Lục Hành khác với những quân lính bình thường. Lúc nào bên môi hắn cũng thường trực nụ cười, nói lời ngon tiếng ngọt không hề trùng lặp. Chênh lệch cực lớn với quân nhân ít khi nói cười trong ấn tượng của Vương Ngôn Khanh. Nàng mỉm cười, trong lòng bỗng thoáng qua nghi ngờ.

Nàng là dưỡng muội của Lục Hành, nhưng tại sao hắn lại dùng từ “kim ốc tàng kiều” nhỉ? Lúc Lục Hành nói những lời này không hề suy nghĩ, dễ nhận ra hắn cảm thấy nàng ở Lục gia không an toàn. Nhưng mà mười năm qua, không phải nàng vẫn ở nơi này ư?

Vương Ngôn Khanh cảm thấy hơi kỳ quái, hiện giờ đang đúng cuối năm, công việc bộn bề. Có lẽ Lục Hành bận tối tăm mặt mũi nhỉ? Vương Ngôn Khanh không nghĩ nhiều, nói với Lục Hành: “Nhị ca đừng đùa ta nữa. Hôm nay là lễ Trừ tịch, nhị ca đã bận rộn một năm, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Hai bữa nay xem như ngày Lục Hành nhàn rỗi nhất trong một năm. Nếu ngay cả dịp tết còn bận rộn, vậy thì mặt sau sẽ càng không biết ngày đêm. Hiếm khi tâm trạng vui vẻ, Lục Hành cố tình không thèm nghĩ đến chuyện của Nam Trấn phủ ti, nói: “Mấy ngày nay ta bận rộn chuyện bên ngoài, đã lơ là Khanh Khanh. Hôm nay rảnh rỗi, Khanh Khanh muốn làm gì nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play