“Lần trước là ngoài ý muốn, hơn nữa, không phải tôi đã trả lại cho anh một chiếc xe mới sao?” Lạc Hưu Du nói.

“Đây là chuyện của xe sao?” Nghĩ đến chiếc siêu xe bị làm hỏng đến mức không mức không có chỗ sửa, Cố Đình lập tức đau đầu: “Việc này không thương lượng nữa, cùng lắm tôi sắp xếp một chút, cho cô vào nhóm đi chơi sớm.”

“Chẹp.” Lạc Hưu Du bất mãn, “Quên đi, chẳng thèm gọi anh nữa.”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Cố Đình đang truyền nước ở bệnh viện, một đống lời còn chưa nói xong cứ như vậy bị ngăn kẹt trong cổ họng:...

Lạc Hưu Du cũng lười quản cảm xúc của Cố Đình như thế nào. Cô mất hứng, chỉ muốn làm chút chuyện kích thích, hắn cứ nhất định phải ngăn cản cô.

Trở về phòng thay đồ đổi bộ quần áo ở nhà, nằm sấp trên ban công, phát hiện sân nhỉ bên cạnh còn sáng đèn.

Trình, Cẩn, Từ.

Tên tốt, người cũng tốt. Chỉ là người nhìn thì thờ ơ lãnh lạnh lùng như, thế mà... Còn rất đáng yêu, đúng là gây bất ngờ.

Tuy rằng không biết thân phận của anh là gì, nhưng có thể để cho người nhà họ Sở làm việc vì anh, nghĩ cũng không phải là nhân vật nhỏ gì. Trình... Họ Trình sao? Thật ra cô biết nhà họ Trình, chỉ là không biết cô đoán có đúng hay không. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

*

Ngày hôm sau, sáng sớm, Trình Cẩn Từ sai người đón Trình Duyệt Chi đi học. Trình Duyệt Chi có chỉ số thông minh cao, nhưng mà vì lo sức khỏe tinh thần của cậu khi chỉ ở trong nhà, vẫn hy vọng cậu có thể trải nghiệm cuộc sống nhẹ nhàng trong khuôn viên trường, bởi vậy, ngoại trừ hỉnh thoảng sẽ đưa cậu đến Ninh Đại nghe một số bài học cậu hứng thú, những lúc khác cậu vẫn nghiêm túc đi học như những đứa trẻ cùng tuổi.

Bà cụ Trình đêm nay sẽ trở về Ninh Hải, cho nên Trình Cẩn Từ phân phó tài xế buổi chiều chở Trình Duyệt Chi đưa đến thẳng chỗ của bà cụ Trình. - đọc

Tiễn đứa nhỏ đi, Trình Cẩn Từ còn có một hội nghị truyền hình xuyên quốc gia, họp xong đã hơn mười một giờ.

Sau đó, tiếng chuông cửa reo.

Mở cửa ra, người phụ nữ vốn quay lưng quan sát hoa viên, nhìn thấy Trình Cẩn Từ, mặt cô cong lên, cười rất tươi, “Chào buổi sáng, Trình tiên sinh!”

Trình Cẩn Từ nhìn mặt trời buổi trưa bên ngoài, sau đó trả lời: “Chào buổi sáng.”

“Đã bảo là mời anh đi ăn cơm mà, đi chứ?”

Tầm mắt Trình Cẩn Từ dừng trên mặt cô, nụ cười của cô rất đẹp, sáng lạn lại tươi tắn, khóe mắt lộ ra sự thông minh lại thêm ba phần hoạt bát.

Trình Cẩn Từ giật mình hai giây mới phản ứng lại, sau đó làm như không có việc gì trả lời cô: “Chờ một chút.”

Lạc Hưu Du nghiêng đầu, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người cô, bóng của mũ lưỡi trai màu đen đổ xuống mặt cô, ngũ quan xinh đẹp nhẹ nhàng thanh thoát.

Cô nói: “Được rồi.”

Trình Cẩn Từ hơi chậm lại, sau đó ngập ngừng gật gật đầu. Cũng chỉ hai phút đã lấy thứ tốt đi ra.

Lạc Hưu Du trêu chọc anh: “Ôi trời, Trình tiên sinh sốt ruột như vậy làm gì? Đã bảo mời anh ăn cơm mà, tôi sẽ không chạy đâu. Hay là...”

Trình Cẩn Từ nghe cô ngắt lời, nghi hoặc nhìn về phía cô.

Chỉ thấy trên mặt cô mang theo thần thái linh động tựa như hồ ly, nhẹ nhàng liếc nhìn anh: “Hay là, Trình tiên sinh luyến tiếc tôi, muốn ở cùng một chỗ với tôi nhiều thêm một chút nữa?”

Trình Cẩn Từ mím môi.

Anh nghĩ: Đúng là người phụ nữ xấu xa mà.

Thế nhưng, không hiểu sao, ánh mắt của anh hết lần này tới lần khác không thể dời đi khỏi người cô.

“Wow, đây không phải là kiểu dáng vừa mới ra mắt tháng trước sao? Trình tiên sinh, anh cũng yêu thích xe à?”

Trình Cẩn Từ còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Lạc Hưu Du, đột nhiên nghe thấy cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc lên tiếng.

Anh nhìn qua.

Chiếc xe thể thao mà Lạc Hưu Du đang xem là do một người cháu họ tạm thời gửi ở gara của anh. Ngày thường anh không có hứng thú với phương diện này, cũng không biết chiếc xe này có cái gì khiến cô thích.

“Em thích chiếc xe này sao?”

Lạc Hưu Du sờ nắp trước xe, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho anh, nhưng vẫn trả lời: “Đúng rồi, tính năng của chiếc xe này chắc chắn không tệ.”

Cô cũng mua một chiếc kiểu dáng cùng loại, chẳng qua không ở Ninh Hải, chiếc xe kia của cô, cô cũng chưa thử qua.

“Anh đã bao giờ lái chiếc xe này chưa?”

“Chưa từng.”

Hai mắt Lạc Hưu Du sáng ngời, “Bằng không anh cho tôi mượn tôi chơi, tôi xem thử tính năng cho anh được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play