Lục Bạch lại như có thể trông thấy đống bình luận đó, chậm rì rì nói: “Aizzzzzz! Tôi đoán hiện tại fans của Tiểu Chân Chó kia đang vội vàng gõ bàn phím mắng tôi đấy!"
"Có phải còn thuận tiện kêu tôi nhanh đi tìm chết, đừng ở đây tiếp tục lãng phí lưu lượng của thế giới?"
Lục Bạch thật sự một chút cũng không thèm để ý, thái độ nhẹ nhàng, ngữ khí cũng vô cùng vững chắc.
"Kỳ thật các người mắng hay không mắng cũng chẳng có ích lợi gì?! Có đôi khi thứ như chân tướng, không phải định đoạt dựa vào việc ai nhiều fan hơn người ấy có lý."
"Tôi nói như thế! Các người thấy tôi cô đơn một mình tưởng dễ khi dễ lắm đúng không? Nhưng nghĩ cho kỹ lại, Nhiếp Hữu Lâm dám lập tức bỏ đá xuống giếng dẫm lên tôi để thượng vị... Các người biết vì sao không?"
"Bởi vì tôi lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy thấy được không ít chuyện, tính gộp cả hai phía điện ảnh và ca nhạc cũng nắm được không ít nhược điểm của người khác, nói thẳng ra tôi chính là một ruộng dưa! Hôm nay ở đây lưu lại một câu, ngày nào đó còn gặp nhau, không dẫm tôi cũng là đang bảo vệ chính mình đấy!"
"Cái kia, vậy ý tứ của cậu là........" Cameraman nghe cậu chuyện bắt đầu không ổn, muốn cản một chút.
Nhưng Lục Bạch sao có thể bị hắn ngăn lại, trực tiếp đánh gãy lời hắn nói: “Tôi đoán hiện tại các võng hữu đang xem tiết mục, đại đa số đều nghĩ dưa của tôi đều là giả đúng không?"
"Được a! Ở Weibo tôi sẽ mở một cuộc bỏ phiếu, fans của tiểu chân chó Nhiếp Hữu Lâm và người qua đường đều có thể vào. Có hai sự lựa chọn, nếu các bạn muốn ăn dưa của Nhiếp Hữu Lâm."
"Đến lúc đấy tôi thấy số phiếu bên nào nhiều hơn thì nói chuyện đó."
"Ai, đáng tiếc tiểu chân chó kia cũng không có người chống lưng, phỏng chừng xốc không dậy được sóng gió gì. Cho nên các fan của tiểu chân chó nỗ lực xoát phiếu đi! Bằng không tôi sợ thần tượng của các bạn trực tiếp liền lui vòng!" Ngữ khí Lục Bạch cực kỳ đáng yêu, nói xong thậm chí còn giơ tay cười với camera vô cùng chân thành.
Tức khắc bình luận chửi rửa càng thêm mãnh liệt.
Hệ thống ngay từ đầu còn chuyển phát cho Lục Bạch xem hướng dư luận, nhưng sau đó không nhìn nổi những lời lẽ thô tục đập vào mắt, nên cũng nhanh chóng che chắn.
Lục Bạch đột nhiên thu ý cười: “Tôi là đang nói nghiêm túc. Các người cũng biết tôi không phải là người tốt gì, vong ân phụ nghĩa khẩu xà tâm Phật, là loại thích ở sau lưng tính kế người khác."
"Các người mắng tôi như vậy, vạn nhất làm tổn thương đến trái tim yếu ớt của tôi, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực trả lại trên người thần tượng các người."
"Đúng rồi, các người đã mắng tôi lâu như vậy rồi, tôi như thế nào cũng nên mở một nút cho mấy người xem trước chứ."
"Hai ngày trước Nhiếp Hữu Lâm viết cái bài hát chó má gì ấy nhỉ? Chính là viết về thiết lập người con hiếu thảo của chính mình a!"
"Trong đó có một câu nhắc đến việc tiền sáng tác thay đều dùng ở bệnh viện, sau đó các người nhìn đơn thu phí, đều sôi nổi phỏng đoán hắn vì mẹ nên mới ôm hận từ bỏ ước mơ đúng không?"
"Tôi nói cho các người nghe, tất cả đều không phải!"
"Đơn thu phí của khoa phụ sản."
"Còn bài hát kia của hắn, ca từ đều viết nát nhừ, căn bản bán không ai mua! Nếu không phải vị kim chủ ba ba của tôi bởi vì bài hát là hoài niệm Dịch Văn Trác thì mới không bỏ tiền ra mua loại rác rưởi như vậy đâu!"
"Đáng tiếc a! Hắn đối với Dịch Văn Trác tràn đầy tình yêu viết ra tâm huyết... Thật ra là để lấp kín cái lỗ thủng về việc phá thai."
"!!" Cái này, không chỉ có khu bình luận kinh ngạc, ngay cả cameraman cũng kinh ngạc, không biết nên tiếp tục ghi hình hay không.
Nhưng Lục Bạch còn chưa nói xong, khẳng định không thể để hắn dừng ghi hình.
"Đừng ồn ào bảo tôi nói bậy, không phục thì kêu phòng xã giao của công ty quản lý tiểu chân chó tới kiện tôi! Mặt khác, ai trong số các người còn lưu ảnh chụp có thể đi bệnh viện dò hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT