Bữa tối, thức ăn rất nhiều và phong phú.
Cổ Kỳ ngồi cùng với người nhà họ Lạc, khá là chật hẹp, cô cảm giác mình như bị còng tay chân lại, mỗi lúc mỗi giây đều cần phải nói chuyện cẩn thận.
Ăn không nói, hay là quy tắc của nhà họ Lạc như vậy.
Ngay cả một bàn thức ăn, mọi người đều chăm chú ăn, yên tĩnh.
Nói tới nhà họ Lạc thì chính là dòng họ danh giá của vùng thành phố Ô Thủy, đời đời nhà họ Lạc đều làm nghề y, ngay lúc này còn rất có uy vọng vì thường có quan chức và có quyền, giàu có đến nhà hỏi bệnh, thường xuyên qua lại gặp mặt, nhà họ Lạc cũng là những người được ngồi là tầng lớp trên, có rất nhiều mối qua hệ xã hội với rất nhiều người có máu mặt, mỗi lần đi vào cửa nhà họ Lạc đều xưng hô cung kính với ông cụ Lạc một tiếng bác sĩ Lạc.
Mấy năm trước, ông cố của Lạc Thiên Dịch mất, rất nhiều nhân vật có máu mặt ở thành phố Ô Thủy đến tham gia lễ tang, khung cảnh rất hùng hậu thậm chí còn lên trang đầu của báo chí.
Căn cứ vào bối cảnh của dòng họ này, nhà họ Lạc cũng nuôi thành một gia tập đơn giản, nghiêm túc và có phẩm chất nghiêm chính, bản tính y đức cao thương, chỉ một bản tính này đã thẩm thấu qua mọi mặt của cả dòng họ.
“Mẹ cháu kết hôn ba lần à? Nhưng cuộc hôn nhân thứ ba vẫn thất bại sao?”
Ông cụ Lạc mở miệng nói chuyện, cuối cùng bàn ăn cũng coi như có hơi người.
Cổ Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Chiêu Niên, sau đó tay nắm chiếc đũa cũng dừng lại một chút, ông ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt bình tĩnh.
“Vâng, bây giờ một mình bà ấy sống rất tốt.” Cổ Kỳ nói.
Ông cụ Lạc gật đầu, không hỏi gì nữa.
Một bên khác, bà cụ Lạc lại hỏi: “Này cô bé, cháu bao lớn rồi? Còn học đại học sao?”
Cổ Kỳ nâng mắt lên, ngạc nhiên nhìn thiếu niên nhà họ Lạc trước giờ vẫn im lặng không nói lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào cô.
Cổ Kỳ mím môi, nói: “Cháu 22 tuổi rồi, vừa mới tốt nghiệp đại học xong.”
“Tiểu Thiên của dì thì qua một tháng nữa đã mười tám tuổi, cháu lớn hơn thằng bé bốn tuổi.” Dương Vân chen vào nói.
Cổ Kỳ cũng đáp lời, cô liếc mắt nhìn Lạc Thiên Dịch một cái, nam sinh kia lại cúi đầu lần thứ hai, yên lặng ăn cơm.
Nói chuyện phiếm mấy câu, bàn ăn lại trở lại yên tĩnh.
Cổ Kỳ chỉ gắp món ăn gần nhất, cô cũng không chọn lựa, cũng không biết đi thử mùi vị trong đó ra sao mà bình tĩnh thưởng thức món ăn với người nhà họ Lạc.
Hình như Dương Vân rất yêu chồng mình, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Lạc Chiêu Niên, thuận tay cũng gắp rất nhiều thịt mỡ mà bà không thích ăn cho chồng mình, mà Lạc Chiêu Niên cũng chỉ đơn giản nhận, vợ gắp cái gì thì ông sẽ ăn cái đó.
Ông cụ Lạc vẫn luôn trang trọng và nghiêm túc như cũ, bà cũ Lạc lại quá hiền hòa đối lập với ông rất nhiều, mà thiếu niên của nhà họ Lạc kia…
Anh vẫn cúi đầu ăn cơm, giống như mất tập trung.
——
Sau buổi cơm tối, Dương Vân đưa Cổ Kỳ vào một căn phòng cho khách, đó là một căn phòng ở gần sân sau của vườn, phong cách trang trí ở đây cũng đơn giản và thoải mái.
“Cháu yên tâm ở đây đi, cơn phòng này dì Giang đã tới đây quét dọn rồi, tất cả đệm với chăn ga trải giường cũng đã thay mới, nơi này còn có phòng vệ sinh riêng, sẽ thuận lợi hơn với cô gái trẻ.”
Dương Vân vừa nói vừa kéo màn cửa sổ ra, một luồng gió mạnh thổi vào giữa phòng mang theo mùi hương cây hoa Nhài nhàn nhạt.
Ngoài cửa sổ là sân sau của nhà họ Lạc, tường vây xung quanh sân được trang trí các đèn lát* rất xinh đẹp, trên mặt cỏ có đặt một cái bàn tròn và ba cái ghế mây rất thích hợp để ngắm trăng hóng mát.
(*) Những đèn nhỏ đính hẳng lên tường vừa sáng vừa tạo thẩm mỹ cho sân vườn, lối kiến trúc này được thiết kế hiện đại thời nay.
“Cảm ơn dì.”
Ngoại trừ cảm ơn, Cổ Kỳ cũng không biết nói gì hơn, dù sao cô không phải là Cổ Như Tâm không có trái tim thủy tinh dễ vỡ.
“Cháu cần gì cứ nói với dì, đừng khách sáo có biết không?” Dương Vân thu xếp hành lý giúp Cổ Kỳ, nụ cười trước sau vẫn dịu dàng và thân thiết.
Cổ Kỳ gật đầu.
Lại khách sáo vài câu, cuối cùng Dương Vân rời đi.
Cổ Kỳ một mình đi tới cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm yên tĩnh sau sân vườn, cô không nhịn được mà sờ lên hộp thuốc trên người, có thể tưởng tượng đến lời nói kia của nam sinh vào lúc hoàng hôn, cô đành nhìn lại.
Hiện tại xem ra, Dương Vân mới đúng là người đó của Lạc Chiêu Niên, chuyện này không thể nghi ngờ, Cổ Như Tâm càng giống như bỏ qua ý trời rồi.
Trải qua hai mươi tám năm, Cổ Như Tâm không đến thành phố Ô Thủy, chắc là không muốn quấy rầy cuộc sống của nhà họ Lạc, mà lần này Cổ Kỳ đến thành phố Ô Thủy một chuyến, cũng xem như làm một khán giả, không muốn làm nhiễu loạn đến sự yên bình của ai. - đọc
Chín giờ tối, Cổ Kỳ tắm rửa sạch sẽ sẽ, lúc đi ra tóc dài vẫn còn ướt nhẹp.
Trong phòng không có máy sấy tóc, cô lại không muốn đi ra khỏi phòng đi hỏi mượn máy sấy tóc của nhà họ Lạc, chỉ có thể dùng khăn lông lau khô lau đi lau lại mấy lần, sau đó buông ra để tóc khô tự nhiên.
Tóc của Cổ Kỳ rất nhiều, vừa đen lại vừa dày, dùng tay vung lên cũng cảm giác sự nặng trịnh của mái tóc, một đầu như thế mà để cho nó khô tự nhiên cũng chẳng dễ dàng gì.
Cùng lúc đó, một căn phòng khác của nhà họ Lạc vẫn sáng đèn.
Đây là một căn phòng thuốc, bốn bức tường đều là tủ thuốc, tầng tầng lớp lớp tủ thuốc chứa đủ mọi dược liệu đủ kiểu dáng ở trong ngăn kéo.
Nhà họ Lạc là dòng họ thầy thuốc, ông cụ Lạc cũng đi theo nghề của tổ tiên để đi lên trở thành một thầy thuốc danh tiếng, đến thời Lạc Chiêu Niên thì hương hỏa lại bị chặt đứt, bởi Lạc Chiêu Niên học thuốc Tây, bây giờ đang là viện trưởng ở một bệnh viện nào đó.
Mấy đời sau của nhà họ Lạc cũng không có quá nhiều hứng thú với nghề thầy thuốc, ngay cả Lạc Thiên Dịch cũng thế, nghề nghiệp tương lai anh hướng tới là bác sĩ tâm lý cũng không tính là học thầy thuốc được, vậy mà dù là thế nhưng mỗi tháng hai cha con vẫn sửa sang lại số cây thuốc, bị ông cụ Lạc bắt học nhiều về phương thức thầy thuốc giống như vào lúc này.
Lúc này, hai cha con đang đứng trước một tấm gỗ làm thành bàn, phân loại các cây thuốc bắc đã bị sấy khô, sau đó bỏ vào trong tủ thuốc cùng loại.
Cây Ngũ Vị, cây Trinh Nữ, cây Lai Bặc đều là thực vật có trái cây và hạt giống màu trắng, phải đặt ở trong ống kín gió.
Cây Ích Mẫu, cây cỏ Mộc Tặc, cỏ Hạ Khô đều thuộc loại thực vật có cành lá với gỗ màu đen đắng, phải giữ ở trong rương gỗ khô ráo.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nàn, hun đến lỗ mũi người ta chịu không được.
Lạc Thiên Dịch bỏ da Mẫu Đơn vào trong rương gỗ, vừa muốn đi tới tủ thuốc, ánh mắt lại vô tình đảo qua ngoài cửa sổ, tầm mắt cùng khựng lại.
Ngoài cửa sổ, Cổ Kỳ ngồi trên ghế mây, ngón tay trắng nõn dài nhỏ đã cầm một điếu thuốc, một làn khói trắng chậm rãi bay lên không trung.
Ở góc độ Lạc Thiên Dịch đang đứng, có thể nhìn thấy gò má của Cổ Kỳ.
Gò má của cô rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta run rẩy.
Mái tóc đen như thác nước của cô vừa quyến rũ vừa bí hiểm, làn da của cô trắng nõn và trong suốt, sạch sẽ như ngọc, ngũ quan của cô sáng rực đầy quyến rũ, thu hút linh hồn người khác.
Khi Lạc Thiên Dịch sáu tuổi, bà cụ Lạc đã từng dẫn kể cho anh một chuyện cổ tích có yêu tinh cây ở một khu rừng rậm, yêu tính cây kia sẽ biến hóa thành con người, nhan sắc xinh đẹp dụ dỗ con người chuyên đi ăn hồn phách của họ.
Giờ phút này, anh cảm thấy chị gái ở trong sân sau kia đúng là một con yêu tinh cây hút hồn phách con người.
Lạc Chiêu Niên phát hiện con trai mình dừng mắt thật lâu, ông ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại một chút.
Có vài thứ sẽ truyền lại từ gen di chuyển cho đời kế tiếp, giống như chiều cao, màu da, hoặc giống như… Dễ dàng nghiện một người phụ nữ ra sao đó.
“Tiểu Thiên.” Lạc Chiêu Niên đánh vỡ không gian yên tĩnh trong hiệu thuốc, giọng bình tĩnh trầm ổn.
Lạc Thiên Dịch hoàn hồn, mắt hạnh màu nâu cụp xuống nhìn chăm chú vào da Mẫu Đơn trong tay mình.
“Lấy xác cây thuốc phiện ra đây.”
Lạc Chiêu Niên lên tiếng, Lạc Thiên Dịch cầm xác câu thuốc phiện ra vẫn im lặng như cũ.
“Con biết đây là cái gì đây không, đây là xác của hoa Anh Túc rất đẹp đẽ, nhưng nó lại có độc, chính là thực vật chế tạo ma túy, thường xuyên sử dụng sẽ trở nên nghiện, cùng lúc là trúng độc mãn tính.” - From app TYT #tyt -
Không ai hiểu con trai bằng bố, Lạc Chiêu Niên biết lúc này trong đầu Lạc Thiên Dịch đang suy nghĩ cái gì, vì ông đã từng một thời như thế.
“Có vài thứ nhìn rất đẹp nhưng không có chút ích lợi nào với chúng ta, từ nhỏ con đã biết rất nhiều thực vật chắc cũng phải biết thứ nào càng xinh đẹp, càng mang đến tính độc.”
Lạc Thiên Dịch không nói một lời, anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao không tự chủ được quan tâm đến chị gái kia từng phút một, anh hiếu kỳ tất cả mọi chuyện về cô.
Quá khứ, anh chưa từng không có cách nào đối xử với người khác giới như thế này, dù trong trường học anh vô cùng được chào đón, còn có mấy nữ sinh lén lúc ám chỉ cho anh hiểu trong bóng tối, cũng có người tỏ tình với anh, nhưng anh không nảy sinh một chút hứng thú nào.
Mỗi ngày anh đến trường, chơi bóng, đọc sách, đi bar, cuối tuần lại bị ông nội ép về học các phương thuốc của thầy thuốc, lúc cần thiết thì còn phải cùng với ông nội đến quầy thuốc bắc để thăm bệnh, một bên, anh luôn cố gắng chịu đựng đến lớp mười hai, một bên chịu đựng sự “dạy dỗ” của ông nội, cơ bản không có thời gian rảnh rỗi để đi yêu đương với cô gái khác, nhưng hôm nay, anh có chút quái dị…
Từ hôm qua, khi anh nhìn thấy chị gái đó lần đầu tiên, anh làm gì cũng không có sức, đọc sách cũng vô vị, ăn cơm không ngon, kiểm tra và phân chia thuốc cũng chẳng có tinh thần, anh còn có chút bất mãn với tuổi tác của mình.
“Con bé sẽ không ở đây lâu đâu, chẳng mấy chốc con bé sẽ đi, Tiểu Thiên, con hiểu ý của bố không?” Lạc Chiêu Niên tiếp tục nói.
Lạc Thiên Dịch gật đầu.
Cô không thuộc ở thành phố Ô Thủy, cô sẽ rời đi, anh không nên ôm ấp bất cứ suy nghĩ nào không có thật.
Mười giờ tối.
Lạc Thiên Dịch đi ra từ trong phòng tắm, anh mặc một bộ áo tắm trắng trơn, dưới chân mang một đôi dép, dưới áo tắm là bàn chân nhỏ xinh đẹp thon dài.
Anh dùng khăn lông trắng lau tóc đen, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước bàn đọc sách, lấy ra một đề thi thử trong trong túi màu đen ra.
Vào lớp mười hai, hầu như mỗi ngày đều không có đề thi thử nào làm xong cả, ngữ văn, toán, hóa, vật lý… Anh đã lâu rồi không có ngủ trước mười một giờ.
Thành tích học tập của Lạc Thiên Dịch rất tốt, luôn đứng hàng đầu ở trường học nhưng những thứ đó cũng chỉ miễn cưỡng chen vào vị trí top mười học sinh đứng đầu so với mỗi đêm anh dùi mai kinh sử, lúc Lạc Thiên Dịch học tập cũng khá nhẹ nhàng, trời sinh anh đã có trí nhớ hơn người, sức hiểu biết và năng lực học một biết người, thường thường anh làm một bộ đề thi thử có thể hơn một học sinh bình thường làm mười bộ đề thi, theo như Tiêu Soái nói, anh là được sự quan tâm của ông trời mới hơn người ở mọi mặt như vậy.
Có điều học sinh giỏi cũng bắt chước học theo, mỗi ngày anh cũng phải làm bài thi thử, hoàn thành chúng với những bài tập hằng ngày về nhà, nhưng chỗ không giống chính là tốc độ anh làm bài tập lại khá nhanh.
Vậy mà hôm nay, hiệu suất của anh có chút giảm, một bài thi thử Anh Văn nhưng anh viết đến nửa giờ vẫn chưa xong…
Anh nghĩ đến lúc chạng vạng, lúc anh tới gần Cổ Kỳ.
Trong lòng tay của còn kẹp một điếu thuốc, gò má trắng thuần xinh đẹp, mái tóc màu đen suôn mượt dập dịu lay động trong gió.
Khi anh tới gần cô có thể ngửi được một mùi hương tản ra từ trên cơ thể của cô, nhàn nhạt từng đợt một.
Hương thơm này rất đặc biệt, không giống như nước hoa như là cảm nhận của cô, anh không cách nào dùng lời để diễn ra được mùi hương này, nhưng anh biết, mình thích cái mùi hương này, giống như mèo thích mùi bạc hà không có sức lực chống đỡ.
Có lẽ chính anh đã yêu mùi hương của chị gái đó, vô cùng yêu thích mới có thể cả ngày đều nhớ đến cô.
Tác giả có vài lời muốn nói:
“Oa oa, em trai trúng độc rồi!”
App TYT & Euphoria Team