Lục Hành ôm Vương Ngôn Khanh đi về phía giường, bước chân của hắn vừa nhanh vừa vững. Đợi Vương Ngôn Khanh kịp phản ứng thì lưng đã chạm vào giường. Trước người lập tức bị một cái bóng đè xuống, Vương Ngôn Khanh chống lên giường, sợ đến nỗi cả nói cũng không lưu loát: "Huynh làm gì vậy? Trời vẫn còn sáng..."

Lục Hành đưa tay buông màn, ánh sáng bên ngoài lập tức bị chặn lại, trong trướng chỉ còn màu sắc ấm áp mờ ám. Lục Hành ngồi bên giường, rất có phong độ hỏi: "Còn yêu cầu gì nữa không?"

Vương Ngôn Khanh nửa chống người trên giường, nhất thời khiếp sợ đến im bặt. Nàng không nói lời nào, Lục Hành xem như nàng đồng ý, hắn giơ tay lên túm lấy mắt cá chân của nàng, cởi giày nàng ra rồi bảo: "Muội muội, ta dựa theo suy nghĩ của muội mà diễn vai ca ca tốt thanh tâm quả dục hai năm. Có phải hôm nay muội nên nghe lời ta không?"

Vì ở trong phòng nên Vương Ngôn Khanh chỉ mang giày thêu mềm mại, sau khi Lục Hành bỏ giày thêu đi cũng không buông tay mà thuận thế vuốt ve mũi chân của Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh nào đã gặp phải tình huống thế này, nàng xấu hổ đến cổ cũng đỏ, dùng sức rút chân mình lại: "Ai là muội muội của huynh! Hạ lưu, huynh buông ra!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play