Người đàn ông khàn giọng, một hồi lâu sau mới bật cười, có lẽ là do cô đã tức giận.
“Những người có thể trở thành đối thủ của tôi đầu óc đương nhiên không ngu xuẩn.” Hắn lạnh lùng nói.
Ồ. Lạc Hưu Du biết rõ điều này.
Xem ra người “Anh trai” này của cô đúng thật là đang đi tìm hắn nhỉ.
Dù gì cũng không khó đoán được, chung quy dùng thủ đoạn rắn độc này, em trai ngoài giá thú kia của hắn sớm đã bị hắn chèn ép đến không còn chút sức lực nào để làm mưa làm gió, tên kia, cũng chẳng phải kẻ ngốc, tự nhiên biết nên tìm đến ai để hợp tác.
“Vậy thì anh có ý gì? Cộng sự của tôi.” Lạc Hưu Du cười hỏi: “Hắn là người thông minh, nhưng tôi nghĩ, anh cũng không phải là kẻ ngu si nhỉ.”
“Ha, chắc chắn rồi, chúng ta là đối tác phù hợp nhất.” Người đàn ông cười khẽ: “Tôi là người có nguyên tắc, sẽ không phản bội bằng hữu của mình, chẳng qua là tình hữu nghị nên tôi nhắc nhở cô một chút, nghe nói dạo gần đây cô một mình rời khỏi tiên thành đi đến Ninh Hải? Vậy cô phải cẩn thận chút.”
Trong lòng Lạc Hưu Du biết hắn có lẽ đang cố ý nhắc nhở cô điều gì đó, một vài suy nghĩ lướt qua trong tâm trí, tràn đầy ý cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng mà anh yên tâm trước khi tôi tự tay đâm một nhát dao lên người anh, tôi sẽ không chết trước đâu.”
“Ha, tốt nhất là như vậy, nhưng mà nguyện vọng của cô có lẽ không có khả năng thành hiện thực.”
“Ai biết được?” Lạc Hưu Du nói: “Tương lai còn dài đấy, tôi nắm bắt cơ hội nhất định sẽ cho anh nếm thử mùi chua chát nhất.”
“Ơ.” Người đàn ông làm bộ làm tịch giọng điệu than thở: “Tìm cô trò chuyện đúng thật là dễ bị tổn thương, Lạc, lòng dạ của cô thật hẹp hòi.”
Lạc Hưu Du khách sáo cười cùng anh: “Như nhau thôi.”
Thành công chặn họng tiện nhân chết tiệt này, tâm trạng Lạc Hưu Du tốt lên không ít, chà quả nhiên niềm vui sướng của chính mình là hình thành trên nỗi đau thống khổ của kẻ khác.
Lạc Hưu Du quay lại tìm Tống Dao: “Được rồi, đi thôi.”
Tống Dao gật gật đầu, lại kéo cô ra: “A Du, người vừa rồi gọi điện cho cậu tìm cậu có việc gì sao?”
“Cũng không phải việc gì quan trọng.” Lạc Hưu Du ngẫm nghĩ nói: “Chỉ là…… Có một con rắn độc đang nhắc nhở tớ rằng có một con chó dại đang muốn cắn tớ.”
Tống Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ màng: “…… Tại sao con chó dại đó lại muốn cắn cậu thế?”
“Chà, có lẽ là bởi tớ đã cướp xương của nó chăng?”
Tống Dao: ???
“Được rồi, không nói đến chuyện đó nữa, muốn ăn gì nào? Có đồ ăn ngon nào ở gần trường học của các cậu không?”
Lạc Hưu Du cười tủm tỉm nói sang chuyện khác, quả nhiên Tống Dao liền bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề mới.
Quét sạch con phố ăn vặt bên ngoài trường Đại học Ninh, lại tìm quán trà sữa nữa, sau khi ăn uống no nê Lạc Hưu Du mới đưa Tống Dao về.
Tống Dao muốn kéo cô vào ký túc xá chơi, nhưng Lạc Hưu Du nói buổi tối cô còn có việc phải làm, còn phải tốn thời gian cả buổi chiều để chuẩn bị, hai ngày sau hãy tìm cô, sau đó đưa cho cô số mới.
Tống Dao đứng ở dưới ký túc xá nhìn Lạc Hưu Du đi dần khuất xa.
Thật ra…… Cô ấy có rất nhiều rất nhiều câu hỏi. Bảy năm qua cậu đã đi đâu? Những chuyện cậu trải qua có dễ dàng không? Cậu vẫn phải quay lại Lạc gia sao? Hiện tại cậu đang sống ở đâu? Cậu bây giờ……
Các cô biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ A Du ư?
Làm gì có chuyện cô không liên lạc với cô ấy trong bảy năm qua, không thể nào. Cho nên, chắc chắn bên trong đã có chuyện gì đó xảy ra! Cô ấy muốn hỏi, nhưng khi cô ấy nhìn thấy gương mặt Lạc Hưu Du giống y đúc như trước kia cùng với cái dáng tươi cười cà lơ phất phơ ấy, thì lại chẳng thể thốt ra câu hỏi nào.
*
“Tôi thật sự không ngờ tới, buổi tiệc đính hôn ngày hôm qua lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà Lạc Anh Tuyết còn có tâm trạng tổ chức triển lãm tranh? Thật là xem thường cô ta.”
Giọng nói của Cố Đình phát ra từ chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Lạc Hưu Du đang trang điểm trước gương, nghe được lời này, tay đang cầm son môi khựng lại, ngay sau đó cười nhạo: “Vậy anh xem ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, trên mạng có làn sóng nào lan truyền ra ngoài không?”
Lạc Hưu Du ngầm trách cứ: “Nếu như lúc này Lạc Anh Tuyết tuyên bố huỷ bỏ triển lãm tranh, mới là mang tai mang tiếng đó.”
Cố Đình: “Hừ, thật không hổ danh là Lạc gia có tiền có thế, nói phong tỏa tin tức là lập tức phong tỏa tin tức!”
Vẻ mặt Lạc Hưu Du lờ mờ, trong lòng chẳng để ý việc này. Đơn giản là vì cô đã chuẩn bị một món quà lớn cho Lạc gia, có thể khoảng một lúc sau là giao tới thôi. Cô chỉ còn chờ được nghe kết quả.
Lạc Hưu Du cong cong môi: “Anh tới chưa?”
“Có vẻ như chờ tôi mười phút, tới liền!”
Phanh ——
Nói xong câu đó, thì có một tiếng vang lớn phát ra từ phía Cố Đình.
Lạc Hưu Du cau mày, đứng dậy, chộp lấy điện thoại: “Cố Đình?!”
Khoảng nửa phút sau, Cố Đình mới trả lời: “…… Tôi đoán bây giờ tôi không thể đến đón cô.” nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
“Bây giờ anh thế nào? Có sao không?”
“Tôi không sao, chỉ e là xe gặp trục trặc rồi.” Giọng điệu Cố Đình bực bội: “Cô đợi một chút, tôi tìm người đến đón cô trước, đến muộn một chút cũng không sao.”
“Anh có ổn không đấy?”
“Chỉ trầy xước có một tý, xử lý một chút là được.”
Lạc Hưu Du mím môi dưới, nhìn thời gian: “Quên đi, không cần tới đón tôi nữa, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, anh đi đến bệnh viện trước đi.”
“Nhưng mà……”
Cố Đình nghĩ ngợi, nếu như hắn không đi được, để cô đi một mình cũng không phải chuyện, cuối cùng vẫn là nên đồng ý.
Cúp máy, Lạc Hưu Du ngồi một lát, chuẩn bị tẩy trang.
Lúc này, điện thoại đẩy đến một tin nhắn.
Ấn đường Lạc Hưu Du nảy một cái.
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT