Trình Cẩn Từ ngẩn người.
Trong mắt người trước mặt nhảy nhót như chim sẻ không phải kiểu giả vờ, không biết có phải là ảo giác hay không, cô ở giờ phút này lại khiến cho anh nhìn ra sự ngây thơ hoạt bát của một đứa trẻ khác hẳn với vẻ xảo quyệt và quyến rũ mà anh biết về cô.
“Được.” Anh đồng ý trong vô thức.
Lạc Hưu Du lập tức cười rộ lên: “Vậy buổi tối tôi tới tìm anh để lấy chìa khóa nhé?”
Trình Cẩn từ chối cô: “Được.”
Nhưng mà sau khi anh đồng ý mới đột nhiên nghĩ đến, vì sao lại là buổi tối?
Nhưng mà, sau khi Lạc Hưu Du đạt được mục đích đã thúc giục ạm.
Lạc Hưu Du nói: “Trình tiên sinh dễ nói chuyện như vậy, hôm nay tôi xin mời anh ăn một bữa thật ngon nha!”
Trình Cẩn Từ nhướn mày, không thể cho ý kiến.
15 phút sau.
Bọn họ đứng trước cửa một cửa hàng mì hoành thánh. Gần đến giờ ăn, trong cửa hàng cũng rất đông. Lạc Hưu Du thấy anh đứng bất động: “Chậc” một tiếng, kéo cổ tay anh lại, quen đường quen nẻo chen vào, tìm được cái bàn ở phía trong cùng.
Trình Cẩn Từ nhìn Lạc Hưu Du đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, lại cúi đầu nhìn cổ tay mình, phảng phất còn lưu lại xúc cảm ấm áp.
Lạc Hưu Du gọi hai bát mì hoành thánh cỡ lớn, quay đầu lại nhìn anh, thấy anh dường như đang thất thần, cô cong cánh tay lắc lư trước mặt anh hai cái, thấy anh hoàn hồn mới thu tay lại, chống cằm mình.
“Anh mất hứng à?”
Trình Cẩn Từ: “... Gì cơ?”
“À, xem ra không phải là mất hứng nhỉ.” Lạc Hưu Du chỉ nói lướt qua đề tài nà rồi, mỉm cười nói với anh: “Cửa hàng này mở mười mấy năm rồi, sủi cảo làm cực kỳ ngon, cũng chỉ có Trình tiên sinh thôi, người bình thường tôi không dẫn đến đâu nhé.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Trong lúc nói chuyện, cô hơi nhướn mắt, giọng điệu hơi chói. Trình Cẩn Từ nghĩ càng thấy giống hồ ly.
“Tới đây tới đây, hai bát mì hoành thánh cỡ lớn!” Bà chủ cầm khay đi tới, nhịn không được nhìn bọn họ nhiều lần, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lạc Hưu Du: “Này, cô gái ơi, có phải tôi đã từng gặp cô không?”
“Vậy sao?” Lạc Hưu Du cười tủm tỉm sờ mặt mình, nói: “Mặt tôi kiểu phổ biến mà, có lẽ bà nhớ lộn rồi. Bà chủ, bà thật đáng yêu thật, nếu tôi từng gặp qua chắc chắn sẽ nhớ rõ.”
Trong lòng bà chủ tự nhủ: Gương mặt phổ biến á? Vậy sắc đẹp trên thế giới này không thể tăng lên thêm 88 độ nữa sao? Nhưng mà không có người phụ nào mà lại không thích được khen ngợi, trên mặt bà chủ sắp cười đến nở hoa rồi.
“Cái cô này thật sự thích nói đùa mà.” Nhưng mà cũng không nói tiếp nữa, chủ yếu là cô cũng không thật sự nhớ ra.
Bà chủ vẫn còn phải làm ăn, cũng không ở lại lâu nên quay trở lại nhà bếp.
Lạc Hưu Du lấy một bát trong đó đẩy đến trước mặt Trình Cẩn Từ: “Ăn đi, thơm lắm đấy.”
Trình Cẩn Từ nhấc mắt nhìn cô một cái, cầm lấy thìa uống một ngụm canh, không ngờ là rất ngon đấy.
Đang muốn nếm thử sủi cảo, vừa đưa mắt lên thì chống lại ánh mắt của Lạc Hưu Du, cô chớp chớp mắt, trông mong nhìn anh.
Lạc Hưu Du: “Cái này của anh là tôm tươi, của tôi là tể thái*.”
*Tể thái: tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt. - đọc
Trình Cẩn Từ: “Ừm.”
Lạc Hưu Du nhìn anh trong chốc lát, sau đó tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Vừa nhìn đã thấy kinh nghiệm yêu đương của anh cũng không nhiều lắm, một chút cũng không hiểu con gái gì cả. Anh nghe tôi nói vậy thì phải chủ động mời tôi ăn một cái sủi cảo trong bát của anh chứ, hiểu không?”
Trình Cẩn Từ: Vừa rồi không hiểu, bây giờhiểu rồi. Chỉ là không biết vì sao, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Vì vậy, anh chỉ có thể đặt miếng sủi cảo chưa vào miệng của mình vào bát của cô.
Lạc Hưu Du hài lòng, trả lại cho anh một câu: “Có qua có lại!”
Trình Cẩn Từ dở khóc dở cười: “Cô vui vẻ là được rồi.”
Chị gái ở bàn bên cạnh liên tục nhìn sang bên này, cuối cùng đá đá bắp chân bạn trai nhà mình: “Anh nhìn người ta kìa, anh nhìn bản thân anh xem!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT