Năm đó giải phẫu sinh non ở khoa sản phụ không thuộc về phạm vi trường hợp hiếm gặp.

Cho nên, hắn cùng một sản phụ bình thường như vậy nhan sắc bất đồng! Không phải là màu xanh đi."

"Đương nhiên, hiện tại đều đổi thành cùng một màu rồi! Dù sao sinh non cũng có thể chi trả."

Cho nên, hình tượng của Nhiếp Hữu Lâm đều là giả dối? Thậm chí đem chuyện cùng bạn gái cũ đi phá thai vặn vẹo thành chữa bệnh cho mẹ?

Người quay phim khiếp sợ nhìn chằm chằm Lục Bạch, camera cầm trong tay run run.

"Đừng khẩn trương!" Lục Bạch thoải mái dựa lưng vào ghế xe, ôn hòa khuyên hắn: “Đây không phải điều mà đạo diễn các người muốn sao?"

"Tôi đưa ông ta nhiệt độ, ông ta có cái gì mà không cao hứng?"

"Không phải ông ta thích làm chuyện này nhất à? Tôi liền giúp một phen, như vậy kỳ này tôi làm một pháo hôi, sau đó các người cũng có đề tài để xào a!"

Lục Bạch khống chế vô cùng lợi hại, cameraman căn bản không dám tiếp tục ghi hình, chỉ có thể thông báo kết thúc phát sóng trực tiếp rồi tắt cameras.

Trong xe tức khắc lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Lục Bạch nâng mi mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Không ghi hình nữa? Vậy ra sau ngồi đi!"

Xe rất lớn, mấy nhân viên công tác ngồi rải rác cũng dư chỗ, nhưng một câu của Lục Bạch lại làm tất cả mọi người chui hết vào ghế sau xe không dám làm loạn.

Tới lúc này rồi, tổ tiết mục chính là không muốn kích thích Lục Bạch thêm nữa. Chẳng sợ cậu một hồi biến đổi sắc mặt, thái độ lúc nóng lúc lạnh, trước màn ảnh và sau màn ảnh là hai gương mặt, bọn họ cũng không dám trêu chọc cậu.

Bởi vì bọn họ đều cảm thấy, Lục Bạch hoàn toàn điên rồi. Không chỉ bản thân cậu không muốn sống, mà cậu còn muốn lôi kéo mọi người cùng chìm theo mình.

Bản thân cameraman cảm thấy quyết sách lần này của đạo diễn, đã sai bét.

Đúng là Lục Bạch sẽ mang đến nhiệt độ, nhưng cũng sẽ mang đến tai họa ngầm cùng phiền toái vô cùng lớn.

Nhưng lúc này cái người mang đến phiền toái cho bọn họ, lại sắc mặt trắng bệch dựa vào trên ghế kháng cự với tâm tình đang khủng hoảng của mình.

Sau khi trải qua những trận đòn dạy dỗ nghiêm khắc của Từ Duệ, thân thể Lục Bạch đối với việc tiếp xúc người khác có phản ứng bài xích rất mạnh.

Hơn nữa ở đây có nhiều người xa lạ như vậy, hoàn cảnh cũng tương đối khép kín, nhiều hô hấp cùng một chỗ, Lục Bạch theo bản năng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mới vừa rồi cùng camera tương tác qua lại đã là cực hạn Lục Bạch có thể tiếp nhận rồi.

Hiện tại có thời gian nghỉ ngơi một chút, những phản ứng không thể khống chế của cơ thể bắt đầu đánh úp lại.

Hệ thống nôn nóng: “Lục Bạch! Lục Bạch! Cậu có ổn không?"

Ước chừng qua nửa phút, Lục Bạch mới thấp giọng nói: “Ta không sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play