Thành phố Ô Thủy - một thành phố cổ ở Giang Nam, một con thuyền gỗ chầm chậm chạy lướt qua kênh đào.

Con thuyền lắc lư lay động trong ánh nước lấp lánh, ông già trên thuyền chống sào trúc, chở một vị hành khách nữ chậm rì rì trôi xuyên qua cây cầu vòm bằng đá.

Thành phố Ô Thủy rất đẹp, những tòa nhà cổ được xây dựng dựa vào sông, giao thông trong thành phố mở rộng mọi hướng, đường thủy đan xen ngang dọc.

Hai bên bờ sông Ô Thủy, bóng dáng những người bán hàng rong tất bật bận rộn, bọn họ có người bán đường họa*, có người bán tào phớ, có người bán khăn lụa xinh đẹp, có người bán các vật phẩm trang sức bạc, càng có rất nhiều người bán những món đồ chơi nhỏ không biết tên, mà những vị khách bị những thứ này thu hút thường thường đều là người từ nơi khác đến nơi này du lịch.

(*) Đường họa: Kẹo đường, hơi giống kẹo mút, dùng đường nấu chảy vẽ thành hình gì đó.

Ông già cúi thấp cái đầu nhỏ, chèo thuyền đi ra từ đầu kia của cây cầu vòm bằng đá, ông quay đầu lại nhìn về phía người hành khách nữ, theo chuyển động của con thuyền, bóng dáng người con gái trẻ tuổi từ chỗ bóng tối của đáy cầu chậm rãi lộ ra trong ánh nắng, ngay lập tức, một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng trong suốt.

Thành phố Ô Thủy là một điểm đến du lịch xinh đẹp, mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn người từ các nơi trên cả nước đến đây, ông già ở thành phố Ô Thủy làm nghề chèo thuyền đã hơn hai mươi năm rồi, số lượng hành khách ông từng chở đã lên đến mấy chục nghìn người, lại chưa từng gặp qua người con gái có ngoại hình diễm lệ khiến người khác kinh ngạc như thế.

Người con gái đeo một chiếc kính râm màu đen, làn da trắng nõn như tuyết, tóc đen nhánh như mực, khí chất thanh nhã không dính bụi trần, nếu cô thay lên mình một bộ sườn xám màu tím, trong tay đong đưa một chiếc quạt tròn dệt lụa hoa, cô chắc chắn sẽ trở thành tiên nữ bước ra từ quốc hoạ*.

(*) Quốc họa: hội họa truyền thống của Trung Quốc, tranh được vẽ trên lụa, giấy Tuyên Thành,…và được trang hoàng thêm trục cuộn tranh.

Ông già tiếp tục chống sào trúc, nhìn kỹ tốc độ chảy của nước sông để khống chế tốc độ của con thuyền.

“Nơi này đã thay đổi nhiều quá.”

Người con gái phía sau đã mở miệng, giọng nói thản nhiên, lành lạnh.

Ông già quay đầu lại, thấy trong tay người con gái trẻ tuổi có thêm một tấm ảnh chụp, cô đang cầm ảnh chụp nghiêm túc so sánh với cảnh vật hai bên bờ sông Ô Thủy.

“Cô đã từng đến nơi này rồi à?” Ông già vừa chèo thuyền vừa hỏi.

Cổ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải cháu.”

Thấy cô không có ý trò chuyện sâu hơn, ông già liền giữ im lặng.

Cổ Kỳ kẹp ảnh chụp vào trong một quyển sách, cô chậm rãi tháo kính râm xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra đường phố ngõ hẻm phía xa xa.

Trước khi tới thành phố Ô Thủy, cô đã gặp mẹ mình một lần, đó là một người phụ nữ tràn đầy sắc thái truyền kỳ, ít nhất ở trong mắt người khác chính là như thế.

Mẹ của Cổ Kỳ tên là Cổ Như Tâm, bây giờ đang là chủ tịch công ty Truyền thông Kỳ Nhạc, cả đời bà đã gả cho ba người đàn ông, mỗi người đàn ông đều là nhà giàu có tiền có thế, chỉ dựa vào vài lần gả cao, Cổ Như Tâm từ một người phụ nữ gia đình bình dân không hề có thân thế bối cảnh liền vươn lên tiến vào tầng lớp nhà giàu của thành phố Giang, trở thành một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của tầng lớp này.

Vào buổi tối Cổ Kỳ đi gặp Cổ Như Tâm kia, người phụ nữ ấy đang mở tiệc tùng party với mấy người bạn, tuy rằng Cổ Như Tâm đã 47 tuổi nhưng bà rất biết hưởng thụ, dồi dào nhịp sống trẻ, tổ chức tiệc tùng party là hoạt động bà rất thích.

Buổi tối ấy, Cổ Như Tâm dẫn Cổ Kỳ ngồi ở ban công biệt thự hóng gió, bà rót cho cô một ly champagne, chúc mừng quyển sách thứ hai của Cổ Kỳ bán chạy.

Là một nữ doanh nhân, Cổ Như Tâm là người xuất sắc trong số những người phụ nữ; nhưng là một người mẹ, bà hoàn toàn không thể xưng là đủ tư cách, mấy năm gần đây Cổ Kỳ rất ít khi tới gặp Cổ Như Tâm, thế nên quan hệ giữa hai mẹ con rất ngượng nghịu, nhưng từ trước đến nay Cổ Như Tâm là người linh hoạt không khéo, khi giao lưu với người khác đều nói năng dí dỏm thú vị, nên ngược lại mỗi lần Cổ Kỳ gặp Cổ Như Tâm cũng không thấy tẻ nhạt.

“Thật không hổ danh là con gái của mẹ, sau khi ấn phẩm đầu tiên "Sự im lặng của bầy cừu" (*) vừa ra mắt đã thành công vang dội, thành tích của cuốn tiểu thuyết thứ hai cũng xuất sắc to lớn, trên mạng có tin tức viết rằng cuốn sách "Ngày thứ sáu mất tích" này vừa mới bày lên kệ không lâu đã bán ra được 270 nghìn cuốn, còn thuận lợi ký được bản quyền điện ảnh và bản quyền trò chơi, mẹ thật sự vui mừng thay cho bé cưng của mẹ đấy! Đến đây đến đây! Chúng ta tới cạn một ly?”

(*) Nguyên văn 沉默的羊 - Trầm mặc đích dương, dịch ra là Cừu im lặng nên mình lấy luôn theo tên tác phẩm nổi tiếng Sự im lặng của bầy cừu của Thomas Harris.

Cổ Như Tâm dùng ly đế cao chạm qua, hai cái ly “keng” một tiếng, Cổ Kỳ hờ hững nhấp một ngụm rượu nhỏ, không tiếp lời.

Cô biết hai từ “bé cưng” thốt ra từ trong miệng Cổ Như Tâm thật ra chẳng có chút giá trị gì, có lẽ là một loại mánh khóe nhỏ bà dùng để gắn bó tình cảm mẹ con, cô từng trông thấy bà gọi một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với một thân hình vạm vỡ cơ bắp tráng kiện là bé cưng, sau đó hợp theo lẽ thường đưa vào trong phòng, còn nói chuyện sâu hơn cho tới sáng sớm ngày hôm sau.

“Tiếp theo có dự định gì không?” Cổ Như Tâm chậm rì rì rót rượu cho mình, lại rót cho Cổ Kỳ một ít.

Cổ Kỳ: “Du lịch, đi ngắm nghía khắp nơi một chút.”

Cổ Như Tâm lắc lư chiếc ly đế cao, chất lỏng màu đỏ hoa hồng ở trong ly nhẹ nhàng xoay thành xoáy nước.

“Thật là hâm mộ mà, đợi sau này mẹ về hưu rồi sẽ có thể cùng con chu du khắp thế giới.”

“Vậy cũng phải hỏi con có bằng lòng hay không.”

Cổ Như Tâm cười nhạo một tiếng, nâng ly tinh tế thưởng thức rượu đỏ, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía trước.

Bà đột nhiên không nói lời nào, Cổ Kỳ cũng không hỏi, cô thích lẳng lặng ngẩn người.

Một lúc lâu sau.

Cổ Như Tâm: “Nói đến chu du khắp thế giới... Có một chỗ mẹ không dám đi.”

Cổ Kỳ hơi kinh ngạc: “Chỗ nào?”

Im lặng một lát, Cổ Như Tâm nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Thành phố Ô Thủy.”

Cổ Kỳ không truy hỏi tiếp, vì cô biết Cổ Như Tâm tự sẽ nói cho cô đáp án.

“Khi mẹ còn nhỏ đã từng lâm bệnh nặng một trận, chuyện này mẹ chưa từng nói với con.” Cổ Như Tâm cười nhạt, nhắc đến đoạn quá khứ đã qua kia, sắc mặt bà nặng nề hơn mấy phần.

“Bởi vì quanh năm sinh bệnh, bố mẹ của mẹ cũng chính là ông ngoại bà ngoại của con ấy, họ thu xếp cho mẹ ở trong nhà một người họ Lạc, đó thật sự là một gia đình hiền lành tốt bụng, nhà họ nhiều thế hệ đều làm nghề y, thuật chữa bệnh rất tuyệt vời, mẹ sống ở nhà họ Lạc mấy năm, bệnh tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chẳng khác gì người bình thường cả, có thể nói người trong nhà đó có ơn với mẹ.”

Cổ Kỳ lẳng lặng lắng nghe, rượu trong ly vơi đi một nửa.

“Nhà họ Lạc có ơn với mẹ, hẳn là mỗi năm mẹ nên đưa quà cáp đến nhà thăm hỏi, nhưng một lần mẹ chưa từng lần nào, có lẽ đối với họ, mẹ là một người vong ân phụ nghĩa ăn cháo đá bát, từ khi rời khỏi thành phố Ô Thủy, mẹ cũng chưa quay lại đấy.”

“Tại sao?” Cổ Kỳ hỏi.

Cổ Như Tâm cười cười: “Ở nhà họ Lạc mẹ thiếu một món nợ tình cảm, không có mặt mũi gặp người kia...”

Cổ Kỳ: “...”

“Người đó là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, tên là Lạc Chiêu Niên, là người đàn ông si tình nhất, cũng đẹp trai nhất mẹ từng gặp được trong đời này. Ở thành phố Ô Thủy đó ấy à, dưỡng người lắm, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, dân bản xứ lớn lên ở đó đều có dáng người cao ráo, ngoại hình lại cực kỳ xuất chúng hơn người, nghe nói tổ tiên của họ có chứa huyết thống người Nga, nên người nơi đó phần lớn đều da trắng, mũi cao, người đàn ông nhà họ Lạc kia, đến nay mẹ vẫn nhớ rõ ngoại hình ông ấy, mắt hạnh màu nâu, sống mũi cao, bờ môi mỏng...”

Nói xong lời cuối cùng, Cổ Như Tâm dường như lâm vào trong một đoạn hồi ức lâu dài, hồi lâu quên nói chuyện.

“Ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, dùng lời văn thời nay mà nói chính là ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ vỡ, con có dám tin không? Mỗi khi đến mùa đông, ông ấy sẽ dùng cơ thể giúp mẹ làm ấm giường, đợi ủ ấm chỗ rồi, ông ấy sẽ nhét vào trong chăn một cái túi chườm nóng, sau đó lén lút quay về phòng mình, thậm chí ông ấy còn giúp mẹ giặt quần áo tất vớ, ngay cả đồ lót cũng sẽ giặt giúp mẹ, rõ ràng ông ấy còn nhỏ hơn mẹ hai tuổi, song lại giống một bảo mẫu cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc mọi mặt trong cuộc sống của mẹ, bây giờ ngẫm lại, ông ấy yêu mẹ đến mức hèn mọn tầm thường, mà mẹ lại yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả những điều này, sau khi rời khỏi ông ấy, ba cuộc hôn nhân của mẹ đều thất bại, mẹ vẫn đang nghĩ, có phải năm đó mẹ mắc nợ ông ấy quá nhiều rồi không.”

“Tại sao lại rời đi?” Cổ Kỳ hỏi.

Cổ Như Tâm lại tự rót cho mình nửa ly rượu, híp mắt cười khẽ: “Chí khí cao, không hiểu tình yêu, muốn một cuộc sống áo lụa quần là tràn ngập hơi tiền, ông ấy đỏ mắt cầu xin mẹ ở lại, mẹ còn biết trước khi gặp mẹ ông ấy đã khóc, khoảnh khắc đó mẹ mới nghiêm túc nhìn thẳng vào tuổi tác của ông ấy, ông ấy nhỏ hơn mẹ hai tuổi, ông ấy cũng khát khao được yêu thương.”

Cổ Kỳ nhìn người phụ nữ bên cạnh, sống trong một thế giới tràn ngập hơi tiền, Cổ Như Tâm coi như cầu được ước thấy rồi nhỉ? Thân phận, địa vị, của cải bà đều có được rồi.

Cẩn thận tính toán, Cổ Như Tâm càng dễ dàng thành công hơn so với rất nhiều người bình thường khác, ngoại hình bà rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sửng sốt, vì thế xinh đẹp chính là một loại vũ khí sắc bén, ở điều này, Cổ Kỳ thừa hưởng gien của Cổ Như Tâm, nếu hai người ngồi cùng nhau, thường xuyên có người tưởng lầm các cô là chị em.

Vì thế, khi Cổ Như Tâm muốn một cuộc sống tràn ngập hơi tiền, không ai sẽ nói đó là ước muốn viển vông.

“Mẹ đến thành phố Giang, khó khăn gập ghềnh mấy năm, sau đó quen biết bố ruột con, chúng ta kết hôn sinh ra con, vào năm thứ năm sau khi mẹ kết hôn, người kia nhà họ Lạc cuối cùng cũng gặp được người thật lòng yêu ông ấy, ông ấy và người phụ nữ kia kết hôn, còn sinh ra một cậu con trai.”

Cổ Kỳ gật đầu, Lạc Chiêu Niên không bị Cổ Như Tâm phá hoại, đáng được ăn mừng.

Nói đến bố ruột của Cổ Kỳ, Cổ Kỳ không có quá nhiều ấn tượng sâu đậm với người đàn ông kia, trong ấn tượng đó là một người đàn ông nói chuyện làm việc đều cực kỳ nghiêm túc, khi Cổ Kỳ bảy tuổi, người đàn ông kia bởi vì một trận tai nạn xe cộ mà qua đời, Cổ Như Tâm đành phải mang theo cô tái giá.

“Bây giờ ông ấy vẫn còn sống ở thành phố Ô Thủy, nếu có cơ hội, con đến thành phố Ô Thủy, thay mẹ đi gặp người nhà kia một chút được không? Nói một tiếng cảm ơn giúp mẹ.” - From app TYT #tyt -

Lời nói của Cổ Như Tâm đã cắt ngang hồi ức của Cổ Kỳ về bố ruột, cô nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Như Tâm, thấy một bàn tay của bà khoác trên quầy bar, đầu đè lên trên cánh tay, vẻ mặt cô đơn. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cổ Kỳ biết, Cổ Như Tâm dỡ xuống gánh nặng hôn nhân quay trở lại trạng thái độc thân, từ trước đến giờ bên cạnh chưa bao giờ thiếu đàn ông bầu bạn, nhưng trong lòng bà vẫn rất cô đơn lạnh lẽo, bà thường xuyên yên lặng uống rượu một mình, tự chơi cờ một mình, người cô đơn thường thường đều là thế này, trái tim chơi vơi không có nơi nào có thể cập bến.

“Mẹ không dám lừa con, A Kỳ, người đàn ông mẹ yêu nhất đời này không phải người bố ruột đã chết của con, mà là người kia của nhà họ Lạc, đáng tiếc mãi sau này mẹ mới hiểu được...”

Cổ Kỳ rất ít khi nhìn thấy Cổ Như Tâm như vậy, từ trước đến nay bà luôn tự tin, tao nhã, khôn khéo lại mạnh mẽ, giờ phút này lại vì một đoạn tình yêu đã mất đi mà tủi thân hối hận, tràn ngập cảm giác thất bại, điều này chẳng giống bà chút nào.

Có lẽ là mọi thứ quá mới lạ, vì thế mới có chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lúc này đây.

Chỉ là Cổ Kỳ không bao giờ ngờ tới trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lần này, cô lại gặp được một cậu nhóc họ Lạc khác, một cậu nhóc ngoan cố bướng bỉnh biết giả vờ ngoan ngoãn.

Ừm, cậu ấy là con trai của Lạc Chiêu Niên, tên Lạc Thiên Dịch.

Dường như thời gian quay ngược trở lại, tình yêu mà bố mẹ để vuột mất, tựa như lại được tiếp nối trên người bọn họ…

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vắng lặng đã lâu, Điểu Điểu lại tới rồi đây!

Lần này quay lại làm nghề cũ, bắt đầu viết truyện về tình chị em, cũng không biết các bạn có thích không, tóm lại trong lòng thấp thỏm… ( mới là lạ, viết văn chủ yếu vì chính mình thoải mái thôi, ha ha ha ha )

Tên gốc của bộ truyện này là “anh”, nhưng tôi cảm thấy tiêu đề của quyển sách này quá ngắn gọn qua loa, không đủ hấp dẫn người khác, nên tôi thay đổi rồi, bé cưng bị động tiếp thu “đổi tên sách” xin hãy thứ lỗi, phải biết rằng tên sách có thể ảnh hưởng đến thời vận của một quyển sách, tác giả tôi đây không dám qua loa.

Ngoài ra, các nhân vật của cuốn tiểu thuyết này vẫn không thay đổi, vẫn là nữ nhà văn tài năng VS nam sinh đại học ngây thơ, nhưng nội dung của câu chuyện cũ đã thay đổi. Ngày trước nữ chính đã trả tiền mời một anh chàng đẹp trai (nam chính) trông giống như nhân vật chính trong sách để đến sống ở nhà, sau đó tình một vài chuyện có thể truyền cảm hứng cho cô viết tiểu thuyết, mạch văn chính của truyện cũ là “Ở chung” “Bạn cùng phòng” “Cận thủy lâu đài”, nhưng tôi phát hiện việc viết khía cạnh này đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi một cách nghiêm trọng, không có cảm giác về câu chuyện, chỉ có cảm giác về bộ phim, cho nên tôi sửa lại rồi, các bé cưng nào không thể chấp nhận được sự thay đổi thì cũng đừng giận nhé! Giận dữ sẽ có nếp nhăn! Hãy suy nghĩ xem bây giờ các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền đến mức nào! Các bé cưng không thể chấp nhận được sự thay đổi, nếu có tức giận cũng đừng cố nén nhé, bạn có thể vào mắng chửi tôi trên Weibo, không sao đâu, tôi có thể chịu đựng được... Cuốn sách này chủ yếu được viết trong sự vui vẻ, tôi hy vọng bạn cũng sẽ đọc văn vui vẻ.


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play