Lục Hành duỗi tay ra, ra hiệu cho Vương Ngôn Khanh đến đây, Vương Ngôn Khanh thực sự lập tức chạy đến, trong giọng nói lộ vẻ thân thiết và ỷ lại vô cùng tự nhiên. Lục Hành bắt được nàng, kéo nàng ra sau lưng mình, mỉm cười nhìn về phía Phó Đình Châu.
Hành động này tràn ngập cảm giác thị uy, tựa như một con mãnh thú đang đánh dấu lãnh thổ của mình. Một tay Phó Đình Châu bịt kín miệng vết thương đang ào ạt chảy máu, một tay khác nắm chặt thành quyền, ánh mắt hận không thể băm vằm Lục Hành thành trăm mảnh.
Khoé môi Lục Hành nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại không có nhiều ý cười lắm. Hắn không hề thành tâm kinh ngạc thốt lên một tiếng, nói: “Ồ, Trấn Viễn Hầu bị thương rồi? Sao Trấn Viễn Hầu lại không cẩn thận như vậy chứ? Không bị thương đến chỗ quan trọng đúng không?”
Vương Ngôn Khanh hận Phó Đình Châu bắt cóc nàng, năm lần bảy lượt dụ dỗ nàng, cho nên mới không nhịn được đâm hắn ta một đao. Nhưng nàng cũng biết nặng nhẹ, tính mạng của nàng và mạng của Trấn Viễn Hầu tuyệt đối không cùng đẳng cấp, nếu Phó Đình Châu thực sự xảy ra chuyện gì, phủ Trấn Viễn Hầu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT