"Di sản của họa sĩ sơn dầu thiên tài Lorraine đã được bán đấu giá" Lạc Hưu Du nhìn chằm chằm tin nhắn này trong điện thoại khoảng chừng mười giây, sau đó cô liền không chút do dự mà cầm lấy túi xách đi ra cửa.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ hai mươi phút. Bước chân cô gấp gáp, từ đây mà đến phòng tranh thì phải mất tới bốn mươi phút đi xe.
Lạc Hưu Du ở trong đầu lặp đi lặp lại những tin tức đã biết này.
Là một nhân tài mới xuất hiện trong giới tranh sơn dầu, triển lãm cá nhân của Lạc An Tuyết được tổ chức tại phòng tranh cao cấp nhất Ninh Hải, triển lãm kéo dài ba ngày, nhưng một ngày trước khi triển lãm bắt đầu lại có một buổi dạ hội từ thiện, vật phẩm đấu giá chủ yếu là tác phẩm cá nhân của Lạc An Tuyết, cũng có một số họa sĩ khác quyên góp, toàn bộ số tiền bán đấu giá được quyên góp làm quỹ từ thiện, tất cả các bức tranh được bán ra sẽ được trưng bày dưới tình huống ký tên chủ nhân.
Nhà họ Lạc có tổ chức từ thiện của riêng mình, còn là do một tay mẹ của cô thúc đẩy nó khi còn sống.
Có người muốn đầu tư vào tác phẩm của Lạc An Tuyết vừa đoạt giải vàng cuộc thi tranh sơn dầu thanh niên, cũng có người muốn mượn chuyện này để tạo quan hệ với Lạc gia, dù sao người muốn tham gia cuộc đấu giá này cũng không ít.
Nhưng mà, Lạc An Tuyết vẫn không thỏa mãn nhiệt độ hiện tại, thế nhưng lại lấy di tác của mẹ cô đến thay cô phát triển nhiệt độ? Cô ta lại dám làm như vậy với di tác của mẹ cô, cô ta thì có quyền gì chứ?
Cô giữ lại đồ của nhà họ Lạc quả thực cũng không có nhiều lắm, tác phẩm mình vẽ thì bị cô xé gần hết, nhưng tình huống lúc đó, cô lại không có cách nào mang toàn bộ đồ của mẹ cô đi, hẳn là còn có mấy tác phẩm để lại ở đó.
…… Chỉ là không biết là bức nào.
Bất kể là bức nào, cũng không phải Lạc An Tuyết cô có thể tùy tiện xử trí! Đấu giá? Cô ta cũng xứng?
Lạc Hưu Du mặt mày khẽ ngưng, bộc lộ tài năng, cúi đầu lại nhìn đồng hồ, bắt đầu hối hận không để Cố Đình để lại chiếc xe trong gara.
Lúc này, cách đó không xa có đèn xe sáng lên, là xe hàng xóm bên cạnh từ trong sân chạy ra.
Lạc Hưu Du lập tức tính toán.
May mắn gót giày cũng không tính là cao, Lạc Hưu Du bước chân thật nhanh, ngăn cản chiếc xe kia. nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Tiến đến bên cửa sổ xe gõ gõ, qua đại khái tầm mười giây, cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống.
Lạc Hưu Du thấy rõ người bên trong.
Ôi ôi ôi, đây là có duyên hay là có chuyện đây?
“Xin chào, anh chàng đẹp trai, có còn nhớ tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.” Trình Cẩn Từ lẳng lặng nhìn cô hai giây. Thật ra là có nhớ rõ, cảm khái đám vịt kia...... Uyên ương là đều có người phụ nữ được nuôi dưỡng. ”Không thể nào a?” Lạc Hưu Du kinh ngạc: "Tôi đẹp như thế này vậy mà anh cũng không nhớ rõ? Chẳng lẽ anh là người có chứng mù mặt?"
Trình Cẩn Từ: … Rất tốt, ấn tượng của anh đối với người phụ nữ này lại thêm một cái "da mặt dày tự kỷ"!
Mặc dù, cô ấy quả thật là rất đẹp.
“Quên đi, mù mặt cũng không sao, sau này mà gặp nhiều vài lần anh có thể nhớ kỹ, hiện tại giúp tôi một việc có được không?”
Trình Cẩn Từ nhíu mày nhìn cô.
Lạc Hưu Du: “Cho tôi đi nhờ xe nhé?”
Lạc Hưu Du chớp mắt.
Tuy rằng đèn đường bật nhưng có thể là nguồn điện yếu nên ánh sáng không tốt lắm. Tuy vậy, Trình Cẩn Từ vẫn nhìn thấy rất rõ, đôi mắt của cô gái này là màu nâu nhạt, là một loại màu sắc trong suốt, cực kỳ đẹp mắt cũng cực kỳ thân thiện.
“…… Chúng ta không nhất định là tiện đường."
Lạc Hưu Du cười như hoa, phá lệ liêu nhân: "Không sao không sao a, tôi nói thuận đường là thuận đường của tôi~"
Cô mở cửa xe, ngay lập tức, trực tiếp ngồi lên ghế phụ lái.
Trình Cẩn Từ: …
"Đi đâu?"
Lạc Hưu Du cười híp mắt nói ra địa chỉ mình cần đến. Trình Cẩn Từ mặc dù không đáp lại, nhưng lại khởi động xe.
Gần chín giờ, chiếc xe dừng trước cửa phòng tranh.
“Cảm ơn, có thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé!”
Lạc Hưu Du nhanh chóng đóng cửa xe, cúi người rồi phất phất tay với hắn. Trình Cẩn Từ ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng thanh lệ kia, bên tai còn quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô.
Một lát sau, hắn hừ lạnh một tiếng.
Nói cái gì mà có thời gian mời hắn ăn cơm, lại nói căn bản ngay cả họ tên cùng phương thức liên lạc của hắn cũng không có hỏi qua!
Trình Cẩn Từ mặt mày lạnh lùng, mặt lạnh mày nhẹ khó chịu trong người, lái xe rời khỏi nơi này, đi về hướng ngược lại.
Hắn nguyên bản chính là muốn đi phó ước, chỉ là bất quá, cùng người ước địa phương cùng nơi này là hoàn toàn tương phản phương hướng!
*
“Ngại quá, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi......” Người đàn ông mặc áo vest thắt nơ ngăn Lạc Hưu Du lại, thầm nghĩ, không chỉ đã bắt đầu, mà còn là sắp kết thúc rồi! Nhà ai tham gia loại hoạt động này lại có thể đến muộn lâu như vậy? Lạc Hưu Du lấy ra tờ thư mời mà hôm qua Cố Đình thuận tay đưa cho cô chơi cho đỡ chán: "Thật ngại quá, tôi có đến chậm, bất quá tôi nhớ không có nói không thể đến muộn chứ?"
“Này …”
Phục thị sinh liền cảm thấy khó xử nhìn về phía cô, nhưng bị nụ cười trên mặt cô làm lung lay mắt, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng nhận lấy thư mời. Là loại thư mời bình thường nhất vì không có chữ ký đặc biệt.
“Mời ngài vào.” Nhân viên phục vụ hơi khom lưng một chút.
“Cảm ơn.“ Lạc Hưu Du cất bước đi vào.
“Trịnh thiếu, sao ngài lại ra đây!” Nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa sau khi nhìn thấy người tới liền nở nụ cười nóng bỏng, cúi người, tư thái rất khiêm tốn.
Trịnh Lâm Vũ cũng sẽ không bao giờ đem loại nhân vật nhỏ này để vào mắt. Hắn chỉ là đi ra nghe điện thoại, định trở về, lại nhìn thấy bóng dáng mặc một bộ lễ phục nhỏ màu đen. Nhìn về phía đó một lúc lâu, hắn tò mò hỏi: "Người vừa đi qua là ai?"
Hắn ta luôn cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc.
Liệu có phải là … Người mà hắn đang nghĩ đến sao?
Nghĩ đến hôn lễ buồn cười ngày hôm qua cùng với mười vòng hoa kia, trong lòng hắn lại phức tạp cùng khó chịu.
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT