Xe thể thao mui trần chạy với tốc độ rất nhanh, tiếng gió gào thét rít bên tai.
Cổ Kỳ một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại đưa về phía bảng điều khiển trung tâm, lấy một hộp kẹo cao su, đổ ra hai viên, cho vào miệng và đưa cho Lạc Thiên Dịch.
"Ăn kẹo không?"
Lạc Thiên Dịch nhận lấy kẹo cao su, anh vô tình chạm vào ngón tay Cổ Kỳ, khựng lại một nhịp sau đó vội rút tay về, Lạc Thiên Dịch tự lấy cho mình hai viên kẹo cao su bỏ vào miệng, sau đó nhếch khóe miệng cười.
Trên đường đi, anh liếc nhìn trộm khuôn mặt của cô không dưới mười lần, mỗi lần nhìn anh đều rất thích, Cổ Kỳ là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Lạc Thiên Dịch rất khéo léo khi nhìn trộm cô, anh thường sẽ không nhìn lại quá lâu, chỉ cẩn thận liếc nhìn sau đó vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Cổ Kỳ không phát hiện ra điều này.
"Muốn đi đâu chơi?" Cổ Kỳ nhai kẹo cao su hỏi.
Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo: "Không phải muốn đi xem concert sao?"
"Đó là Tiêu Soái muốn đi, cậu có thể có lựa chọn khác."
Lạc Thiên Dịch cụp mắt nhìn hộp kẹo cao su trong tay, ngón tay thon dài siết chặt hộp kẹo: "Chị thì sao? Chị muốn chơi gì em đều có thể đi cùng."
Cổ Kỳ không phải là người lịch thiệp hay khách khí, nếu em trai đã nói như vậy thì cô quyết định làm theo chủ ý của mình.
"Đi chơi trò chơi kịch bản giết người không? Cậu thích tiểu thuyết trinh thám logic, chị cũng rất hứng thú."
Lạc Thiên Dịch mím môi, gật đầu: "Chị quyết định."
"Ừm."
Sau hai mươi phút lái xe, hai người đã đến được thành phố.
Đầu tiên họ đến một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản để ăn món Nhật, bốn mươi phút sau, hai người đi thang máy lên lầu đến khu chơi trò chơi kịch bản giết người.
Tên của khu vui chơi là: Truyện cổ Andersen.
Cửa hàng được thiết kế đơn giản và trang nhã, mộc mạc nhưng sáng tạo, rất thích hợp cho những người trẻ vui chơi.
Trong sảnh lớn, những người trẻ đứng tụm năm tụm ba thành nhóm, một số ngồi trên ghế sô pha, số khác thì đứng trước quầy bar, có người đứng dựa vào tường, một số người Châu Á thì ngồi xổm cùng nhau, một số chờ tham gia trò chơi, số còn lại thì thảo luận về cốt truyện.
Cổ Kỳ đặt lịch trước một giờ, đó là một kịch bản không phổ biến, số lượng tham gia chỉ giới hạn ở bốn hoặc năm người, mất khoảng hai mươi phút để chờ đợi.
Ngồi chờ cùng với Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch còn có thêm hai cô gái và một chàng trai, nhìn dáng vẻ còn rất trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hai cô gái vừa nhìn thấy Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch, hai mắt liền sáng bừng, không để ý nhân viên đang nói những gì.
Hai mươi phút sau, năm người chơi dưới sự hướng dẫn của nhân viên trò chơi bước vào một căn phòng.
Đồ đạc trong phòng được bố trí giống như một khách sạn kiểu Nhật, có chiếu tatami, có đệm, có bình cắm hoa, có trà, có tranh treo.
Người quản trò thắp những ngọn nến trắng trên bàn, sau đó tắt hết đèn, căn phòng trở nên mờ mịt và thiếu sáng, có năm ngọn nến trắng đang được thắp lên.
Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch ngồi vây quanh một chiếc bàn gỗ, những người khác đang nhao nhao tập trung lại một nhóm.
"Bây giờ tôi sẽ đưa kịch bản cho mọi người, mỗi người tự xem kịch bản của chính mình, trong ba mươi phút, thời gian này không được phép trao đổi với nhau."
Người quản trò đưa cho mỗi người một cuốn sách, rất nhanh chóng mọi người đều đã nhận được kịch bản của riêng mình.
Cổ Kỳ vừa mở kịch bản ra thấy đó là một cảnh sát, tâm trạng rất vui vẻ.
"Lời dẫn truyện: Vào một mùa đông lạnh giá của tháng mười hai âm lịch, trên một con đường núi dẫn đến biệt thự Tuyết Long bị tuyết phủ dày bao kín, tín hiệu trên núi bị gián đoạn, khách du lịch của biệt thự buộc phải ở lại qua đêm và bị cô lập với thế giới bên ngoài, ngay trong đêm tuyết rơi dày ấy, một cái chết đã xảy ra...
Vào lúc tám giờ sáng ngày mười ba tháng mười hai, thi thể của một nữ doanh nhân giàu có đã được bồi bàn tìm thấy, bốn nghi phạm có mặt tại hiện trường đã bị khống chế.
Chi tiết về nghi phạm:
1. Tô Ninh: Cô gái nhà giàu.
2. Lý Tuấn Nam: Nam sinh đại học, đào hoa, yêu thích du lịch, bạn trai của Tô Ninh.
3. Lan Khả Khả: Giáo viên đại học, ra ngoài để giải sầu.
4. Chu Minh: Doanh nhân sắc sảo, là chồng của nạn nhân.
Manh mối:
1. Tóc của nạn nhân rụng rất nhiều, rơi trên mặt đất.
2. Nạn nhân có vết bầm tím ở bụng, một lượng lớn thuốc ngủ để ở đầu giường, nạn nhân không uống.
3. Máy tính của nạn nhân bị nhiễm virus.
4. Nguyên nhân cái chết của nạn nhân là vỡ lá lách, chảy máu nhiều dẫn đến tử vong. (Bạn có thể không nói cho người khác biết.)
Bạn là cảnh sát được cử đến biệt thự để điều tra vụ trộm cắp, đường núi bị tuyết phủ kín, bạn chỉ có thể ở đó điều tra, tôi tin rằng bạn chắc chắn có thể tìm ra ai là kẻ giết người một cách suôn sẻ?"
Đọc xong kịch bản, Cổ Kỳ ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch.
Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thâm trầm.
Anh cười khi Cổ Kỳ nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh lại thêm phần ấm áp.
Cũng không biết anh nhận được kịch bản gì, có phải là hung thủ hay không.
Không biết tại sao, đột nhiên Cổ Kỳ nghĩ đến lời nói của Tiêu Soái.
——Nếu anh Lạc là kẻ giết người trong tiểu thuyết, nhất định là tâm tư rất kín đáo, giống như hung thủ Mạnh Phong trong sách, có thể đánh lừa cả cảnh sát.
Nửa giờ sau, người quản trò yêu cầu mọi người giới thiệu nhân vật của mình.
Hai người chơi nữ giới thiệu bản thân đầu tiên, lần lượt là cô gái nhà giàu Tô Ninh, đến nữ giáo viên đại học Lan Khả Khả, nam sinh đi cùng họ là chồng của nạn nhân tên Chu Minh, sau đó đến lượt Lạc Thiên Dịch giới thiệu.
Lạc Thiên Dịch bắt đầu nói làm ánh mắt hai cô gái sáng lên.
"Tôi tên là Lý Tuấn Nam, hai mươi hai tuổi, sinh viên đại học là bạn trai của Tô Ninh."
Dứt lời, Cổ Kỳ phát hiện ra cô gái đóng vai Tô Ninh, hai má đỏ bừng.
Thằng nhóc này có sức quyến rũ rất lớn.
Lạc Thiên Dịch giới thiệu xong, Cổ Kỳ nói với mọi người cô là cảnh sát, cô có quyền nói chuyện riêng với tất cả mọi người ở đây, đối phương không được từ chối.
Giới thiệu xong, Cổ Kỳ nhìn thấy một em trai nào đó tự nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, có chút tỏa nắng lại có chút đẹp trai.
Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt nhập vai, biểu hiện của ai cũng thận trọng, nghiêm túc, cộng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, chỉ có những ngọn nến sáng le lói, cả căn phòng như bao trùng một bầu không khí chết chóc.
Sau hai mươi phút trò chuyện công khai thì bắt đầu tìm kiếm bằng chứng, sau đó đến thời gian trò chuyện riêng tư.
Thời gian tử vong của nạn nhân được cho là từ bốn đến sáu giờ sáng, lá lách bị vỡ, mất máu quá nhiều, sẽ không chết liền, thường kéo dài khoảng ba đến bốn giờ trước khi người chết hoàn toàn tắt thở.
Vì vậy, Cổ Kỳ yêu cầu mọi người kể lại lịch trình của mình từ không đến ba giờ, đồng thời nêu ra chứng cứ ngoại phạm, chứng minh mình vô tội.
Mười phút sau, mọi người nộp lịch trình của mình, Cổ Kỳ vừa nhìn đã nhận ra có ba nghi phạm đều không có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, duy nhất chỉ có Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch)... - đọc
Cổ Kỳ hỏi Tô Ninh: "Tối ngày mười hai, Tô Ninh vẫn luôn ở cùng bạn trai? Không giờ tối hôm đó, cô rót nước cho bạn trai và tận mắt chứng kiến cậu ta uống hết ly nước có thuốc ngủ?"
Tô Ninh gật đầu: "Đúng vậy, gần đây bạn trai tôi mất ngủ, tinh thần không tốt, cho nên tôi cho anh ấy uống thuốc ngủ để anh ấy được ngủ ngon hơn, tôi nhìn anh ấy ngủ say đến gần ba giờ sáng mới trở về phòng mình."
Cổ Kỳ: "Tại sao lại ở trong phòng của cậu ta lâu như vậy?"
Tô Ninh cúi đầu: "Tôi kiểm tra điện thoại di động của anh ấy, tôi nghi ngờ anh ấy ngoại tình với một cô gái ở trong trường của chúng tôi."
Cổ Kỳ: "Mấy giờ cậu ấy ngủ?"
Tô Ninh: "Ngủ lúc 0h30."
"Cô đã tìm được bằng chứng về việc ngoại tình của cậu ấy chưa?"
"Không có."
"Vậy là cô đã xem điện thoại của cậu ấy trong hai tiếng rưỡi nhưng không tìm thấy bằng chứng nào? Cô vừa ngủ gật vừa kiểm tra điện thoại của cậu ấy? Điều này hơi vô lý nhỉ."
Mặt cô ấy đỏ ửng lên, không thể nói nên lời.
Vậy là cô ấy đã nói dối.
Nếu thời gian này cô ấy không ở trong phòng của cậu ta thì bằng chứng ngoại phạm của Lý Tuấn Nam không có giá trị và cậu ta cũng có đủ thời gian để gây án.
Cổ Kỳ nhìn về phía Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Lạc Thiên Dịch hiểu ý, đứng dậy cùng Cổ Kỳ đi đến bên cửa sổ, cả hai nói chuyện riêng với nhau.
Bị nghi ngờ là kẻ giết người, thiếu niên hiểu chuyện cũng không vội vàng, ánh mắt đã nhìn thẳng vào Cổ Kỳ, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp dịu dàng nhìn mọi người.
"Chị cảnh sát, tìm tôi có việc gì?"
Anh ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, đường nét trên khuôn mặt được ánh nến phát họa vô cùng tuấn tú.
"Tại sao trên tay cậu lại có vết cắn?" Cổ Kỳ hỏi.
Chàng trai cười nhẹ: "Tôi tự cắn mình, chị đau lòng?"
Cổ Kỳ: "..."
Tô Ninh nên tìm được bằng chứng ngoại tình của cậu ta, người này gặp ai sẽ tán tỉnh người đó.
"Vì sao lại tự cắn mình?"
"Chắc chị cũng đoán được bạn gái của tôi không ở trong phòng của tôi sau 0h30, cô ấy nói dối, sau khi tôi uống thuốc ngủ xong, có thể là thuốc chưa đủ đô nên tôi thức dậy vào khoảng hơn ba giờ, sau đó lên cơn động kinh, để tránh cắn lưỡi, tôi đã cắn vào tay của chính mình."
Đó là một lý do hoàn hảo.
"Cậu mắc bệnh động kinh?"
"Chị cảnh sát có thể xem qua hành lý của tôi, tôi có mang theo thuốc động kinh."
"Ngay cả khi cậu có thuốc động kinh, nó cũng không chứng minh là cậu thực sự bị bệnh." Cổ Kỳ nói.
Cậu nam sinh đại học nhún vai nói: "Tôi đã nói hết những gì chị hỏi, nếu chị không tin thì tôi cũng không có cách nào."
Cổ Kỳ nhìn chằm chằm cậu ta một lúc rồi gật đầu: "Cậu có thể trở về."
Đợi một lúc sau, chàng trai cũng không chịu rời đi.
Cổ Kỳ nhướng mày: "Còn việc gì?"
"Chị."
"Hả?"
"Động kinh là bệnh di truyền, nhưng không phải là một trăm phần trăm di truyền, vì vậy... tôi có thể thích chị không? Tôi muốn ở bên cạnh chị."
Cổ Kỳ sửng sốt, nhìn em trai trước mặt, đôi mắt hạnh sáng ngời, lời nói của cậu ta thật giả lẫn lộn.
Vậy con người của Lý Tuấn Nam là như thế nào?
Bạn gái của cậu ta vẫn còn đang ở trong phòng mà? Thực sự cậu ta quá đào hoa.
"Cậu đã có bạn gái." Cổ Kỳ nhắc nhở.
Nam sinh giải thích: "Chị cũng thấy rồi đó, cô ấy luôn nghi ngờ tôi, ai có thể chịu được."
"..."
Cậu ta có lấy được kịch bản của tra nam không?
"Nếu chị đồng ý, tôi hứa sau này chỉ đối tốt với một mình chị."
Với khuôn mặt đẹp trai, cậu nam sinh không kiêng nễ gì trêu chọc chị cảnh sát.
Cổ Kỳ bình tĩnh nói: "Cậu đi về đi."
Nam sinh gãi gãi tóc, dựa vào tường bất lực nói: "Chị ơi, tôi không phải hung thủ, nhưng tôi có thể cùng cấp cho chị một manh mối."
"Là gì?"
"Chồng của nạn nhân, Chu Minh ngoại tình với giáo viên đại học Lan Khả Khả, chị có nghĩ rằng do ly hôn và tranh chấp tài sản mà người chồng đã giết vợ không? Hoặc là tiểu tam xảy ra tranh chấp với người đã chết, sau đó giết người vì tình."
Cổ Kỳ ngướng mắt, khẽ nhíu mày: "Làm sao cậu biết bọn họ ngoại tình?"
Nam sinh Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch): "Nếu chị cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho chị biết."
Cổ Kỳ híp mắt, đưa tay nắm lấy cổ áo của nam sinh, kéo cậu đến trước mắt mình.
Lạc Thiên Dịch bị ép phải cúi đầu, ánh mắt của anh ngang hàng với đôi mắt xinh đẹp của chị gái.
Thật ra Cổ Kỳ không lùn, cũng cao một mét sáu tám nhưng đối diện với Lạc Thiên Dịch cao một mét tám tư, vẫn lùn hơn một khúc.
Lúc này mũi của hai người rất gần, gần như là chạm vào nhau, Lạc Thiên Dịch có thể ngửi được mùi hương trên người Cổ Kỳ, anh ngây ngốc hai giây, yết hầu lên xuống, ánh mắt như máy quét, nhớ kỹ từng đặc điểm trên gương mặt của cô.
Cổ Kỳ không trang điểm, làn da trắng hồng rạng rỡ, như một miếng ngọc trong suốt, mấy sợi lông mày của cô tản ra bên ngoài, nhưng tổng thể vẫn rất đều đặn, không cần miêu tả lông mày cũng có rất nhiều điểm xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng của Cổ Kỳ rất đẹp, bờ môi đầy đặn nếu tô thêm son màu đỏ hồng lên thì không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sức cám dỗ này.
Trong nháy mắt, Lạc Thiên Dịch như nghe được lời nói từ trong cơ thể của chính mình: Chính là cô ấy, anh muốn ở bên cô ấy.
Cho dù là mùi hương, ngoại hình hay tính cách của chị gái đều làm trái tim của anh rung động, anh không thể kiểm soát được bản thân mình.
"Tôi là cảnh sát, cậu có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát, đây là quy tắc của trò chơi."
Cổ Kỳ kề sát mặt Lạc Thiên Dịch nói, âm lượng không lớn nhưng cực kỳ có tính uy hiếm.
Lạc Thiên Dịch liếm khóe môi, chớp mắt, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn. - From app TYT #tyt -
Cổ Kỳ buông cổ áo ra, nam sinh giật giật chỉnh trang lại quần áo của mình.
"Tôi đã tình cờ gặp họ ở một góc của biệt thự, lúc đó là khoảng 21h30 ngày 12, hai người ôm nhau, người phụ nữ đang khóc còn người đàn ông thì an ủi, miệng hét lên đứa con của cô ấy."
"Cậu chắc chắn?"
"Chắc chắn, tôi không nói dối chị."
Cổ Kỳ gật đầu, bảo cậu ta rời đi, tra nam rời đi.
Tiếp theo, Cổ Kỳ thẩm vấn riêng Chu Minh và Lan Khả Khả, xác nhận mối quan hệ mờ ám của hai người.
Hai người đều có động cơ giết người, nhưng cả hai đều nói rằng họ không giết người.
Lan Khả Khả có vết dao cắt trên tay, lời giải thích của cô ta là: Đây là vết thương khi cô ta và nạn nhân xảy ra tranh cãi, nạn nhân đã dùng một con dao làm cô ta bị thương, cô ta kéo tóc nạn nhân, nhưng cô ta không có giết nạn nhân.
Lan Khả Khả kể lại, cô ta lẻn vào phòng của nạn nhân vào khoảng hai giờ sáng, do nạn nhân đã quay được đoạn video cảnh thân mật của cô ta và Chu Minh, nếu video bị tiết lộ, cô ta sẽ mất danh tiếng, mất công việc giáo viên đại học, vì vậy cô ta đã lên kế hoạch lẻn vào phòng nạn nhân để phá hủy đoạn video, không ngờ lại bị nạn nhân phát hiện.
Lúc đó, nạn nhân nằm trên giường, vẫn còn tỉnh táo, nạn nhân nhìn có vẻ hơi mệt mỏi và tâm trạng không tốt, ngay khi nhìn thấy Lan Khả Khả đã chửi thề, lấy đồ đạc nén vào người Lan Khả Khả, vì vậy hai người mới xảy ra tranh cãi.
Trong lúc tranh cãi, nạn nhân đã dùng dao cắt vào tay Lan Khả Khả, cô ta túm tóc của nạn nhân, thấy nạn nhân nằm trên giường, Lan Khả Khả nhân cơ hội đó, mở máy tính của nạn nhân cài virus vào phá hủy hết dữ liệu bên trong, rồi hoảng loạn chạy ra khỏi phòng nạn nhân vào lúc ba giờ hai phút sáng.
Cổ Kỳ suy nghĩ về lời kể của Lan Khả Khả cảm thấy rất đáng tin cậy, nhưng không loại trừ việc cô ta sẽ luống cuống trong một số chi tiết, ví dụ như cô ta đá vào bụng của nạn nhân, dẫn đến vỡ lá lách và nạn nhân chết.
Vì vậy, chỉ cần suy luận ra ai là người nói dối, cô có thể tìm ra được sơ hở.
Khi thẩm vấn Chu Minh, anh ta thừa nhận đã ngoại tình với Lan Khả Khả, bị vợ phát hiện và đuổi anh ta ra khỏi nhà, hai người xảy ra tranh chấp tài sản nhưng anh ta không có giết vợ.
Chu Minh kể lại: Chính anh ta đã trả tiền thuê nhân viên biệt thự phá hỏng khóa cửa phòng của vợ, vào tối ngày mười hai trong lúc an ủi Lan Khả Khả đã cố tình tiết lộ tin tức khóa cửa phòng vợ anh ta bị hỏng, ám chỉ cho Lan Khả Khả đến phòng của vợ mình vào đêm muộn để hủy bằng chứng ngoại tình của họ.
Vào lúc ba giờ mười bốn phút sáng, Lan Khả Khả đã gửi một tin nhắn cho anh ta: A Minh, em vừa đến phòng của cô ấy, em... rất sợ, em sẽ nói cụ thể cho anh vào ngày mai.
Chu Minh nhận được tin nhắn của Lan Khả Khả nhưng không trả lời, anh ta đợi thêm một tiếng nữa khoảng bốn giờ hai mươi rồi lẻn vào phòng của vợ để nghe xem động tĩnh bên trong nhưng cửa phòng không đóng, bên trong sáng đèn, vô cùng yên tĩnh, Chu Minh bước vào trong xem thử.
Thấy vợ nằm bất động trên giường, Chu Minh nghi ngờ, dùng tay kiểm tra hơi thở của vợ, thấy vợ không thở nữa mới hoảng sợ rời khỏi phòng.
Cổ Kỳ: "Tại sao lúc đó không báo cảnh sát?"
Chu Minh: "Tôi tưởng Lan Khả Khả đã giết cô ta, cô ấy là người yêu của tôi."
Chờ Chu Minh rời đi, Cổ Kỳ gạch tên Chu Minh, loại trừ khả năng phạm tội của anh ta.
Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nạn nhân là nhát dao đâm vào bụng làm vỡ lá lách dẫn đến tử vong, nếu Lan Khả Khả không nói dối, trước khi cô ta vào phòng lúc hai giờ sáng nạn nhân đã bị thương và lá lách đã chảy máu.
Vì vậy, thời gian nạn nhân bị giết là trước hai giờ, trong thời gian này Chu Minh có chứng cứ ngoại phạm là đang nói chuyện với cấp dưới của công ty, nói về chuyện gấp của công ty, cấp dưới là nhân chứng.
Nếu Lan Khả Khả nói dối, lúc đó nạn nhân không bị thương là bị cô ta đạp vào bụng khiến vỡ lá lách chảy máu, điều này mâu thuẫn với lời khai của Chu Minh.
Nếu chảy máu do vỡ lá lách phải mất ba đến bốn giờ mới tử vong, nhưng Chu Minh phát hiện ra nạn nhân đã chết lúc bốn giờ mười phút sáng, Lan Khả Khả nếu gây án lúc hai đến ba giờ sáng thì thời gian tử vong phải là năm đến bảy giờ sáng, lời khai mâu thuẫn vì vậy không thành lập.
Nếu Chu Minh không giết người, anh ta không cần phải nói dối, anh ta phát hiện ra nạn nhân đã chết lúc bốn giờ mười phút sáng, nếu lùi về trước ba, bốn giờ vậy thì thời gian thực sự khi nạn nhân bị tấn công ở bụng là không đến một giờ sáng.
Không đến một giờ sáng, Lan Khả Khả có chứng cứ ngoại phạm, cô ta có ghi lại cuộc trò chuyện với bạn thân trên WeChat, trong đó có một giọng nói.
Vì vậy, Cổ Kỳ gạch tên Lan Khả Khả, loại trừ cô ta.
Hiện tại chỉ còn lại cô gái gia đình giàu có Tô Ninh và nam sinh Lý Tuấn Nam...
Cổ Kỳ ngồi lại bàn, nhìn chằm chằm Tô Ninh và nam sinh Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch) trong ánh nến, cuối cùng nhìn thẳng vào Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch).
Nam sinh này...
Vừa rồi cậu ta cố tình dẫn dụ vụ án đến hướng của Chu Minh và Lan Khả Khả.
——Nếu anh Lạc là kẻ giết người trong tiểu thuyết, nhất định là suy nghĩ rất chu đáo, giống như Mạnh Phong, kẻ sát nhân trong sách, người có thể đánh lừa cảnh sát.
Nghĩ đến lời nói của Tiêu Soái, bỗng nhiên Cổ Kỳ không còn hứng thú với Tô Ninh, cô trở nên rất hứng thú với kịch bản của Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch).
Sáp trắng lấp lánh, trong phòng lúc sáng lúc tối.
Ở bên kia ngọn nến, chàng trai nhìn thấy ánh mắt của Cổ Kỳ, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngây thơ và xinh đẹp...
Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản của Lạc Thiên Dịch: Nam sinh đại học đào hoa, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nhưng sau khi nhìn thấy chị cảnh sát xinh đẹp cũng không đào hoa nữa, thủ thân như ngọc, chỉ muốn một lòng ở bên chị cảnh sát.
App TYT & Euphoria Team