Tứ Cửu điều khiển xe ngựa đợi đầu Phố Đông.
Mùa đông ở Kinh thành khô ráo và lạnh, lạnh đến mức mặt đỏ nước mũi chảy. Chỉ đợi mấy khắc đã bị lạnh đến mặt đỏ cả lên nước mũi chảy ra, hắn co cổ chôn nửa khuôn mặt vào trong cổ áo mong chờ lão gia nhà mình mau chóng đi ra.
Nếu có thể cho hắn mấy cái chân gà để hắn có thể nếm chút hương vị thì thật tốt.
Mơ tưởng của hắn thật đẹp nhưng khi đến khi Tứ Cửu chờ được người hắn mong chờ thì hắn mới phát hiện lão gia nhà hắn không chỉ không mang chân gà cho hắn mà còn trực tiếp cho người gói chân gà mang về. Lão gia nhà hắn so với hắn càng muốn ăn chân gà.
“……”
Trên phố Đông người đến ngươi đi, Hà Lận ôm một bao hành lý vội vàng đi trên đường. Hành lý của nàng rất mỏng, bên trong chỉ để một bộ quần áo để tắm rửa cùng với khế bán mình vừa lấy được.
Tâm tình của nàng không nhịn được vui sướng, chẳng sợ nghèo đến rớt mồng tơi, thậm chí nàng vừa thiếu nợ một khoản tiền lớn tới mười lượng. Đến cả khi nhìn thấy Lục Sử Ngu cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Trời đất bao la, hiện tạo nàng đã là người tự do rồi!
Từ nay về sau nàng có thể muốn làm gì thì làm. Nàng đã lên xong kế hoạch, chờ khi tích cóp đủ tiền sẽ mua một căn nhà có sân cho chính mình ở.
Ở góc tường nàng sẽ trồng một hàng hoa tường vi màu trắng, rồi khai khẩn một vườn rau nhỏ, trồng một ít rau dưa thường thấy. Sau đó mỗi ngày làm đồ ăn, xem phong cảnh, khi rảnh rỗi sẽ kết giao vài vị bằng hữu, thường xuyên lui tới, dần thực hiện giấc mơ sinh hoạt dưỡng lão của đời trước.
Quả thực không cần quá hoàn mỹ!
—— Lục Sử Ngu bị nhìn chằm chằm khiến cả người cứng đờ, hắn không hiểu vì sao nữ nhân này không chút nào che dấu suy nghĩ của mình.
Trước đó ở Lục Tư Nghiệp, nữ tử hắn tiếp xúc bao gồm ba vị hôn thê trước kia đều là kiểu người nói chuyện hàm súc điển hình, chỉ lo có lời nào nói quá quá trắng ra sẽ phá hòng thanh danh của chính mình.
Da mặt hắn không hiểu được nóng lên, đại khái là do gió vào mùa đông quá lạnh. Bởi vì có chuyện muốn nhờ người nên Lục Sử Ngu cũng thể tỏ ra thái độ không tốt, hắn chỉ có thể thôi miên bản thân rằng: Dù sao cùng chỉ nhìn một cái, cũng không thiếu mất khối thịt nào, nói: “Tuy đã đáp ứng cho người vào Quốc Tử Giám, nhưng Quốc Tử Giám đã tuyển một người có gia cảnh trong sạnh vào làm, dù ngươi cũng có thể vào nhưng cũng chỉ có thể làm người phụ bếp.
Nàng đương nhiên biết được điều này, Lận Hà gật đầu, đôi mắt sáng lên lấp lánh giống như sao nói: “Được, nhất khẩu cật bất thành bàn tử1, ta sẽ từ vị trí nhỏ từ từ lên vị trí cao, lấy năng lực của ta thì sớm muộn cũng sẽ trở thành đầu bếp đứng đầu!
Hừ, còn đặc biệt tự tin!
Lúc tới là hai ngươi, khi về trên xe ngựa dư ra ba người.
Lận Hà ngồi trên tấm ván gỗ trước phòng xe, ngồi bên cạnh nàng là thư đồng Tứ Cửu của Lục Sử Ngu. Hắn mới hơn hai mươi, kiêm chức việc đánh xe ngựa. Lận Hà phát hiện đối phương trộm quan sát mình đã mấy lần, nàng nghĩ sau này không chừng còn có liên quan nên chủ động bắt chuyện với hắn: “Ta tên là Lận Hà, qua mấy ngày nữa sẽ đến nhà ăn Quốc Tử Giám làm phụ bếp, ngươi tên là gì?
Tứ Cửu sửng sốt, không biết tại sao mặt hắn hơi đỏ lên, nói: “Ta gọi là Tứ Cửu, là thư đồng của lão gia.”
“Ta nhớ ra ngươi rồi, ngươi từng đến chỗ ta mua món kho.”
Nhắc đến món kho, Tứ Cửu hứng thú, nhiệt tình mà tán dương sự mỹ vị của món kho, hắn cũng ngại ngùng nói rằng mình còn muốn được ăn nó lần nưa, hỏi nàng có thể bán cho hắn một ít hay không.
Lận Hà tự nhiên liền đáp ứng hán.
Nàng rất dễ nói chuyện, chỉ nói với Tứ Cửu mấy câu công phu liền quen thuộc với Tứ Cửu, cùng từ hắn biết được không ít chuyện.
Tỷ như nhà ăn Quốc tử Giám tuy đã tuyển đủ đầu bếp nhưng trước mắt vẫn còn chưa khái trương; tỷ như đầu bếp của nhà ăn đông đảo, đều có đoàn đội riêng, nàng làm phụ bếp ở đó sợ là không có ai chấp nhận nàng……
Tuy Tứ Cửu nhìn có vẻ đơn thuần nhưng trên thực tế rất kín miệng, về tin tức của chủ tử Lục Sử Ngu một chút cũng không để lộ.
Qua thời gia một chén trà nhỏ, xe ngựa chạy tiến vào ngõ nhỏ.
Đi qua cửa một hộ gia đình, Lận Hà nhìn thấy ở cửa có một đứa trẻ đang đọc sách, trên người đứa trẻ mặc thư sinh bào cho trẻ con, nhìn bộ dáng đứa trẻ rất đáng yêu, đôi mắt to hữu thần, gương mặt hơi gầy, nó cầm quyển thư tịch màu lam rung đùi đắc ý mà lặp đi lặp lại trông có chút giống bộ dáng của Lục Sử Ngu. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Lận Hà xem đến thú vị, đối với tiểu gia hỏa thân thiện cười.
Nàng tự nhận mình lớn lên còn tính là xinh đẹp, lộ ra tươi cười cùng thực hòa ái, ai ngờ tiểu hài tử nhìn nàng một cái liền quay đầu chạy về nhà.
“?”
Lận Hà không nghĩ nhiều, tiểu nhạc đệm trôi qua nhanh chóng, xe ngựa đã dừng lại, sát vách hộ gia đình là Lục Phủ. Lục phủ có niên đại xa xưa, từ bên ngoài nhign thì phòng ở trông có chút cũ nát, nhưng thật ra khi tiến vào bên trong nhìn hành lang dài đình viện, núi giả hồ nước …… thì đều rất sạch sẽ, hai bên sườn hành lang dài trồng thúy trúc, vào mùa đông cây trúc sẽ chặn tuyết, bảo trì cho tuyết không rơi vào, phong thái xanh tươi ướt át là phong cảnh quân tử hướng tới.
Lận Hà có thể cảm nhận được mỹ cảm của kiến trúc cổ đại, nàng không khỏi nghỉ chân thưởng thức một lát, các loại thơ cổ vụt vụt mà hiện ra trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: “Cây trúc tốt như vậy, mùa xuân sang năm hẳn là sẽ có rất nhiều măng đi?
Măng kho, Măng xào, măng tươi xào nấm, còn có thể dùng măng tươi thái sợi để làm măng ướp chua, làm bún ốc thành Liễu Châu……
Ngừng! Không được nghĩ nữa, không thể tiếp tục nghĩ nữa!
Sợ là sang năm nàng đã sớm rời đi nơi này, nếu ở Quốc Tử Giám cũng có cây trúc thì tốt.
Lận Hà cưỡng bách chính mình dời đi tầm mắt, âm thầm tiếc nuối.
Đúng lúc này, Tứ Cửu tiến vào từ bên ngoài mang theo một nha hoàn nói: “Lận cô nương, đây là Thanh Liễu, có yêu cầu gì có thể nói với nàng, mấy ngày gần đây ngươi có thể an tâm ở lại nơi này, vạn sự yên tâm.”
Muốn vào nhà ăn Quốc Tử Giảm không phải việc dễ dang, cần phải trải qua tầng tầng trình tự, Lục Sử Ngu luôn làm việc theo quy củ cho nên mấy ngày gần đây Lận Hà sẽ ở lại Lục phủ.
“Được, làm phiền Tứ Cửu tiểu ca.”
“Nào có gì phiền với chả không phiền.” Tứ Cửu lắc đầu, nói: “Nếu không có việc gì, ta đi tiền viện nói với lão gia một trước một tiếng, Lận cô nương cũng có thể nhân cơ hội sắp xếp, dọn dẹp một chút, cơm chiều để cho Thanh Liễu trực tiếp đi lấy là được.”
Lận Hà dừng một chút nói: “Không biết phòng bếp của Lục phủ ở nơi nào, ta có thể đi nhìn một chút không?”
Gia đình giàu có thường có nhiều yêu cầu, chưởng quản phòng bếp khi nhâp đồ sẽ có phần cẩn thận, thậm chí còn không cho phép người không liên quan đi vào.
Tứ Cửu đáp: “Đương nhiên là có thể.” Hắn nhớ tới trù nghệ của Lận Hà, lời nói liền không thông qua đại não nói: “Nếu như cô nương muốn tự mình động thủ thì nhất định phải sớm đi qua thông báo cho đầu bếp trong phủ về nguyên liệu nấu ăn, để chờ khi bọn họ ra cửa thì cùng nhau chọn mua.”
Lậ Hà cười: “Ta cũng đang có ý này, chờ ta làm xong nhất định sẽ mời TỨ Cửu tiểu ca tới ăn thử đầu tiên.”
Sau khi sắp xếp thỏa đáng xong việc của Lận Hà, Tứ Cửu tới thư phòng tìm Lục Sử Ngu.
Hắn gõ cửa “cộp cộp cộp”, gọi: “Lão gia.”
“Sự tình đã làm xong rồi?”
Lão gia yên tâm, nô tài đã giải quyết ổn thỏa.”
Lúc nói chuyện phiêm trên xe ngựa đã khiến Tứ Cửu biết chuyện trước kia đều là hiểu lầm, thực ra thì Lận Hà và lão gia nhà mình không có quan hệ gì. Hắn nói: “Lận Hà cô nương rất hòa thuận, còn rất cảm kích đối với lão gia.”
“Lận Hà cô nương?”
Lục Sử Ngu nhíu mày, nói: “Chỉ mới một thời gian mà cả tên cũng đều biết?”
Mặt Tứ Cửu đỏ bừng, nói: “Lận Hà cô nương chủ động nói, nô tài cũng cảm thấy hoảng sợ đâu, đúng rồi, Lận Hà cô nương còn nói muốn đích thân xuống bếp mời nô tài ăn cơm, nếu lão gia không có việc gì vậy nô tài liền lui xuống trước.”
Khuê danh của nữ tử từ trước đến này sẽ không nói cho nguời ngoài biết, trừ bỏ cha mẹ huynh muội, cũng chỉ có trượng phu mới biết được, nếu là chủ động nói ra thì thường mang ý ngầm ám chỉ tình nghĩa nào đó.
Lục Sử Ngu trăm triệu không nghĩ tới, hắn nữ tử hắn “Chuộc ra” đã coi trọng thư đồng của hắn, còn cái gọi là mời ăn cơm chỉ sợ là muốn trực tiếp “Ăn người” đi?!
Chờ Tứ Cửu rời đi, hắn đắn đo suy nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không dễ chịu, tại sao mời cơm lại chỉ mời mỗi Tứ Cửu thôi?
Sách trong tay làm thế nào cũng không nhìn được một chữ, hắn xấu hộ một lát rồi vẫn đứng dậy từ chỗ ngồi, sửa sang lại y phục chuẩn bị đi ra ngoài “Đi dạo một lát”.
• Nhất khẩu cật bất thành bàn tử (一口吃不成胖子): có nghĩa là mọi việc cần phải làm từng bước bước một chứ không nên vội vàng mong muốn thành công.
• Măng kho (油焖笋)
• Măng xào (小炒竹笋)
• Măng tươi xào nấm (香煎芦笋口菇)
• Bún ốc thành Liễu Châu