Trần Vũ Huyên vì ánh mắt đó của Lục Hành mà toát mồ hôi lạnh. Mỗi khi chỉ huy sứ nhìn những người như thế này thì có nghĩa là sắp có người gặp xui xẻo. Trần Vũ Huyên tự nhéo mình thật mạnh, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói với Lương gia: "Vị cô nương này là muội muội của người hầu trong phủ ta, không phải nô bộc của nhà ta. Mong các vị đừng hiểu lầm, nếu các vị coi thường nàng thì cũng có nghĩa là coi thường ta."

Trần Vũ Huyên trước giờ vẫn luôn khách sáo, không ngờ hiện tại sắc mặt hắn ta lại đột ngột thay đổi. Lương gia vốn cho rằng đây là thiếp thất của Trần Vũ Huyên, nhưng họ chỉ mới bày tỏ chút ý kiến thì Trần Vũ Huyên lại trở nên nghiêm túc, thậm chí còn nói ‘coi thường nàng thì cũng có nghĩa là coi thường ta’. Người Lương gia quay mặt nhìn nhau, không hiểu thân phận của nữ tử này, nhưng ít nhất họ biết rằng không thể thất lễ với nữ tử này.

Cứ như thế, câu hỏi vừa rồi của Vương Ngôn Khanh không thể bỏ qua. Lương Văn thị vốn dĩ không muốn tự hạ mình nói chuyện với một nô tì, nhưng Trần Vũ Huyên đã bày tỏ thái độ như vậy rồi, bà ta buộc phải ra mặt và trả lời: "Thiếp thân không thể trả lời câu hỏi này của cô nương. Đại thiếu gia một mình đến, một mình đi, cũng không thân với người trong nhà. Khi lão gia còn tại thế thì hắn ta luôn kỳ kỳ quái quái. Bây giờ lão gia qua đời, càng không có ai có thể trông coi hắn ta nữa. Ta là vợ kế, cũng không tiện hỏi chuyện của đại thiếu gia. Ta thấy hắn đi ra ngoài nên chỉ nghĩ hắn đi thăm bạn bè như thường lệ, làm sao biết hắn ta đi biệt không thấy tung tích như vậy chứ? Phận làm góa phụ như ta đây đã trải qua chuyện như thế này bao giờ đâu. Sợ đến hoảng, tức tốc nhờ ba vị tộc lão qua đây cho ý kiến. Còn đại thiếu gia có phiền muộn gì.... hắn ta chưa từng nói với người trong nhà, làm sao ta biết chứ?"

Trong lúc Lương Văn thị nói, ánh mắt không thể không rơi vào Vương Ngôn Khanh. Ban đầu khi chào khách ở cổng bà ta đã để ý thấy một người nữ tử có dáng người nổi bật trong quân ngũ của Trần Thiên hộ, lúc này nhìn kỹ lại mới nhận ra nữ tử này không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp dung mạo cũng rất tuyệt. Lương Văn thị thầm kinh ngạc, tầm mắt dời sang bên cạnh, bắt gặp nam tử bên cạnh cũng phong thái nghiêm nghị, khí thế ngời ngời. Lương Văn thị vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hai người này chẳng lẽ chỉ là người hầu của Trần gia thôi sao? Trên đời còn có loại người thế này à?

Vương Ngôn Khanh không quan tâm đến ánh mắt của Lương Văn thị, từ đầu đến cuối nàng luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lương Văn thị. Vương Ngôn Khanh nhận thấy trong lúc nói, ánh mắt của Lương Văn thị láo liên không ngừng, cặp mắt chuyển động rất nhanh. Lúc nói về hành vi kỳ lạ của Lương Dung, môi trên của bà ta hơi giương lên, khóe môi trái phải một cao một thấp, nhưng khi nói đến bản thân không biết Lương Dung đã đi đâu thì bà ta lại mím môi.

