Phó Đình Châu không cần suy nghĩ mà cười lạnh nói: “Lần trước khi ta nhìn thấy muội ấy, muội ấy u uất yếu đuối, nói với ta rằng muốn rời khỏi chốn thị phi này. Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của muội ấy, cuối cùng không đành lòng ép buộc muội ấy. Cảm giác bi thương trong giọng nói của muội ấy không thể giả vờ được, ngươi còn muốn giả vờ không biết sao?”
Lục Hành mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn những cánh hoa đào rơi lả tả trước mắt, cảnh xuân ấm áp tươi đẹp, bình tĩnh nói: “Tại sao ngươi không dám thừa nhận rằng người nàng ấy thích là ta, bản thân nàng cam tâm tình nguyện ở lại chứ?”
Lục Hành khẽ mỉm cười một tiếng, bỗng nhiên thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Nếu ngươi thực sự quan tâm đến nàng, tại sao lại không lo lắng một mình nàng lên đường liệu có gặp phải nguy hiểm gì hay không? Sau khi nàng ấy trở về Đại Đồng liệu có được một cuộc sống yên ổn không? Chỉ cần ngươi để ý, phái người đi theo nàng thì sẽ biết nàng ấy không rời đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT