Buổi sáng, Lạc Thiên Dịch đã rời khỏi giường từ sớm.

Hôm nay là thứ hai nên anh phải đến lớp.

Bình thường thì anh sẽ thức dậy lúc 6 giờ 20 sáng, sau đó đánh răng rửa mặt qua loa, thuận tiện xách cặp xuống nhà, dì Giang là giúp việc nhà họ Lạc sẽ làm đồ ăn sáng cho anh.

Lạc Thiên Dịch ngồi trong phòng ăn sáng, lúc này ngôi nhà rất yên tĩnh.

Ông nội và bà nội của Lạc Thiên Dịch thường thức dậy lúc 6 giờ 30, còn Lạc Chiêu Niên cùng Dương Vân là 7 giờ. Cho nên lúc này hầu như không có ai ở tầng một cả.

Lạc Thiên Dịch cầm trên tay chiếc bánh sandwich, miễn cưỡng cắn một cái, đôi mắt xinh đẹp khẽ quét nhẹ về phía phòng của Cổ Kì.

Phòng của Cổ Kì ở tầng một, cách phòng ăn không xa. Lúc này cửa phòng cô đang đóng kín.

Sau khi ăn xong bữa sáng, rồi uống hết một ly sữa, Lạc Thiên Dịch liền xách cặp rời khỏi nhà.

Mỗi buổi sáng sớm, hương hoa nhài trước sân nhà họ Lạc vô cùng nồng nàn, mấy chậu cây trong sân cũng vô cùng tươi tốt. Ông nội của Lạc Thiên Dịch rất thích luyện Thái Cực Quyền vào buổi sáng. Còn bà nội thì rất thích ngồi tắm nắng trên sân. Tiếc là bây giờ còn sớm nên không có ai ở đây.

Băng qua đoạn đường lát bằng đá cuội, Lạc Thiên Dịch tiến về phía cổng sắt trước sân, vừa định mở cổng thì anh lại bị người nào đó đẩy lại.

Trước cánh cổng sắt, Cổ Kỳ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, với chiếc áo cộc tay và chiếc váy ngắn thiết kế xếp li, để lộ ra cánh tay và đôi chân trắng nõn như tuyết. Trên cổ cô quấn một chiếc khăn trắng để lau mồ hôi, mái tóc dài đen nhánh được búi sau đầu.

Vừa mới chạy bộ về, trên người Cổ Kỳ có chút mồ hôi. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ, trên sân, chiếc đèn tự động kích hoạt bằng âm thanh chiếu rọi xuống, khiến cho cô toả ra ánh sáng mê người.

Lạc Thiên Dịch đứng hình tại chỗ, anh vô thức nhíu mày, lấy tay siết chặt vào dây đeo cặp.

Sau khi tập thể dục về, trên người Cổ Kỳ toả ra hương thơm ngào ngạt của cơ thể, ngay lập tức át đi hương hoa nhài trong sân, giống như những cơn sóng thổi vào từng đợt.

Lạc Thiên Dịch lại không chịu được mùi hương này, không phải do anh không thích, mà ngược lại… là do anh quá thích nó, như mèo thích mùi cá, cá mập thích mùi máu, giống như là một loại bản năng vậy.

Lạc Thiên Dịch không cách nào diễn tả được mùi hương này, nó giống như mùi mồ hôi, nhưng lại không khó chịu chút nào, nó giống như mùi hương hoa, nhưng lại không phải hoa tươi, giống như mùi nước hoa vậy, hơn nữa nó lại rất tự nhiên, như sinh ra từ người cô vậy.

Nói tóm lại là anh rất yêu mùi hương ấy.

Lùi lại nửa bước, Lạc Thiên Dịch vội vàng lấy ra từ túi quần một chiếc khẩu trang màu đen, vội vàng đeo nó lên hai tai, sau đó kéo khẩu trang rồi cúi đầu né tránh Cổ Kỳ, rời khỏi chiếc cổng sắt nhà họ Lạc.

Anh gần như là bỏ chạy thì đúng hơn.

Cổ Kỳ vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt hướng về bóng dáng cậu thiếu niên, trên mặt cô không lộ ra chút biểu cảm nào.

Cổ Kỳ không nhìn rõ, đến bây giờ cô vẫn chưa nhớ kĩ khuôn mặt cậu con trai nhà họ Lạc, nhưng mà mỗi lần cô gặp cậu, cô lại vô cùng kinh ngạc, giống như vừa rồi vậy.

Cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, với nét mặt tuấn tú, dáng người cao ráo. Chỉ vài năm nữa thôi, rồi đám con gái sẽ phát cuồng vì cậu.

Cổ Kỳ bỗng nhớ tới Lạc Chiêu Niên, nghĩ đến dáng vẻ ngôi ngô tuấn tú của ông lúc mặc vest, rõ ràng là ông đã ở độ tuổi trung niên, vậy mà diện mạo và khí chất vẫn hơn người, có lẽ nào cậu nhóc này sẽ…vượt mặt bố mình cũng nên.

Thật tiếc, cậu có vẻ rất ghét cô?

Nếu không, tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy cô là cậu giống như nhìn thấy virus vậy?

Lấy khăn lau qua mồ hồi trên cổ, Cổ Kỳ đóng cổng rồi đi vào nhà họ Lạc.

Thực ra, Cổ Kỳ vốn không có thói quen chạy bộ buổi sáng, việc chạy bộ sáng nay chỉ là ý định nhất thời.

Không biết tại sao sáng nay cô thức dậy lúc 5 giờ, cô lại không ngủ được nữa. Bước đến bên cửa sổ, cô kinh ngạc nhận ra ngoài trời không khí thật trong lành, mát mẻ. Chất lượng không khí ở thành phố Giang so với thành phố Ô Thuỷ đúng là không bì được, không ra ngoài chạy bộ đúng là có chút đáng tiếc. Vì vậy, cô mới quyết định ra ngoài, không ngờ lại gặp được cậu…

——

Sập tối, mặt trời bắt đầu lặn. Bầu trời lúc này được bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa.

Trường cấp ba thành phố Ô Thuỷ đã tan học, sân trường lúc này im lặng và vắng vẻ hơn thường lệ.

Lạc Thiên Dịch đi ra từ trong văn phòng, trên tay anh là hai tờ đề thi môn toán. Vài ngày nữa, anh sẽ đại diện cho trường tham gia kì thi cấp quốc gia môn toán. Lúc đó, anh được thầy giáo gọi đến văn phòng để ôn tập.

Trở lại phòng học, sau khi thu dọn cặp sách, Lạc Thiên Dịch liền đi ra khỏi khu dạy học. Khi đi đến sân bóng rổ, anh ném cặp sách lên bậc thềm khán đài, xắn tay áo đồng phục, tiến vào bên trong sân.

Khác với những phòng học trống trải, sân bóng rổ lại rất đông đúc, nơi đây tập trung rất đông học sinh. Nam sinh thì thi đấu trong sân, những trận bóng diễn ra rất gay cấn, còn nữ sinh thì vây kín bên ngoài, cổ vũ rất nhiệt tình.

Lạc Thiên Dịch tiến gần đến sân bóng rổ, các nữ sinh bắt đầu di chuyển theo anh, đôi mắt của họ sáng rực lên.

Ở trường cấp ba thành phố Ô Thuỷ này, Lạc Thiên Dịch có thể nói là người có tiếng tăm. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc, mà anh còn có một ngoại hình xuất chúng cùng khí chất hơn người, quả thật vô cùng thu hút. Cũng khó trách sao các nữ sinh lại hâm mộ anh cuồng nhiệt đến vậy.

“Anh Dịch à! Sao giờ cậu mới đến?”

Xa xa, Tiêu Soái đang lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, giơ cánh tay vẫy về phía anh.

“Tớ có chút việc.”

Lạc Thiên Dịch vẫy tay ra hiệu cho một nam sinh đang mướt mải mồ hồi, đang cần phải ra sân để nghỉ ngơi. Sau khi đập tay với cậu nam sinh, Lạc Thiên Dịch ngay lập tức gia nhập vào đội hình.

Sự tham gia của Lạc Thiên Dịch khiến cho trận bóng càng trở nên sôi nổi, các nữ sinh bên ngoài sân không ngừng cổ vũ.

Hai mươi phút sau, đến giờ nghỉ giải lao giữa trận.

Các nam sinh chạy đi uống nước, Tiêu Soái mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một hớp, sau đó dùng khuỷu tay huých nhẹ Lạc Thiên Dịch: “Anh Lạc, nhìn ra phía sau đi, hoa khôi của trường Trần Tâm Từ cũng tới xem cậu chơi bóng, thế nào? Có thấy tim đập thình thịch không hả?”

Lạc Thiên Dịch lấy ra từ trong cặp một chai nước giải khát, khi anh ngẩng đầu lên uống nước, đôi mắt màu nâu nhìn theo hướng vai của Tiêu Soái, quả nhiên cậu đã thấy cô hoa khôi đó.

Thật lòng mà nói, Trần Tâm Từ rất xinh đẹp, với làn da trắng muốt, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, cô mặc bộ đồng phục với chiếc áo được buộc ở thắt lưng làm lộ ra chiếc eo thon nhỏ, cho thấy rõ vóc dáng mảnh mai, xinh xắn. Các nữ sinh kia so với cô… không thể bì được.

Dường như Trần Tâm Từ bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch, cô ấy có chút ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, sau đó cô dùng ngón tay vén tóc ra sau tai.

Dời tầm mắt khỏi cô ấy, Lạc Thiên Dịch quay sang phía Tiêu Soái cười đùa nói: “Cậu thích không? Theo đuổi đi, tớ sẽ không cản trở đâu.”

Tiêu Soái nghẹn giọng, cậu đã bị phát hiện.

“Cô ấy có vẻ rất thích cậu, cậu chắc là không thích cô ấy chứ?” Tiêu Soái ghé sát Lạc Thiên Dịch, nhẹ giọng nói.

Lạc Thiên Dịch xoay quả bóng rổ, động tác có chút hờ hững nhưng vẫn rất đẹp mắt. Mí mắt anh hơi rũ xuống, không trả lời Tiêu Soái, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

“Này, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”

Tiêu Soái muốn cướp quả bóng rổ, kết quả làm quả bóng bay lên không trung, nhưng Lạc Thiên Dịch đã tránh được, cậu tỏ thái độ: “Tớ chỉ thích người hơn tuổi.” Lạc Thiên Dịch mím môi, yết hầu cậu nổi rõ, nói: “Có lẽ hơn tầm bốn năm tuổi.”

Tiêu Soái trợn tròn mắt, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Trước đây sao tớ lại không biết cậu có sở thích này nhỉ?”

Rõ ràng cậu có rất nhiều cô gái cùng tuổi để chọn mà…

Lạc Thiên Dịch ném quả bóng rổ, nói: “Tớ… trước kia tớ cũng không biết.”

“Hả” Tiêu Soái tỏ vẻ khó hiểu, đúng là không biết đại ca này nghĩ gì mà.

Ở bên kia, mấy nam sinh uống nước xong liền vẫy tay về phía bên này: “Anh Lạc! Anh Soái! Nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi ——”

Thế là cuộc nói chuyện kết thúc, hai thanh niên bước vào sân.

Mặt trời đã khuất, hoàng hôn cũng bớt rực rỡ vài phần, sắc trời cũng tối dần.

Trận bóng kết thúc,trên sân, các nam sinh mặc đồng phục, xách cặp, đi thành hai ba tốp rời khỏi cổng trường.

Những nam sinh người mướt mải mồ hôi cất tiếng cười to, giọng điệu thoải mái, cả khuôn viên trường lúc này toàn là tiếng cười nói của họ, những nữ sinh thì nhỏ nhẹ hơn, họ ghé sát vào nhau thì thầm bàn tán, trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ. - From app TYT #tyt -

Lạc Thiên Dịch và Tiêu Soái đi phía sau đám đông, người đi trước đang lấy áo để lau mồ hôi, tuy rằng trông có vẻ hơi thô ráp, nhưng lại rất ngầu. Người sau trực tiếp vén áo của mình lên, để lộ ra vòng eo nhỏ, tuy rằng có chút giống với mấy tên côn đồ, nhưng thực chất lại là một nam sinh mang phong cách của côn đồ.

“Khi nào thì thần tiên tỷ tỷ rời đi?” Tiêu Soái ngẩng đầu uống nước, vừa đi vừa hỏi.

Lạc Thiên Dịch dùng tay phải vắt chiếc áo khoác ra sau lưng, đút tay trái vào túi quần, bước đi trông vô cùng điển trai. - đọc

“Tớ không biết.”

“Tớ chắc chị ấy không thể ở quá hai ngày nữa, nhà của cậu không phải nơi mà người nào cũng có thể vào ở.” Tiêu Soái nói giọng chắc nịch.

Lạc Thiên Dịch không nói lời nào. Thật ra anh vừa muốn cô ấy mau chóng rời đi vừa muốn cô ấy ở lại, thật sự rất mâu thuẫn.

Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch hướng về phía Tiêu Soái: “Cậu có để ý trên người chị ấy có mùi thơm không?”

“Mùi nước hoa à?” Tiêu soái ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi cau mày: “Có à? Sao tớ không nhớ gì nhỉ? Mùi hương ấy như thế nào?”

Lạc Thiên Dịch nhướn mày: “Cậu thật sự không ngửi thấy mùi gì à?”

“Không, nếu mà có thì chắc cũng chỉ thoang thoảng, dù sao thì tớ cũng không cảm nhận được.”

Lạc Thiên Dịch: “…”

Có khi nào chỉ có anh mới có thể ngửi thấy mùi hương ấy? Đó là một mùi hương độc nhất vô nhị, nó đặc biệt dễ chịu.

Ra khỏi cổng trường, cả hai cùng nhau đi ăn bánh kếp.

Bọn họ là những nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể hấp thu và trao đổi chất rất tốt, chính vì sự hấp thu nhanh chóng nên chưa đến giờ cơm bụng đã đói cồn cào, hơn nữa, chơi bóng làm cho cả hai đều cảm thấy mệt. Bọn họ hầu như mỗi lần tan học là lại đi kiếm gì đó lót dạ xung quanh trường.

Quán bánh kếp ở ven đường, có thể mở hay đóng cửa bất cứ lúc nào. Những người bán hàng rong này chính là nỗi khổ tâm của ban quản lí đô thị.

Các cậu học sinh lại không để ý gì nhiều, chỉ cần có thể lấp đầy cái bụng, hương vị cũng coi như chấp nhận được, không ngại đó có phải quán ăn vỉa hè hay đồ ăn có hợp vệ sinh hay không.

Tuy rằng là quán ăn lề đường nhưng xem ra buôn bán cũng không tệ, trước mặt Lạc Thiên Dịch và Tiêu Soái, còn có bốn năm nam sinh khác, các nam sinh một bên thì đang tán gẫu, một bên đang kêu ông chủ cho thêm giăm bông, trứng và thịt xông khói.

Bỗng nhiên, một nam sinh chỉ tay về một hướng và ngạc nhiên nói: “Nhìn kìa, phía trước có một chiếc Ferrari mui trần.”

Mọi người nhìn theo hướng cậu nam sinh chỉ, quả thật có một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên vệ đường, cách họ chừng mười thước.

Chiếc Ferrari còn mới tinh, bóng loáng, cành lá bên đường đung đưa theo gió, bóng cây trên xe cũng đung đưa theo.

Thành phố Ô Thuỷ cũng không tính là lạc hậu, không có gì ngạc nhiên khi có người đi xe thể thao, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, làm người bình thường không nhịn được mà phải ngoái lại nhìn.

Lạc Thiên Dịch thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ không có hứng thú.

Một lúc sau, Tiêu Soái đang ngồi cạnh anh kêu lên: “Chị ơi! Sao chị lại ở đây?”

Lạc Thiên Dịch lập tức ngước mắt nhìn, Cổ Kỳ từ trong một cửa hàng bánh ngọt bước ra, đang mở cửa chiếc xe chiếc Ferrari.

Cổ Kỳ mặc một bộ trang phục đơn giản, với chiếc áo sơ mi trắng ở trên cùng chiếc quần jean màu xanh giản dị ở dưới.

Rõ ràng, bộ đồ trông khá giản dị, nhưng trông cô lại rất đẹp và thanh lịch, tất cả mọi người xung quanh đều đang ngoái nhìn cô.

Nghe thấy âm thanh, Cổ Kỳ đứng im tại chỗ, đôi mắt đẹp được ẩn sau chiếc kính râm màu đen, chỉ còn lộ ra làn da trắng đến phát sáng.

Thấy cô không đáp lại, Tiêu Soái cũng bớt đi sự niềm nở, vì thế cậu ấy bèn chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, em là Tiêu Soái, hôm qua em đã giúp chị mang hành lý đó.”

Cổ Kỳ chợt nhớ ra điều gì, cô tháo chiếc kính râm và đi về phía Tiêu Soái và Lạc Thiên Dịch.

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

“Em đang đi mua bánh kếp, chị có ăn không, để Lạc Thiên Dịch trả tiền luôn.” Tiêu Soái vỗ vỗ ngực Lạc Thiên Dịch, cười nói ngọt ngào với Cổ Kỳ.

Cố Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Thiên Dịch, anh cũng đang nhìn cô, một tay anh đang xách cặp, một tay anh đang cầm điện thoại di động.

Cũng thật kì lạ, Cổ Kỳ có trí nhớ không tốt, cũng không thể nhớ được khuôn mặt con trai nhà họ Lạc, nhưng cô vẫn nhớ đôi mắt của anh, đó là một đôi mắt trong veo với hai tròng trắng đen rõ ràng, giống như viên ngọc vừa được rửa sạch qua dòng suối trong, lại vừa như cánh bướm đang nhiệt tình bay đến ngọn lửa.

Nghĩ đến bóng dáng chạy trốn lúc buổi sáng của anh, Cổ Kỳ không ưa cô cho lắm, nên cô cũng không nói chuyện với Lạc Thiên Dịch.

Nhìn những người bán bánh kếp khéo léo làm ra những chiếc bánh, họ cho thêm giăm bông cùng dưa chuột thái nhỏ vào bánh, lại thêm một lớp nước sốt không rõ nguồn gốc lên trên, cuộn những chiếc bánh đã chín vàng rồi cắt đôi, gói vào túi giấy, một chiếc bánh kếp nóng hổi đã hoàn thành.

“Đây có phải đều là bạn học của em đúng không?” Cổ Kỳ hỏi Tiêu Soái.

Tiêu Soái gật đầu: “Chúng em chơi bóng cùng nhau, học cùng trường, tất cả mọi người đều biết.”

Ngay khi được Tiêu Soái giới thiệu mấy câu, đám nam sinh ngay lập tức mỉm cười chào hỏi: “Em chào chị.”

“Chị, chị cũng là người ở thành phố này sao?”

“Chị là chị của Tiêu Soái ạ? Trông chị thật xinh đẹp.”

Có thể tính cách của các cậu nam sinh thích thể thao này khá là hướng ngoại, rất dễ làm quen với người khác, vì thế mà chỉ mới nói được vài câu, họ đã xem Cổ Kỳ như là người một nhà, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Mấy cậu nam sinh này đều cố gắng để nói chuyện với Cổ Kỳ, chỉ riêng có Lạc Thiên Dịch vẫn luôn im lặng, anh đứng ngoài khu vực của đám nam sinh, cách xa Cổ Kỳ nhất, những vẫn hướngmắt về cô.

Cổ Kỳ đúng là không giỏi đối phó với những chàng trai này, nhưng cô lại rất giỏi trả tiền, cô luôn tin rằng để có thể duy trì một mối quan hệ tốt đẹp, cách hữu hiệu nhất đó chính là sẵn sàng trả tiền cho họ. Thông thường, khi cô chi tiền cho người khác, cô sẽ nhận lại được khuôn mặt vô cùng vui vẻ của họ, hiệu quả rất tốt.

Vì vậy, Cổ Kỳ bắt đầu lục tìm trong túi xách của mình, đầu tiên cô sờ thấy một bao thuốc là hiệu Yuxi, lục tiếp, cô lấy ra từ trong túi năm tờ tiền một trăm tệ đưa cho người bán hàng.

“Tất cả bánh kếp của các em, hôm nay chị mời.”

Ngay lập tức, các chàng trai bắt đầu đứng dậy reo hò nhảy nhót, có người ca ngợi Cổ Kỳ đúng là nữ thần, có người hô lớn vạn tuế, còn có người gọi cả đám bạn đang đi trên đường vào ăn cùng.

Thật dễ dàng để có được sự thỏa mãn niềm hạnh phúc của những chàng trai mười bảy mười tám tuổi.

Tiêu Soái hét to nhất, cậu kêu chủ quán thêm ba miếng miếng giăm bông, ba miếng thịt ba chỉ, ba quả trứng và hai miếng gà rán, mặt khác, các nam sinh cũng kêu lên muốn thêm thịt.

Cổ Kỳ không khỏi buồn cười, khoé miệng cô cong lên: “Tiêu Soái, ăn xong chị đưa em đi hóng mát.”

Tiêu Soái sững người, chỉ về phía chiếc xe Ferrari phía sau Cổ Kỳ: “Chị chở em đi hóng mát, ngồi trong chiếc xe đó?”

“Ừ, buổi tối em có rảnh không? Có muốn tối nay làm hướng dẫn viên cho chị? Xem xem chỗ nào có quán cơm ngon.” Cổ Kỳ cười nói.

Tiêu Soái ngay lập tức gật đầu, đôi mắt cậu sáng lên: “Vâng vâng, em sẽ dành cả tấm thân này cho chị, à không, để đi theo chị.”

Đeo chiếc kính râm lên, Cổ Kỳ xoay người rời đi: “Vậy ta đi thôi.”

Tiêu Soái đang định rời đi, nghĩ đến Lạc Thiên Dịch ở phía sau, cậu ấy do dự: “Vậy anh Lạc thì sao ạ?”

Cổ Kỳ ngoảnh đầu lại, lại một lần nữa hai người bốn mắt chạm nhau.

Sau vài giây im lặng, Cổ Kỳ lắc lắc chìa khoá xe và nói: “Hai chỗ.”

Ý tứ rất rõ ràng, chiếc xe chỉ có hai chỗ, không chở được đến người thứ ba.

“Thôi được rồi.” Tiêu Soái đi theo vài bước, quay lại vẫy tay với Lạc Thiên Dịch: “Anh Lạc, tớ và chị đi trước nha.”

Lạc Thiên Dịch gật đầu, anh quay đi chỗ khác, không để ý đến Tiêu Soái và Cổ Kỳ nữa, biểu hiện của anh rất hờ hững.

Bên kia, Cổ Kỳ và Tiêu Soái ngồi trên chiếc xe thể thao, xe khởi động, trước con mắt của đám học sinh, chiếc xe mui trần vút qua quầy bánh kếp.

Đợi cho đến khi chiếc xe đi rất xa, Lạc Thiên Dịch mới đưa mắt nhìn, một ánh mắt lạnh lùng, u ám.

“Bạn học sinh này, có muốn thêm gì vào bánh kếp không?”

Im lặng.

“Bạn học sinh?”

Chủ quán gọi Lạc Thiên Dịch mấy lần, nhưng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, không thèm để ý đến lời của chủ quán, anh đeo tai nghe bluetooth lên, xoay người rời đi, bóng lưng anh thật lạnh lùng.

Kỳ thật, anh có chút hụt hẫng.

Chị ấy chọn Tiêu Soái, không phải anh…

Tác giả có lời muốn nói:

“Có ba điều mà con người ta không thể che dấu: Ho khan, nghèo khổ và tình yêu, càng muốn giấu giếm, lại càng để lộ.” ————


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play