Vương Ngôn Khanh cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách khó hiểu. Nàng mất ký ức, theo lý thì không thể có phản ứng mạnh như vậy mới phải. Vương Ngôn Khanh nhìn chăm chú về phía tiếng nói truyền tới, mấp máy bờ môi, lặng im không tiếng động.

Mặc dù tò mò nhưng nàng không vén rèm xe lên. Lễ giáo Đại Minh nghiêm ngặt, nơi đây lại còn là Kinh Thành, coi trọng nhất là quy củ. Nàng thân nữ quyến, tuyệt không thể nào tùy tiện vén rèm trên đường cái được. Hơn nữa, người tới không biết là bạn hay thù, vì lí do an toàn, nàng càng không thể tùy tiện lộ diện, tránh mang tới rắc rối cho Nhị ca.

Mặc dù Phó Đình Châu đang nói chuyện với Lục Hành nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về phía buồng xe. Dù thế nhưng sau khi hắn nói xong thì bên trong cũng không hề có tiếng động dư thừa, trong lòng Phó Đình Châu không khỏi có chút thất vọng. Lục Hành lại nở nụ cười một cách khác thường, hắn ghìm lại con ngựa đang có chút xao động bất an, gật nhẹ với Phó Đình Châu: “Thì ra là Trấn Viễn Hầu. Trấn Viễn Hầu không ở binh mã ti luyện binh, mà lại tới chỗ ta làm gì?”

Vương Ngôn Khanh ngồi trong xe nghe thấy tên này thì đồng tử hơi mở to ra, lập tức hiểu rõ. Thì ra là hắn ta, hóa ra người này chính là Trấn Viễn Hầu - Phó Đình Châu. Khó trách nàng cảm thấy quen, giọng của cừu địch, đương nhiên cho dù có mất trí nhớ thì nàng vẫn nhớ rõ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play