Cameraman thấy tình huống đã mất khống chế, chính mình cũng không có cách nào điều khiển, liền tính toán đem những câu hỏi lúc trước đạo diễn an bài ra hỏi.
Lăn lộn cả buổi sáng như vậy, hắn cũng nhận rõ, Lục Bạch là thật sự không tính toán tiếp tục ở trong giới giải trí vùng vẫy nữa, sáng sớm quát mắng người đại diện, phá camera, bất chấp tất cả không thèm tôn trọng ai đây là hoàn toàn muốn tìm đường chết mà!
Vậy thì dứt khoát làm cậu phát huy nốt chút nhiệt lượng cuối cùng vậy, mấy câu hỏi này được đưa ra, Lục Bạch có tiếp tục tham gia chương trình nữa hay không đều không quan trọng, quan trọng là, mặc kệ Lục Bạch trả lời như thế nào, tổ tiết mục bên kia đều có biện pháp dựa vào cắt nối biên tập đem nhiệt độ kỳ này đẩy mạnh lên.
Vì thế, ngữ khí của cameraman cũng trở nên kiên định hơn.
"Trên đường cứ im lặng như vậy cũng rất nhàm chán, Lục Bạch, chúng ta nói chuyện phiếm đi!" Cứng ngắc tìm một cái cớ, cameraman trực tiếp tung ra câu hỏi: “Tiết mục 'Ai là người sáng tác' này, mục đích chính là để bày ra phong thái độc đáo của mỗi một vị nhạc sĩ. Lục Bạch cũng là một nhạc sĩ tương đối nổi danh trong giới. Chỉ là lúc trước có tin đồn không tốt. Cho nên, mọi người kỳ thực đều rất tò mò, về tin đồn trên mạng nói cậu tìm người sáng tác hộ, cậu có ý kiến gì không?"
Câu hỏi này vừa đưa ra, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trở nên hưng phấn.
“Oa nga! Thật tàn nhẫn!”
“Là quá tàn nhẫn, tôi nhớ rõ căn bản Lục Bạch không biết sáng tác, đều là kim chủ sau lưng tìm người viết thay.”
“Ai ai ai! Không hổ là đạo diễn mà tôi nhìn trúng, vấn đề sắn bén này, tôi đã chờ đáp án từ rất lâu.”
Mà hiện trường Lục Bạch cũng hiểu rõ ý tứ của câu hỏi. Nói trắng ra là, tin đồn người viết thay lúc trước là sự thật, Lục Bạch lại là kiểu người không quản lý mồm mép nhân viên. Hiện tại như này, mặc kệ cậu nói cái gì, khẳng định đều là sai, cuối cùng người bị mắng đều là cậu.
Hệ thống thật cẩn thận đưa ra phương án giải quyết: “Dựa theo phương án công lược đề cử, cậu bây giờ hẳn phải khóc lóc thảm thiết rồi xin lỗi."
Lục Bạch: “Đã biết, ta cự tuyệt."
Hệ thống từ khẩu khí chém đinh chặt sắt của Lục Bạch ngửi được xu thế lại muốn tìm đường chết của cậu. Quả nhiên, so với một người bị mắng, Lục Bạch càng thích kéo người khác tới cùng chịu với mình.
Vừa lúc Lục Bạch xuất đạo 6 năm, người thay cậu sáng tác nhiều nhất chính là Nhiếp Hữu Lâm cũng đang ở tổ tiết mục.
Ai bảo bọn họ vốn dĩ là anh em tốt chứ!
Vì thế, Lục Bạch dùng ngữ điệu vô cùng thản nhiên đáp lại câu hỏi của cameraman: “Đúng là có người viết thay. Nhưng mà không có nhiều người như vậy, người chủ yếu cho tôi định đoạt chỉ có một, mọi người cũng biết đấy, ngôi sao Nhiếp Hữu Lâm hiện tại đang ở tổ tiết mục đó."
Dừng một chút, ánh mắt Lục Bạch trở nên vô cùng ghét bỏ: “Ai, người này cũng không biết là viết từ ngữ thối nát gì, 6 năm như một toàn là rác rưởi. Lúc trước là hắn quỳ xuống cầu xin tôi nên tôi mới hát, ai có ngờ tên khốn đó liền trở mặt không nhận người."
"Tốt xấu gì tôi cũng coi như là người có ơn với hắn."
"........" Này mà cũng dám nói.
Cameraman hoàn toàn ngây ngốc.
Mà trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả fan hâm mộ của Nhiếp Hữu Lâm đều đang sốt ruột, tức khắc bình luận như bão táp mắng Lục Bạch ngu ngốc, nên chết luôn tại chỗ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT