Hung thủ được khoá chặt giữa hai người hot boy trường Lý Tuấn Nam và Tô Ninh.

Cả hai đều là sinh viên đại học, đều được toà tháp ngà là trường học bảo hộ. Bọn họ và nạn nhân là nữ phú thương không hề có dây dưa rễ má gì nhưng trên người họ lại có nhiều chỗ khả nghi.

Trên cánh tay trái của Lý Tuấn Nam có một vết cắn khả nghi. Trong phòng cậu ta có một cái túi giấy kraft (*), trong túi giấy có ba mươi nghìn tệ tiền mặt. Chữ viết tay trên túi giấy kraft đã được giám định là chữ viết của nạn nhân.

(*) Túi giấy kraft: Giấy kraft là loại giấy dùng để đóng gói, làm bao bì được sản xuất từ bột gỗ của thân cây gỗ mềm, tạo nên bởi quy trình nghiền bột gọi tên là kraft. Xưa kia thường chỉ được dùng làm bao bì trong lĩnh vực công nghiệp (thường được biết đến với tên gọi là giấy xi măng). Nhưng ngày nay, chúng có mặt ở khắp mọi nơi với nhiều mục đích khác nhau như giấy gói thực phẩm, phong bì, túi giấy mua sắm,…

Ngoài Lý Tuấn Nam ra thì Tô Ninh cũng rất khả nghi. Trong bốn nghi phạm chỉ có cô ta mang theo thuốc ngủ. Mà, trong cốc nước trên tủ đầu giường của nạn nhân chứa một lượng uống thuốc ngủ quá liều. Hai ngày trước Tô Ninh có gửi tin nhắn cho nạn nhân, nội dung là: Đủ rồi! Hãy chấm dứt trò đùa quái đản của cô đi!

Vì vậy, cả hai người đều đã từng tiếp xúc với nạn nhân.

Cổ Kỳ đi qua vài bước và ngồi bên cạnh Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch). Cô muốn hút một điếu thuốc nhưng nghĩ đến mình vẫn còn trong kịch bản, một nữ cảnh sát nghiêm túc nên cô đã kìm lại.

Thấy chị gái ngồi qua đây, Lạc Thiên Dịch lại ngửi thấy thơm cơ thể của chị gái. Anh nhìn Cổ Kỳ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Cổ Kỳ: "Tại sao nạn nhân lại cho cậu ba mươi nghìn tệ?"

Vị hot boy này nắm lấy một nắm tóc đen, dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: "Cô ta muốn ngủ với tôi."

"..."

Có nên ghi chú trong kịch bản rằng trẻ vị thành niên bị cấm tham gia không?

"Trước khi đến biệt thự, cậu có quen biết nạn nhân không?"

"Biết."

"Tại sao lại quen biết nhau?"

Hot boy im lặng trong chốc lát sau đó gãi gãi mũi nói: "Tôi nhớ không rõ."

"Quan hệ của hai người rất thân?"

Gật đầu.

"Thân đến mức nào?"

"Ngủ cùng vài lần."

"..."

Chờ một chút, anh bao nhiêu tuổi?

Đưa anh đi chơi kịch bản giết người, nhà họ Lạc chắc sẽ không để ý đúng không?

Cổ Kỳ cưỡng chế buộc mình trở lại kịch bản và bình tĩnh hỏi: "Cậu thích cô ấy?"

"Không thích. "

"Tại sao lại ngủ với cô ấy?"

"Cô ấy cho tôi tiền."

"Cậu rất thiếu tiền?"

Nam sinh duỗi người, tùy ý gảy mớ tóc rơi trên trán, cười nói: "Bình thường, ai lại chê tiền nhiều chứ? Chị ơi, một tháng lương của cảnh sát là bao nhiêu? Sau này nếu tôi đi theo chị, ừm, quả thực tôi phải thắt lưng buộc bụng rồi."

Cổ Kỳ: "..."

Đầu ngón tay gõ nhè nhẹ xuống bàn, Cổ Kỳ hỏi lại: "Cậu đã từng tranh chấp với nạn nhân chưa?"

Nam sinh cười yếu ớt: "Tôi và cô ấy đều rất hòa hợp từ trước đến nay."

"Cậu đã bao giờ nảy sinh ra ý định giết cô ấy chưa?"

"Tại sao phải giết cô ấy? Cô ấy rất tốt với tôi còn liên tục tiêu tiền cho tôi."

"..."

Cô cảm thấy việc thẩm vấn chàng trai này, hoàn toàn không thể hỏi ra bất kỳ thông tin quan trọng nào. Vì vậy, Cổ Kỳ quyết định đổi người.

Gọi Tô Ninh đến trước mặt, Cổ Kỳ: "Tại sao hai ngày trước khi vụ án xảy ra, cô lại gửi cái tin nhắn đó cho nạn nhân."

Tô Ninh cúi đầu không nói gì.

“Mong cô phối hợp điều tra.” Cổ Kỳ bình thản nói.

Tô Ninh chậm rãi ngẩng đầu: "Cô ta đã gửi cho tôi mấy cái email, tất cả đều là loại ảnh đó, là cô ta và bạn trai tôi..."

"Tại sao cô ấy lại làm vậy?"

"Cố ý để tôi có thể rời xa Lý Tuấn Nam."

"Cô rất yêu Lý Tuấn Nam?"

Gật đầu.

"Cậu ta có yêu cô không?"

Lắc đầu.

"Tôi không biết, tất cả bạn bè của tôi đều nói, anh ấy yêu tiền của tôi hơn."

"Ngay cả khi cô nhìn thấy ảnh giường chiếu của cậu ta với người khác, cô vẫn yêu cậu ta?"

Gật đầu.

"Vì vậy, cô vì yêu sinh hận nên đã dự mưu giết hại nạn nhân?"

Tô Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, không biết nên biện minh như thế nào.

"Cô có thuốc ngủ, cốc nước trong phòng nạn nhân có lượng thuốc ngủ quá liều và cô đã từng tới phòng của nạn nhân."

Tô Ninh im lặng hồi lâu rồi gật đầu.

"Vào tối ngày 12, tôi và bạn trai đi qua một góc cua và đụng phải Chu Minh và Lan Khả Khả. Chúng tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Chu Minh nói rằng khóa cửa phòng vợ anh ta đã bị hỏng và vợ anh ta không biết chuyện này. Vì vậy, tôi đợi đến nửa đêm, đợi đến lúc bạn trai tôi ngủ say sau khi uống thuốc ngủ thì tôi len lén lẻn vào phòng của nạn nhân. Lúc đó là khoảng 0 giờ 30 phút, trong phòng không có ai nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cốc nước đó. Bởi vì quá sợ hãi nên sau khi ở đó không được bao lâu tôi đã chạy ra khỏi phòng.”

Cổ Kỳ gật đầu.

Tô Ninh nói thêm: "Là tôi bỏ thuốc ngủ, đúng vậy. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi giết người, nạn nhân cũng không uống cốc nước đó."

“Không uống nước, không có nghĩa là cô đã không đánh vào phần bụng của cô ấy.” Cổ Kỳ nói.

Tô Ninh: "Tôi không làm việc đó!"

"Bằng chứng đâu?"

Cô ấy không thể trả lời.

Cổ Kỳ dùng bút gõ nhẹ lên bàn, ngữ điệu thờ ơ hỏi: "Tôi có một câu hỏi, nếu bạn trai của cô ai cũng có thể thì tại sao cậu ta không thuê chung phòng với cô?"

Tô Ninh: "Tôi biết rằng cuộc sống riêng tư của anh ấy rất lộn xộn và anh ấy cũng đã làm chuyện đó với rất nhiều bạn nữ trong trường. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi cũng bình thường như những cô gái đó, đều tùy tiện như nhau."

Về mặt logic có thể chấp nhận được.

"Hơn nữa..." Tô Ninh tiếp tục nói thêm: "Có lần anh ấy ôm tôi và khóc trong lặng lẽ, anh ấy nói rằng anh ấy rất bẩn và không muốn làm bẩn tôi."

"Cậu ta ôm cô khóc?"

Tô Ninh hít sâu một hơi, dáng vẻ rất khó chịu: "Người phụ nữ kia đã tàn phá thân thể của anh ấy. Anh ấy đã từng phải nhập viện, việc đại tiện tiểu tiện gần như không thể kiểm soát được."

Cổ Kỳ híp mắt, tình tiết vụ án xem ra đã có manh mối rồi. Không phải là Lý Tuấn Nam không có động cơ giết người...

Sau khi thả Tô Ninh đi, Cổ Kỳ lại hẹn gặp Lý Tuấn Nam lần nữa, vị hot boy trường học với đôi mắt hạnh dịu dàng và vô hại.

"Cậu nói cậu và nạn nhân không có mâu thuẫn. Nhưng Tô Ninh đã nói với tôi rằng nạn nhân đã gây ra tổn thương cho cậu và khiến cậu phải nhập viện."

Nam sinh cười giễu cợt và tiến lại gần Cổ Kỳ, gương mặt đẹp trai kề sát lại gần khuôn mặt trắng nõn của chị gái cảnh sát.

"Chị chưa từng yêu sao?"

Nam sinh nhếch khóe miệng, vẻ mặt mang nụ cười xấu xa nhìn chằm chằm vào chị gái cảnh sát: "Có đôi khi chơi những chuyện hơi kích thích một chút, quả thực sẽ phải nhập viện. Nếu như chị cũng thích, lần sau tôi sẽ chơi với chị."

Cổ Kỳ: "..."

Không biết tại sao, mỗi lần Cổ Kỳ thẩm vấn nam sinh này thì đều có xúc động muốn hút thuốc.

“Sau lần nhập viện đó, cậu còn lui tới với nạn nhân nữa không?” Cổ Kỳ phớt lờ những lời cậu ta vừa nói.

Hot boy: "Có chứ! Tôi cũng không hận cô ấy, hơn nữa cô ấy còn cho tôi hai trăm ngàn tệ."

“Thích bị ngược đãi đúng không?” Cổ Kỳ cười khẽ.

Nam sinh cũng nở nụ cười: "Nếu như là cùng với chị gái thì tôi thích được yêu."

"..."

Sau đó, Cổ Kỳ lại thẩm vấn Tô Ninh lần nữa, trong lòng cô đã có đáp án, hiện tại chỉ thiếu một chứng cứ.

Những người khác vẫn đang nói chuyện riêng và họ có nhiệm vụ phụ riêng của mình. Cổ Kỳ lắc bút nhìn mọi người, suy nghĩ một hồi, cô chợt nghĩ ra điều gì đó. Cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh cánh tay bị cắn bị thương của hot boy trường Lý Tuấn Nam, manh mối dần trở nên rõ ràng hơn.

Cậu ta đã nói dối...

Hung thủ không phải là Tô Ninh.

Tô Ninh lẻn vào phòng của nạn nhân vào khoảng rạng sáng 0 giờ 30 phút nhưng cô ấy không gặp nạn nhân.

Lan Khả Khả vào phòng nạn nhân khoảng 2 giờ, lúc đó nạn nhân đã bị đánh vào bụng. Dưới tình trạng bị thương như vậy mà nạn nhân vẫn có thể làm xây xước cánh tay của Lan Khả Khả, có thể thấy rằng nạn nhân không phải là người phó mặc cho người khác định đoạt. Nếu như Tô Ninh gặp được nạn nhân trong tình trạng không bị thương thì trên cơ thể không thể không bị lưu lại vết thương nào hơn nữa còn thoát thân bình an vô sự.

Nhưng hot boy trường Lý Tuấn Nam thì khác, trên cánh tay của cậu ta có vết cắn...

Nghĩ thông được điểm này, tất cả các vấn đề khác đã được giải quyết dễ dàng.

-

Trò chơi sắp kết thúc, bắt đầu bước vào giai đoạn kết án.

Mọi người lần lượt tập trung trước bàn. Trên bàn có ánh nến chập chờn, dưới sự sắp xếp của người quản trò, mọi người bắt đầu công khai bỏ phiếu.

Đi ra khỏi kịch bản và trở về thực tế, mọi người rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Các cô gái thỉnh thoảng pha chút trò đùa để làm sôi động bầu không khí hiện trường.

Quy tắc công khai bỏ phiếu là như thế này, cảnh sát có hai phiếu và những người khác có một phiếu. Nếu như thủ phạm thực sự có số phiếu nhiều nhất, vậy thì phe chính nghĩa chiến thắng; nếu người qua đường Giáp có số phiếu nhiều nhất, vậy thì hung thủ sẽ chiến thắng.

Năm phút sau, số phiếu đã được xác định.

Chu Minh (0 phiếu)

Lan Khả Khả (1 phiếu)

Tô Ninh (3 phiếu)

Lý Tuấn Nam (2 phiếu)

2 lá phiếu của vị hot boy trường học đều do Cổ Kỳ bầu. Khi cô bầu cho Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), em trai nào đó một tay chống cằm, tay kia xoa cổ, bất mãn nói: "Chị xấu lắm."

Cổ Kỳ không nói gì, chỉ trả lại anh một nụ cười nắm chắc chiến thắng.

1 phiếu của Lan Khả Khả là do Tô Ninh bầu còn những người khác thì bầu cho Tô Ninh.

Người quản trò: "Các bạn đã chắc chắn?"

Cô gái đóng vai Tô Ninh kêu oan: "Hu hu hu hu, em bị oan mà!"

“Đừng giả vờ nữa, hung thủ chính là cậu!” Cô gái đóng vai Lan Khả Khả nói như chém đinh chặt sắt.

Lạc Thiên Dịch mỉm cười: "Hãy công bố đáp án đi."

Người quản trò khẽ thở dài một tiếng sau đó đi tới chỗ Lạc Thiên Dịch, nắm lấy cổ tay của anh và giơ lên, nói: "Hung thủ chỉ có một, chính là cậu ấy!"

"Oa ——"

"Không phải chứ!"

"Tại sao? Cậu ấy rõ ràng là vô tội nhất!"

"Cậu ta giả vờ quá giỏi! Phân trần không một chút kẽ hở nào!"

Đám đông nhao nhao vỗ bàn phản đối, biểu thị kháng nghị.

Mọi người đều đã đoán sai, vậy mà oan uổng một người tốt và để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

"Chị gái nhỏ, sao chị có thể suy luận ra được vậy? Chị giỏi ghê á." Có người hỏi Cổ Kỳ.

Cổ Kỳ đặt bức ảnh cánh tay của Lý Tuấn Nam có vết cắn lên bàn: "Các cậu thử tự cắn vào vị trí cánh tay này của mình xem."

Vì vậy mọi người lần lượt giơ cánh tay lên, cố gắng cắn vào bên trong cánh tay rồi nhận thấy đây vốn là một động tác có độ khó cao. Trong hoàn cảnh bình thường, người ta khó có thể cắn được phần thịt mềm dưới khuỷu tay, vì vậy vết cắn này chỉ có thể là bị người khác cắn.

“Hóa ra là anh ấy vẫn luôn nói dối.” Cô gái đóng vai Tô Ninh chợt nhận ra.

Người đóng vai Chu Minh: "Còn động cơ giết người của cậu ta thì sao?"

Cổ Kỳ: "Có một lần Lý Tuấn Nam đã ôm Tô Ninh khóc, nói mình rất bẩn. Ở đây có thể biết được là cậu ta rất hận chính mình, thế tại sao cậu ta lại hận? Điều này không thể không liên quan đến nạn nhân, nạn nhân chơi hỏng thân thể của cậu ta, làm cho cậu ta chán ghét mình và cũng căm hận nạn nhân. Sở dĩ cậu ta vẫn qua lại với người phụ nữ đó là bởi vì thiếu tiền.”

“Thiếu tiền?” Mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Ừ, lời phân trần của Tô Ninh là nhân tố quyết định. Bạn của cô ấy nói rằng Lý Tuấn Nam yêu tiền của cô ấy hơn. Rõ ràng là cậu ta đã lấy được không ít tiền từ trên người nạn nhân, nếu tìm bạn gái thì đúng ra cậu ta nên tìm người mình thích chứ không nên là câu tiền của người ta. Nhưng tình hình hiện tại không phải như vậy cho nên chỉ có một khả năng là, cậu ta vô cùng thiếu tiền."

“Ồ.” Mọi người bừng tỉnh nhận ra.

Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kỳ, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, cậu cảm thấy chị gái quá giỏi.

"Vào đêm ngày 12, nạn nhân đã đưa cho Lý Tuấn Nam một chiếc túi giấy kraft với ba mươi nghìn tệ trong đó và yêu cầu Lý Tuấn Nam đến phòng của cô ấy vào đêm khuya. Trong lòng Lý Tuấn Nam nảy sinh hận ý và quyết định đoạn tuyệt với nạn nhân. Cậu ta đã không nuốt thuốc ngủ Tô Ninh đưa cho mình, đợi Tô Ninh ra khỏi phòng không bao lâu sau thì cậu ta đi đến phòng nạn nhân. Trong lúc cự cãi với nạn nhân, cậu ta đã đạp trúng vào bụng nạn nhân, nạn nhân đã cắn cánh tay của cậu ta và cuối cùng bi kịch này đã xảy ra."

Mọi người đều mồm chữ O mồm chữ A và nhìn Lạc Thiên Dịch.

Lạc Thiên Dịch cười khẽ và gật đầu.

Giống như chị gái suy đoán, đây chính là kịch bản của anh.

Hoàn cảnh gia đình Lý Tuấn Nam nghèo khó, bố là công nhân xây dựng tại một công trường, mẹ là nhân viên quét dọn ở một bệnh viện, trong nhà còn có hai em một trai một gái.

Vì gia cảnh nghèo khó nên Lý Tuấn Nam luôn sống rất tiết kiệm. Cậu ta rất thích đi du lịch, lần nào đi cũng đi bằng xe đạp và đã được ngắm nhìn vô số cảnh đẹp.

Khi vừa bước chân vào cánh cửa đại học, cậu ta tràn đầy kỳ vọng về tương lai của mình. Cậu ta thường tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống vào ngày nghỉ, cuộc sống tuy kham khổ nhưng cũng đủ đầy và tươi đẹp.

Vậy mà cuộc sống như vậy đã tan vỡ vì một tai nạn ngoài ý muốn của bố cậu ta. Bố của Lý Tuấn Nam khi đang thao tác trên cao ở công trường thì đã không cẩn thận rơi từ trên tầng cao xuống, cuối cùng trở thành người thực vật.

Ông chủ công trường chỉ bồi thường năm trăm mười nghìn tệ nhưng chút tiền này hoàn toàn không thể lo được tiền chữa bệnh cho bố, hơn nữa Lý Tuấn Nam còn có hai em một trai một gái, một đang học tiểu học và một đang học trung học cơ sở. Gánh nặng gia đình bỗng chốc đổ dồn lên vai cậu ta.

Trong một sự kiện từ thiện, Lý Tuấn Nam đã gặp nạn nhân Thái Quyên. Chồng của Thái Quyên là Chu Minh đã ngoại tình với Lan Khả Khả, một giảng viên nữ tại một trường đại học. Một người phụ nữ hơn 30 tuổi như cô ta, nội tâm cô đơn trống rỗng khi nhìn thấy Lý Tuấn Nam thì trong nháy mắt đã thích cậu sinh viên đại học trẻ tuổi đẹp trai này. Vì vậy, cô ta đã dùng tiền tài dụ dỗ Lý Tuấn Nam và muốn phát sinh quan hệ với cậu ta, Lý Tuấn Nam do dự vài ngày và cuối cùng đã đồng ý.

Cậu ta không ngờ rằng tất cả những điều này chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình. - From app TYT #tyt -

Thái Quyên tốt với cậu ta nhưng cũng không tốt với cậu ta. Thái Quyên thường xuyên cho cậu ta tiền nhưng cũng không ngừng tàn phá tinh thần và thể xác của cậu ta. Cô ta dồn hết toàn bộ hận thù với chồng mình giận cá chém thớt lên người Lý Tuấn Nam. Cô ta khiến cậu ta phải nhập viện, việc đại tiện tiểu tiện gần như không thể kiểm soát được. Nhưng vì một tia hy vọng cứu sống bố nhỏ nhoi, cậu ta đều nhịn.

Vào 6 tháng 12 ngày đó, bệnh viện gọi điện cho cậu ta thông báo rằng bố của cậu ta đã ngừng thở vào lúc 4 giờ sáng. Lý Tuấn Nam đã sụp đổ.

Nghĩ lại cuộc sống như trong địa ngục của mình trong khoảng thời gian này, cậu ta thấy mình như một trò cười. Cậu ta vậy mà mặc cho một người phụ nữ chơi đùa với cơ thể của mình, làm nhục linh hồn của mình và thao túng cuộc sống của mình nhưng kết quả lại không thể đổi lấy lại mạng sống cho bố mình. Cậu ta trở thành một con chó của người đàn bà kia, một con chó chỉ biết vẫy đuôi với chủ nhân để cầu xin một ít xương thịt.

Sau khi bố mất, Lý Tuấn Nam cũng không có ý muốn giết Thái Quyên. Cậu ta xóa mọi liên lạc với Thái Quyên, cậu ta muốn tránh xa cái dơ bẩn, tránh xa bóng tối, làm lại từ đầu và đến gần ánh nắng.

Cậu ta bắt đầu chấp nhận lời tỏ tình của Tô Ninh, khát vọng có một người có thể dẫn cậu ta bước ra ánh sáng.

Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Cậu ta muốn ánh sáng, nhưng luôn có người muốn ép chết cậu ta trong bóng tối.

Việc Lý Tuấn Nam chấp nhận Tô Ninh - một cô gái bằng tuổi đã khiến cho Thái Quyên cảm thấy rằng Lý Tuấn Nam giống như chồng mình, đều đang phản bội cô ta. Vì vậy, Thái Quyên đã gửi nhiều email cho Tô Ninh, phơi bày những bức ảnh bẩn thỉu không chịu nổi của Lý Tuấn Nam trước mắt Tô Ninh...

Ai mà không hi vọng mình trở nên sạch sẽ và sáng ngời trong mắt người khác?

Tại sao lại phơi bày bộ dạng xấu xí của cậu ta trước mặt cô ấy, tại sao cô ta không thể bỏ qua cho cậu ta, còn dùng những nanh vuốt ma quỷ sắc nhọn bóp lấy yết hầu cậu ta.

Nhìn thấy những bức ảnh mà bạn gái nhận được, Lý Tuấn Nam sinh lòng thù hận và ý niệm giết người.

Thấy tâm trạng cậu ta không tốt, Tô Ninh đã đề nghị cả hai cùng đi nghỉ phép, thế là hai người đến biệt thự Tuyết Long. Nhưng Lý Tuấn Nam tuyệt đối không thể ngờ rằng dường như Thái Quyên đã biết tung tích của cậu ta, giống như một cái bóng không thể vứt bỏ. Cô ta cũng đã đến biệt thự Tuyết Long.

Khi Thái Quyên ở trong đại sảnh sơn trang, cô ta đã đưa cho cậu ta một túi giấy kraft và trực tiếp đến trước mặt Tô Ninh, yêu cầu cậu ta đến phòng của cô ta vào lúc nửa đêm. Lý Tuấn Nam chỉ cảm thấy sự khuất nhục đang điên cuồng tăng vọt và cuối cùng đã trở thành một con quỷ...

-

Mười giờ tối, Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch trở lại nhà họ Lạc.

Hai người vẫn ngồi trên chiếc xe mui trần, chiếc xe đang đậu ở bên ngoài sân của nhà họ Lạc, một cơn gió thoảng qua thổi lá cây xung quanh kêu xào xạc.

Sau khi tắt máy, Cổ Kỳ không trực tiếp xuống xe mà tự mình châm một điếu thuốc dưới ánh đèn đường mờ ảo của ban đêm.

Lạc Thiên Dịch cũng không xuống xe. Anh ngồi trên ghế phụ, dang hai chân dài ra ngồi một cách tuỳ ý. Anh chống khuỷu tay phải vào thành xe, nhìn Cổ Kỳ bằng một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp. Anh thích ở cùng một chỗ với chị.

“Chị ơi, hôm nay chị chơi có vui không?” Lạc Thiên Dịch chậm rãi hỏi.

Cổ Kỳ ngậm một ngụm thuốc lá, nhẹ nhàng thở ra khói, ngón tay thon dài nhọn trắng nõn tinh xảo.

"Cũng được." Cô nói.

"Chị có thích cái kịch bản này không?"

"Cũng thường."

Lạc Thiên Dịch mỉm cười.

"Cậu về nhà trước đi, tôi hút xong điếu thuốc thì về tránh không bị ông nội của cậu nhìn thấy."

"Không sao đâu, em đợi chị."

Anh nói đợi, Cổ Kỳ cũng không nói gì nữa.

Đêm nay gió rất lớn, tàn thuốc ở đầu ngón tay Cổ Kỳ nhấp nháy mờ dần, mái tóc đen dày giống như từng mảnh rong biển, bay tán loạn trong gió.

Có mấy lần, tóc chạm vào tàn thuốc và bị Cổ Kỳ tùy ý vén sang một bên.

"Chị, chị quay đầu qua chỗ khác đi."

"Làm gì vậy?"

"Nhanh lên."

Cổ Kỳ khó hiểu nhưng vẫn quay lưng về phía anh.

Khi cô quay lưng lại, gió thổi mái tóc đen dày của cô vào mặt anh, vào giữa cổ anh.

Giữa mùi thơm trên cơ thể chị gái, Lạc Thiên Dịch đưa tay cột mái tóc dài của chị gái lại. Anh thích không thể bỏ xuống chất tóc thô cứng của chị gái.

"Chị."

Giọng anh rất dịu dàng.

Cổ Kỳ thần kinh thô nên cũng không để ý đến những điều này.

Cô hít một hơi thuốc và bình tĩnh đáp lại: "Ừ?"

"Em và Tiêu Soái… chị thích ai hơn?"

Tóc trong tay anh trở nên an tĩnh và ngoan ngoãn, dường như anh đang buộc mái tóc dài của cô bằng một sợi dây.

"Đều thích hết."

Sau hai giây im lặng phía sau, anh hỏi lại: "Không phải thích em hơn sao?"

Cổ Kỳ hơi sửng sốt, thầm nghĩ đứa nhỏ này có thể là muốn được cô khen ngợi, dù sao khi thì đóng cái nhân vật hôm nay, anh đã ra sức như vậy...

"Nếu nhất định phải so sánh thì, chị thích cậu hơn."

Gió thổi hương hoa lài từ trong sân tới, hai người bị hương thơm tươi mát này vây quanh.

Chàng trai đã buộc lại mái tóc dài của chị gái rồi nhưng vẫn không nỡ buông tay. Ngón tay anh vẫn quấn lấy mái tóc đen của chị, sau khi nghe lời chị nói thì anh có vẻ rất vui vẻ.

“Tại sao?” Anh hỏi.

"Ừ, cậu thông minh hơn, yên lặng hơn và kỹ tính hơn."

Ngọa tàm* dưới đáy mắt chàng trai hiện lên, chàng trai nhẹ nhàng và thận trọng nói: "Em... em cũng thích chị."

*Ngọa tàm: Ai cũng có 2 ngọa tàm. Vùng thịt ở mí mắt trên gọi là ngọa tàm trên. Vùng thịt ở mi mắt dưới gọi là ngọa tàm dưới

Không đợi Cổ Kỳ kịp cân nhắc kỹ lưỡng, giọng nói của một người đàn ông tràn đầy nội lực đã phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh của hai người.

"Tiểu Thiên!"

Quay đầu.

Là Lạc Chiêu Niên.

Trên người Lạc Chiêu Niên mặc bộ tây trang đứng bên cánh cổng sắt đen của nhà Lạc, dáng người thẳng tắp, trên tay cầm một chiếc túi công văn giống như vừa mới tan làm trở về.

Nụ cười của Lạc Thiên Dịch đông cứng và dần dần biến mất.

Cơ thể đột nhiên rơi từ trên mây xuống đất, cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi vừa rồi đã biến mất ngay trong giây phút này...

"Về nhà với bố."

Giọng của Lạc Chiêu Niên không lớn, nhưng rất uy nghiêm trang trọng.

Lạc Thiên Dịch cầm cặp sách, mở cửa xe, từ từ xuống xe và dần dần đi xa khỏi Cổ Kỳ...

Tác giả có lời muốn nói: Lạc Thiên Dịch: Ngay lúc bố tôi xuất hiện, tôi đã cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội lên người, tôi thích chị gái thì có gì sai?


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play