Vương Ngôn Khanh khẽ ‘ừm’ một tiếng trong bụng, nghĩ Lương Văn thị đang nói dối. Khi Lương Văn thị nhắc đến chuyện Lương Dung mất tích, vẻ mặt vô cùng đau khổ và bất lực, giọng nói như sắp khóc, nhìn thế nào cũng là một bộ dạng kế mẫu bất lực, nhưng động tác rất nhỏ trên môi đã bán đứng bà ta. Lương Văn thị rất có thù hằn với Lương Dung, hơn nữa bà ta còn biết Lương Dung đang ở đâu.

Vương Ngôn Khanh hỏi: "Lương phu nhân, bà còn nhớ ngày Lương Dung mất tích không?"

Lương Văn thị vò khăn tay, cau mày suy nghĩ một lúc, nói: "Hình như là ngày mười bảy tháng trước."

Giống y như những gì nha hoàn nói. Vương Ngôn Khanh chú ý tới bàn tay đang nắm chặt của Lương Văn thị, không bày tỏ gì mà,hỏi tiếp: "Tại sao lại là ngày mười bảy thế? Hôm đó có gì đặc biệt sao?"

Lương Văn thị cầm khăn che mặt khẽ chạm má, nói: "Làm sao ta biết? Cô nương là ai, sao lại để ý nhiều đến chuyện của đại thiếu gia phủ ta vậy?”

Khi Vương Ngôn Khanh hỏi, Lục Hành chỉ đứng bên cạnh im lặng lắng nghe. Nghe được lời của Lương Văn thị, hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh quét nhìn bà ta: "Sao, không được hỏi à? Lương Dung đã mất tích nửa tháng mà chẳng ai báo quan. Bây giờ chỉ hỏi về thời gian mất tích mà các người lại trốn tránh đủ đường. Các người muốn làm gì?”

Lúc bấy giờ, Lương Văn thị như bị thứ gì đó lạnh lẽo nhìn chằm chằm, sợ hãi đến mức không cử động được. Ba vị tộc lão còn lại cũng có chút kinh ngạc nhìn nhau.

Đây thực sự là thị vệ của Trần gia sao? Coi như một tên thị vệ thì hắn quả thật quá anh tuấn, điều quan trọng nhất là khi hắn nói chuyện, tuy không giận nhưng khí thế uy áp đó làm gì giống một tên tùy tùng, càng giống như chủ tử của Trần Vũ Huyên hơn!

Thấy tình thế không ổn, Trần Vũ Huyên vội ra mặt nói: "Nếu Lương đại thiếu gia ra ngoài vào ngày mười bảy tháng trước đến nay vẫn chưa trở về thì quả thực không đúng lắm. Cẩm Y Vệ thường dọn một lượng hàng tồn kho trước cuối năm, không chừng vài ngày nữa Trần đô chỉ huy sứ và Lục chỉ huy sứ sẽ xem sổ sách của Lương Thiên hộ. Thời điểm này mà Lương đại thiếu gia lại mất tích, nếu như truyền đến bên trên thì e rằng có chút phiền phức. Phòng của Lương Dung ở đâu, ta đi xem, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối."

Hàng lông mày của Lương Văn thị nhíu lại, bà ta nói: "Chuyện trong nhà thiếp thân, sao dám làm phiền Trần Thiên hộ. Thiên hộ còn phải về quê thành hôn, nếu chậm trễ thời gian ..."

“Không sao.” Trần Vũ Huyên xua tay nói: "Lương huynh và ta vừa gặp đã thân, trong lòng ta vẫn luôn coi Lương huynh là đại ca mình. Bây giờ Lương huynh đã không còn, đại thiếu gia cũng không biết tung tích. Sao ta có thể bỏ mặc được? Không biết phòng của Lương Dung ở đâu, có tiện đi xem không?"

Trần Vũ Huyên chủ động đề nghị giúp đỡ, tộc lão sao có thể từ chối? Không đợi Lương Văn thị lên tiếng, tộc lão đã chắp tay nói: "Việc này có gì bất tiện đâu, Trần Thiên hộ sẵn lòng giúp đỡ, chúng ta cảm kích vô cùng. Đại phu nhân, mau dẫn đường cho Trần Thiên hộ."

