Lục Hành đã nói như thế, tất nhiên Vương Ngôn Khanh không có lý nào từ chối, gật đầu nói: “Được, nhị ca, tay chân muội vụng về, nếu như làm sai thì huynh cũng đừng ghét bỏ.”
Lục Hành nhịn cười không nổi, hắn kéo tay Vương Ngôn Khanh qua, đặt trong lòng bàn tay, lật qua lật lại nhìn bàn tay thon dài trắng muốt như ngọc kia: “Dáng dấp đẹp mắt như vậy, ta cũng không biết đây là một đôi tay đần.”
Vương Ngôn Khanh bị hắn chọc cười. Giọng điệu của Lục Hành ngay thẳng, ánh mắt sáng rực, ngón tay chậm chạp lướt qua lòng bàn tay nàng, rõ ràng là không nói gì, lại có một loại cảm giác ép sát xâm phạm từng bước. Vương Ngôn Khanh đỏ mặt, không hiểu sao lại cảm thấy thẹn thùng, nàng rụt rụt ngón tay, nói: “Nhị ca, muội nên làm gì?”
Lục Hành buông tay nàng ra, võ vỗ bên cạnh mình, nòi: “Khanh Khanh ngồi gần đây một chút. Huyệt vị trên đầu phức tạp nhất, ta dạy cho muội.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT