Tư Lâm cười lạnh một tiếng: “Cậu ta chỉ nói sai một câu, cô không cần phải phản ứng mạnh như vậy, muốn làm quá lên sao?”

“Phó Tư Lâm.”

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Anh đi chết đi.”

Lần này, đến lượt Phó Tư Lâm trừng mắt nhìn tôi: “Cô vừa nói cái gì!”

Tôi khó chịu với anh ta đến mức ném cho Phó Tư Lâm một cái nhìn ghét bỏ và trả lại anh ta những lời anh ta vừa nói với tôi: “Tôi chỉ nói sai một câu thôi, anh có cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy không, muốn làm quá lên sao?”

Nhìn vẻ mặt của Phó Tư Lâm bị tôi làm tức giận đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả, tâm trạng của tôi lúc này giống như cử chỉ đại diện của thầy Kim Tinh ——

“Hoàn hảo.”

Phó Tư Lâm: “Cô!”

Phó Tư Lâm hẳn là hiếm khi bị người khác chống đối, hay nói cách khác là ít người dám tranh luận với anh ta. Là tổng giám đốc của công ty Phó Thị, anh ta luôn có thói quen ra lệnh và chỉ đạo người khác. Nhưng sau khi ly hôn, mỗi lần gặp tôi, anh ta tám chín phần đều bị tôi làm cho tức giận đến thay đổi sắc mặt: “Ninh Duệ, cô! Cô giỏi lắm cô giỏi thật, dám nói!” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Khang khẽ cười, câu tiếp theo tôi nói với Tiểu Khang, cho dù không quen với cậu ta: “Tôi có việc phải đi trước rồi, tạm biệt.”

Lần này Tiểu Khang không gọi sai nữa, cậu ta nói: “Cô Ninh, đi thong thả.”

Phó Tư Lâm nhìn Tiểu Khang với ánh mắt chất vấn: “Rốt cuộc là ai trả lương cho cậu?” Một giây tiếp theo: “Đi cái gì mà đi.” Phó Tư Lâm nhanh chóng bước lên chặn tôi lại: “Ninh Duệ, tôi còn có chuyện muốn nói.”

Có thể là đã qua tuổi đọc tiểu thuyết ngược, tôi thực sự rất khó chịu với những nhân vật nam chính như Phó Tư Lâm.

Tôi đã gây khó chịu cho anh ta ngay từ đầu khi tôi xuyên sách, anh ta đã làm phiền tôi đến mức tôi thực sự muốn đấm anh ta một cái vào lúc này, sự dịu dàng mà tôi có ở phòng bệnh lúc nãy đã biến mất: “Phó Tư Lâm, tuy rằng anh lớn hơn tôi, nhưng tôi cũng không phải là người kế tục xã hội chủ nghĩa nhiệt tình, kính già yêu trẻ. Bây giờ tôi muốn đi mua đồ ăn, tôi rất bận rộn cũng rất phiền toái, anh chạy đến chỗ nào mát mẻ đợi đi, đừng ép chị đây phải đánh người.”

“Mở miệng ngậm miệng là đánh, cô...”

“Cô cô cái gì, cút sang một bên.” Sau khi xuyên sách, để bảo vệ bản thân tốt hơn, cũng vì tôi không có việc gì phải làm, tôi đã học võ maga của Israel, một kỹ thuật chiến đấu quân sự đặc biệt, nếu không phải bản thân đang ở một nơi công cộng như bệnh viện, tôi thực sự muốn Phó Tư Lâm hiểu được cái gì gọi là “dịu dàng và bạo lực cùng tồn tại”.

Một giây trước, tôi có thể ôn tồn nói chuyện với bạn, một giây tiếp theo, tôi có thể khiến bạn quỳ xuống gọi mẹ.

“Ninh Duệ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tôi không muốn nghe những điều vô nghĩa của anh ta, lập tức lướt qua anh ta và bước đến cửa bệnh viện.

Nhưng anh ta sẽ không để tôi đi như vậy mà thay vào đó, anh ta nắm lấy cánh tay tôi và buộc tôi phải đối mặt với anh ta và lắng nghe anh ta: “Có phải cô bị điếc không?”

Người đang ở nơi công cộng, nếu tùy tiện ra tay đánh người sẽ thu hút người xem. Để không gây rối trật tự công cộng, tôi sẽ cố nhẫn nhịn: “Được rồi, có chuyện muốn nói với tôi đúng không, anh tìm một nơi yên tĩnh rồi tôi sẽ nghe anh nói.” nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phó Tư Lâm quen giám đốc bệnh viện này, anh ta trực tiếp đưa tôi vào phòng giám đốc, giám đốc vô cùng có mắt nhìn mà đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trợ lý của Phó Tư Lâm đứng canh cửa.

Trong văn phòng, tôi chịu đựng sự không hài lòng trong lòng và lắng nghe những điều vô nghĩa thốt ra từ miệng Phó Tư Lâm.

“Ninh Duệ, ly hôn với tôi, cô có hối hận không?”

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải hối hận?”

“Cô thật sự không hối hận?”

“Cho anh một phút, anh còn điều gì muốn nói không.”

“Cô thực sự không hối hận sao.” Anh ta hỏi tôi một lần nữa.

Câu trả lời của tôi, thực ra không cần phải nói ra, nó có thể được phản ánh đầy đủ bằng những hành động của cơ thể.

Một vài giây sau, tôi chỉ đơn giản sử dụng một chiêu gọn gàng để hạ gục kẻ thù, đặt trái tay của Phó Tư Lâm xuống đất, đặt đầu gối phải của tôi lên lưng anh ta: “Lần sau nếu anh chạm vào tôi, cái giá phải trả là khiến anh nằm trên giường bệnh, nhận lời chào hỏi thân thiết đến từ bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đấy.”

Nói xong, tôi nhớ ra mình phải mua đồ ăn cho Ninh Hàng và Ti Cảnh phải quay về rồi, sợ Tiểu Hàng Hàng của nhà chúng ta bị đói, không có thời gian để đánh Phó Tư Lâm một trận, vì vậy tôi buông anh ta ra, ngay lúc tôi mở cửa phòng làm việc và chuẩn bị rời khỏi văn phòng, tôi nghe thấy Phó Tư Lâm nói với giọng đầy hối hận sau lưng tôi: “Ninh Duệ, tôi hối hận.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Anh hối hận thì liên quan gì đến tôi?”

“Ninh Duệ, tôi cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại không thích Dina nhiều như vậy nữa...”

Tôi im lặng một lúc rồi nói với anh ta: “Anh đang trong giai đoạn hôn nhân rối rắm, đừng nghĩ ngợi lung tung, là một người chồng đủ tư cách hãy học cách chung thủy với vợ.”

Nửa tiếng sau, tôi mua hai tô mì và quay lại bệnh viện.

Ninh Hàng vừa ăn mì vừa than thở với tôi: “Đã gần một tiếng rồi, em gái, em đi mua mì ở sao hỏa à?”

Tôi trả lời anh ấy: “Ừ, cho nên em hối hận sao không về muộn một chút, cho anh đói chết luôn.”

Ninh Hàng lên án: “Em gái, em lại bắt nạt anh! Anh mới phẫu thuật mà em lại bắt nạt anh, một bệnh nhân nhỏ bé đáng thương, tội nghiệp không nơi nương tựa!” Sau đó, anh ấy lại hừ một tiếng tỏ ý không bằng lòng.

Tôi đã quá lười biếng để quan tâm đến Ninh Hàng, một người đàn ông “già yếu, bệnh tật”, che lỗ tai lại, lẩm bẩm một mình: "Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.”

Ninh Hàng: “Em mới là con rùa, chúng ta tuyệt giao.”

Tuyệt giao còn chưa được hai giây anh ấy lại bắt đầu nói chuyện với tôi: “Anh khát.”

Mong em rót nước cho anh? Hừ... Trong lòng tôi làm ra vẻ: “Xin em đi.”

Ninh Hàng không có điểm mấu chốt: “Xin em đấy.”

Trong lúc tôi đấu võ mồm với Ninh Hàng, Ti Cảnh đã lặng lẽ ăn mì của mình, anh im lặng đến mức tôi gần như quên mất rằng ở phòng bệnh của Ninh Hàng còn có một người như vậy tồn tại.

Tuy nhiên cũng vì điều này, tôi đã có một chút hảo cảm không thể giải thích được với Ti Cảnh ngay lập tức mà không rõ lý do.

Trước đây thông đồng với anh, chỉ là do thấy anh đẹp trai.

Nhưng lần này, tôi nghĩ người đàn ông này còn có những ưu điểm khác ngoài đẹp trai.

Ví dụ, khi người khác đang nói, anh sẽ yên lặng lắng nghe và không hấp tấp ngắt lời.

Một ví dụ khác, cách đây một giờ, ở hành lang ngoài phòng bệnh, sau khi tôi từ chối lời đề nghị đi mua đồ ăn với tôi của anh, anh sẽ tôn trọng quyết định của tôi, không lì lợm la liếm, nhất quyết đòi đi cùng tôi.

Chỉ dựa vào hai điểm trên, tôi cảm thấy nếu so sánh anh với Phó Tư Lâm, quả thực là một người trên trời một người dưới đất.

Trong trí nhớ của tôi, nhiều lần khi nói chuyện với Phó Tư Lâm, anh ta luôn tỏ thái độ rất không kiên nhẫn, rất ít khi tôn trọng mong muốn của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play