Lương Văn thị toan mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Bà ta đứng dậy, vò chiếc khăn tay, cười nói: "Vậy làm phiền Trần Thiên hộ. Mời Trần Thiên hộ theo thiếp thân qua đây.”

Nụ cười Lương Văn thị tự nhiên, nhưng vừa dứt câu lại nhanh chóng liếm môi dưới. Vương Ngôn Khanh đã quan sát được tất cả, nàng lùi lại một bước để nhường đường. Lương Văn thị dẫn Trần Vũ Huyên đi trước, theo sau là ba tộc lão Lương gia, Lương Bân. Sau khi mọi người đi hết, Lục Hành mới nói với Vương Ngôn Khanh: “Đi.”

Vương Ngôn Khanh gật đầu, nhấc váy bước ra ngoài, Lục Hành đi theo phía sau nàng. Trong lúc ra ngoài, Vương Ngôn Khanh thì thầm với Lục Hành: "Bà ta đang nói dối."

Lục Hành ừm một tiếng, không có vẻ gì là kinh ngạc, ngược lại rất có hứng thú hỏi: "Tại sao?"

"Khi muội hỏi bà ta về hôm mười bảy, bà ta liên tục lấy khăn tay che mặt. Khi Trần Vũ Huyên đề nghị đến xem chỗ ở của Lương Dung thì bà ta liếm môi. Căng thẳng có thể khiến miệng bị khô, vì vậy có thể thấy rằng yêu cầu của Trần Vũ Huyên đã khiến bà ta lo lắng."

Lục Hành nhướng mày, trong lòng có phần thán phục. Khô miệng khi lo lắng là phản ứng bản năng của cơ thể và không chịu điều khiển của suy nghĩ, e rằng bản thân Lương Văn thị còn không nhận ra bản thân mình đã liếm môi.

Lục Hành và Vương Ngôn Khanh mải nói chuyện nên bị tụt lại phía sau, đợi đến lúc họ tới nơi thì cửa phòng của Lương Dung đã chật cứng người. Lương Văn thị lấy chìa khóa và mở khóa hết sức bình thường. Vương Ngôn Khanh đứng xa đám đông, theo dõi động tác của Lương Văn thị, hỏi: "Lương Dung chỉ là đi ra ngoài thôi, cũng chẳng phải không quay về mà. Tại sao phải khóa cửa?"

Tay Lương Văn thị khẽ dừng lại, sau đó xoay chìa khóa nói: "Gần đây có rất nhiều người đến dâng hương cho lão gia, người ra người vào, ta sợ thiếu mất thứ gì đó nên đã khóa lại."

Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng đáp lại, nàng nhìn sang phòng đối diện, có lẽ là chỗ của Lương Bân nhưng không hề khóa. Cuối cùng Lương Văn thị cũng mở được khóa, đẩy hai phiến cửa vào, thay vì vào phòng, bà ta dừng ở bục cửa nói: "Đây là phòng của đại thiếu gia. Đã mấy ngày rồi không được dọn dẹp, bên trong khá bụi bặm, khiến mọi người chê cười rồi.”

Bị khóa mấy ngày trời không thoáng khí, không khí trong phòng quả thực không ổn lắm. Nhưng Trần Vũ Huyên làm việc ở Cẩm Y Vệ, có loại cảnh tượng nào chưa từng gặp qua? Tình huống này chẳng là gì với hắn, Trần Vũ Huyên dẫn đầu vào phòng, ba vị tộc lão Lương gia xem tình hình cũng vào theo sau.

Tháng chạp trời lạnh, gian phòng này đã hơn mười ngày không có lửa sưởi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, đứng trên nền đất tựa như có một nguồn âm khí hút người. Các vị tộc lão Lương gia sao có thể để Thiên hộ đại nhân ở kinh thành chịu sự thất lễ này, lập tức nói: "Mau đem lửa than đến, kẻo Trần Thiên hộ lạnh..."

Trần Vũ Huyên trông như đang đi quanh phòng, thực ra hắn ta đang chú ý đến phía sau. Trần Vũ Huyên liếc nhìn chỉ huy sứ và Vương cô nương bí ẩn kia đã bước vào phòng, hắn ta chợt hiểu, lập tức nói: "Không cần phiền phức đâu, ta tự xem được. Lương phu nhân và ba bị tộc lão không cần đi theo, ta có thể tự mình xem."

Lương Văn thị và các tộc lão làm sao dám để Trần Vũ Huyên tự mình xem chứ? Tất cả bọn họ đều theo sát sau đuôi Trần Vũ Huyên. Trần Vũ Huyên thu hút hầu hết sự chú ý nên chẳng ai để ý đến phía sau. Vương Ngôn Khanh vào phòng quan sát, đây là một nhà ba gian, ở giữa làm thông, được nối bởi vách phiến ngăn và tấm bình phong. Chính giữa treo hai bức tranh thủy mặc, bên dưới là bộ bàn ghế tiếp khách; gian phía nam kê giường nằm và vật dụng ngủ, là nơi để nghỉ ngơi. Gian phía bắc được sửa thành phòng sách, bức tường phía đông có đặt giá sách. Trước giá sách là một bộ bàn ghế Hoàng hoa lê, trên bàn có đủ giấy, bút và mực. Tường phía bắc kê một chiếc sạp nhỏ, trên sạp đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có để đồ lên.

Trần Vũ Huyên, mấy người Lương Văn thị đến phòng ngủ xem, Lục Hành không chen vào chỗ đông người mà xoay người đi về gian phòng phía bắc. Vương Ngôn Khanh lướt nhìn gian chính rồi đi theo hắn vào phòng sách.

Khi Vương Ngôn Khanh bước vào, Lục Hành đang lật những thứ trên chiếc bàn gỗ Hoàng hoa lê lớn. Hắn ấn ngón tay vào phần lõm của nghiên mực thử độ cứng, rồi bất ngờ lấy một cây bút trên gác bút. Vương Ngôn Khanh đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Nhị ca, sao vậy?"

Lục Hành quan sát những chiếc bút lông vẽ được treo theo kích cỡ và độ dày trên giá, ra hiệu cho Vương Ngôn Khanh nhìn ngòi bút rồi nói: "Cây này chưa được rửa."

Vương Ngôn Khanh đứng sau vai Lục Hành, nhìn kỹ cây bút hơn, quả nhiên đầu bút còn lấm lem mực. Vương Ngôn Khanh nhìn giá bút, những sợi lông trên giá bút có màu xám nhạt, hiển nhiên đã được lau sạch. Vương Ngôn Khanh quét mắt nhìn bài trí trên bàn sách rồi nói: "Cây bút này đặt ở trên gác bút. Chắc là bút Lương Dung thường dùng hoặc vừa mới dùng cho nên không có thời gian dọn dẹp?"

Lục Hành không phán đúng sai, đặt bút lông lại chỗ cũ, xoay người đi về phía giá sách. Vương Ngôn Khanh đã chú ý đến những cuốn sách này ngay từ khi bước vào. Nàng dừng lại trước giá sách, nhìn số sách dày đặc trước mặt, khẽ than thở: "Lương Dung là con võ quan mà không ngờ lại có nhiều sách thế này. Lẽ nào đây chính là lý do Lương Văn thị nói hắn ta rất kỳ quặc sao?"

Lục Hành nhìn giá sách một lúc, chợt lôi ra một quyển. Hắn lật vài trang rồi cười nói: "Đúng là lạ thật. Hắn ta xuất thân từ gia đình Cẩm Y Vệ, thích đọc sách thì thôi đi. Nhưng chẳng phải đọc Tứ thư Ngũ kinh mà là một số kỳ đàm chí quái. Tính cách này khá hiếm gặp trong Cẩm Y Vệ. " - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vương Ngôn Khanh hỏi: "Thế tính cách thường thấy của đệ tử Cẩm Y Vệ là gì? Giống nhị ca không?"

Lục Hành dùng ngón tay lật từng trang, từ từ lật xem, ung dung đáp: "Không. Ta cũng là quái thai."

Vương Ngôn Khanh cười rồi qua bên kia: "Nhị ca không kỳ quái đâu… A, sao ở đây lại ướt vậy?"

Cuốn sách sách trên tay Lục Hành có vài trang bị ướt, mép sách dúm dó, trên đó còn có vệt màu nâu nhạt. Vương Ngôn Khanh tiến lên ngửi, Lục Hành đang cầm sách trên tay, không đoán được nàng lại đột ngột đến gần như vậy. Hắn nhanh chóng lấy mu bàn tay che mũi của nàng: "Lá gan của muội lớn thật, cẩn thận có độc."

Vương Ngôn Khanh đẩy tay hắn, bất mãn nói: "Chính huynh trực tiếp cầm còn không sao, ta chỉ lại gần ngửi một chút, còn chẳng đụng vào."

Lục Hành đóng sách lại, đặt lại chỗ cũ và nói: "Chuyện này thì khác."

“Khác chỗ nào.” Vương Ngôn Khanh nói, khẽ cau mày cố gắng nhớ lại mùi hương vừa rồi: "Thứ trên đó hình như là trà? Hắn ta đọc sách chăm chú đến mức bất cẩn đổ trà lên đó sao?

“Cũng may là trà, nếu là thứ có độc thì sao đây?” Lục Hành dùng khăn lau ngón tay, sau đó nắm vai Vương Ngôn Khanh kéo nàng ra xa giá sách: "Tật xấu này của muội không được, phải đổi đi.”

Bàn sách chiếm một phần không gian rất lớn, chỉ chừa một lối đi nhỏ hẹp, hai người họ phải đi sát vào nhau mới có thể qua được. Bên cạnh chính là sạp ngủ, ở giữa bày thêm vài sạp nhỏ, có vẻ là nơi để Lương Dung nghỉ ngơi sau khi đọc sách mệt mỏi. Vương Ngôn Khanh chỉ liếc mắt nhìn một lần rồi thôi, còn Lục Hành có vẻ rất thích thú với chiếc sạp này, nhìn ngắm hồi lâu. Sau đó chợt khom người nhìn mép sạp.

Vương Ngôn Khanh nhìn theo ánh mắt Lục Hành, thấy lớp sơn gỗ màu đen trên thành sạp một bên có vài vết xước, rất mỏng, màu sắc còn rất mới. Lục Hành chà ngón tay lên vết xước, đôi mắt quét qua sạp, như đang đo lường khoảng cách. Vương Ngôn Khanh đợi một lúc, thử hỏi: "Nhị ca, huynh phát hiện gì rồi?"

Lục Hành đứng thẳng người dậy, phủi tay im lặng lắc đầu. Những người khác đã xem xong phòng ngủ, Lương Văn thị phát hiện Lục Hành và Vương Ngôn Khanh luôn ở trong phòng sách, lật đật chạy tới hỏi: "Sao hai vị lại ở đây? Gian bắc âm u, sợ làm lạnh hai vị khách quý, hai vị mau mau ra ngoài nói chuyện."

Giọng điệu Lương Văn thị vừa cao vừa chói, bất thình lình vang lên từ ngoài cửa khiến người ta giật mình. Lục Hành không tỏ vẻ gì mà đi ra thật. Trần Vũ Huyên và tộc lão đã dừng ở cửa, thấy họ đi ra thì cùng trở về phòng chính.

Vương Ngôn Khanh cố ý tụt lại sau cùng, nhân lúc những người phía trước không chú ý, nàng tiến lại gần Lục Hành, thì thầm: "Bình thường giọng bà ta không như thế này. Nhưng vừa rồi đến phòng sách tìm chúng ta, giọng bà ta lại trở nên sắc và to hơn bình thường. Bà ta nhìn thấy chúng ta xem phòng sách lại rất căng thẳng."

Lục Hành Hoành cao hơn Vương Ngôn Khanh nhiều, nàng không muốn người phía trước nghe thấy nên chỉ có thể kiễng chân, cố gắng ghé sát vào tai Lục Hành. Khi nàng nói chuyện, hơi thở như có như không phả vào cổ Lục Hành khiến hắn có chút ngứa ngáy. Lục Hành cầm tay Vương Ngôn Khanh, nghiêng người hỏi: "Hửm?"

Vương Ngôn Khanh nghĩ Lục Hành không nghe thấy nên đành nói lại một lượt. Khóe môi Lục Hành cong lên, nghe Vương Ngôn Khanh nói xong thì quay đầu lại nhìn nàng. Tựa tiếu phi tiếu nói: "Muội quan sát tỉ mỉ đấy. Còn để ý cả giọng nói của người ta nữa?"

Chuyến đi này đã làm Lục Hành phát hiện ra rằng, khi nói dối không chỉ phải kiểm soát biểu cảm, cử động, tứ chi mà cả giọng nói cũng phải đồng bộ. Cho dù âm lượng lớn hơn bình thường một chút cũng bị Vương Ngôn Khanh nghe ra. Nói dối trước mặt nàng thật đúng là khó khăn.

Vương Ngôn Khanh bàn về án mạng với hắn, thế mà hắn còn nói đùa. Vương Ngôn Khanh trừng đôi mắt như mặt hồ yên tĩnh nhìn hắn, bất mãn nói: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với huynh."

Trong tư thế này, hai người gần nhau đến mức Lục Hành có thể cảm nhận được hương thơm ấm áp thấp thoáng từ nơi cổ áo của Vương Ngôn Khanh. Hắn nắm chặt tay Vương Ngôn Khanh, im lặng không nói gì. Hai người cứ rề rà như vậy nên lại bị mấy người phía trước bỏ lại một đoạn xa. Lương Văn thị cảm thấy hai người này rất quái lạ nên trên đường đi thường hay lặng lẽ chú ý tới bọn họ. Khi phát hiện bọn họ đã bị tụt lại phía sau, Lương Văn thị thỉnh thoảng nhìn về đằng sau, cau mày hỏi: "Trần Thiên hộ, hai vị theo hầu trong phủ ngài có quan hệ gì vậy?"

Ngay cả khi Vương Ngôn Khanh không phải tiểu thiếp của Trần Vũ Huyên thì việc một tỳ nữ và cận vệ ở gần như vậy cũng là vi phạm lễ giáo. Dọc đường, Trần Vũ Huyên vẫn luôn cố gắng giả mù nhưng lại bị Lương Văn thị chỉ ra. Hắn ta gãi mũi, cười nói: "Lương phu nhân không biết gì cả. Hai người này là… huynh muội, không cần kiêng dè nam nữ.”

Lương Văn thị ồ một tiếng, liếc nhìn về phía sau, không khỏi lẩm bẩm: "Huynh muội? Trông vẻ ngoài của bọn họ cũng không giống nhau lắm..."

Trần Vũ Huyên coi như không nghe thấy Lương Văn thị nói gì. Sau một lúc lâu thì cuối cùng Vương Ngôn Khanh cũng nhận ra người phía trước đang nói về bọn họ. Vương Ngôn Khanh theo phản xạ lùi về phía sau nhưng lại bị Lục Hành kéo tay. Đầu ngón tay của Lục Hành từ tốn xoa xương cổ tay của Vương Ngôn Khanh, thản nhiên nói: "Sao ta lại không nghiêm túc chứ? Ta còn đang trông cậy Khanh Khanh giúp ta giải quyết vụ án này mà."

Nàng giúp hắn? Vương Ngôn Khanh nhướng mày, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Nàng cảm thấy Lục Hành đã suy luận ra gần hết vấn đề rồi, vốn không cần sự trợ giúp của nàng. Vương Ngôn Khanh hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Không dám, đầu óc nhị ca sáng suốt như vậy đâu cần ta giúp đỡ? Ngược lại, đầu óc ta còn đang mụ mị đây này.”

Lục Hành khẽ cười một tiếng, nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc: "Câu này ta không đồng ý, hôm nay Khanh Khanh đã giúp ta nhiều lắm. Nhưng có một điều ta không hiểu, quy củ của Lương gia xem như khá nghiêm chỉnh, sao Lương đại cô nương lại có thể thông dâm được? Khanh Khanh, thực hư bên trong như thế nào thì phải trông cậy vào muội rồi."



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play